Nguyên Tố Đại Lục

Chương 294: Bút Lực Của Thiên Y






Người nghe không khỏi thất kinh.
Tiểu cô nương? Thứ này có liên quan đến việc bọn họ đang làm sao?
Đối phương lén nhìn Dạ Trần liền sợ hãi nghĩ: Thiếu gia, người lại chuẩn bị chơi lớn gì à? Đừng có chơi như vậy, thuộc hạ gan nhỏ...!không chịu nổi sự kích thích đâu!
Mặc dù nghĩ là vậy nhưng đối phương không dám thể hiện ra.
Tất cả thế nhưng đã lên chung một con thuyền ra khơi rời bến, quay đầu muốn xuống...!muộn rồi!
Còn không nhanh chân lên! Dạ Trần mắt thấy đối phương còn loay hoay mãi liền hẵng giọng lên tiếng thúc dục.
Đối phương giật mình nhưng vẫn e ngại không dám đi: Thiếu gia, chuyện này...!không ổn đâu! Y có chút run sợ nói ra.
Đi tìm tiểu cô nương, nghe là biết có chuyện chẳng lành rồi.
Lỡ như vô tình làm cho chuyện bé xé ra to, Huyền Tam lúc đấy thẹn quá uy hiếp xuống dưới, cái mạng nhỏ của bọn họ đứng trước Huyền gia cự đầu một phương giữ không nổi đâu!
Có gì phải run như vậy, đến đây...!ta chỉ! Dạ Trần hiểu những gì đối phương đang lo lắng.
Bọn họ mang tiếng là đệ tử của đại gia tộc, bề ngoài trông có vẻ oai phong lắm nhưng thực chất cũng chỉ là pháo hôi nếu gia tộc cần thiết dùng đến mà thôi.

Hắn có thể chắc chắn một điều, nếu như kẻ địch muốn người, người này mất lại không mang đến bất kì tổn hại nào cho tộc thì không kể Băng gia thôi đâu...!mà tất cả các gia tộc khác tồn tại trên đời cũng sẽ làm như vậy để bảo đảm toàn cuộc không có biến cố xảy ra nhằm tránh gây tổn thất cho Tộc.
Càng hiểu ra nhiều điều bản thân sẽ càng thấy thế giới này mục nát bấy nhiêu, Dạ Trần không khỏi cười nhạt một tiếng rồi đưa tay ra hiệu cho đối phương đến gần bản thân nói chuyện.
Rõ..!! Đối phương thấy thế liền vội khom người rón rén đi tới, nhìn y lúc này chẳng khác nào một tên ăn trộm muốn đến nghe giảng đạo vậy.
Không thành được đại sự! Dạ Trần đôi mắt quan sát liền cho ra đánh giá.
— QUẢNG CÁO —
Bất quá, tiểu sự có thể thành! Dạ Trần cho ra đánh giá tiếp, thanh âm truyền ra mang theo sự khen ngợi nhưng lại khiến cho người đến phải vội cúi đầu, nội tâm xấu hổ không thôi.
Haizz..!! Dạ Trần thấy đối phương thành ra như thế không khỏi lắc đầu cảm thán.
Mọi việc trên đời đều phải giảng hai chữ thích hợp, âm dương hài hòa cũng từ đó mà ra.
Nếu đã không thích cho dù bản thân có làm được đi nữa, có bị bắt ép đi nữa thì cũng rất nhanh sẽ chán mà thôi, rồi rảnh quá sinh nông nổi, sự khó chịu dẫn đến những suy nghĩ tiêu cực để rồi vô tình tạo ra kết quả thất bại mà chính bản thân họ không ngờ đến.
Giống như ý hắn vừa nói, đã không làm được việc lớn liền làm việc nhỏ, nhưng cũng đừng vì đó mà khinh thường bọn họ.
Vì nhiều người trời sinh không có bản sự lớn lao gì để làm những việc động trời nhưng thiên sinh lại cho họ biệt tài như nói đến trò vặt, nhiều người được cho là bất tài vô dụng nhưng họ lại là cao thủ trong cao thủ chuyện này, mà những việc to lớn ở trên đời thường thất bại đều là do những chuyện vụn vặt mà ra cả đó thôi.
Từ đó có thể thấy, lớn hay nhỏ, đều vô cùng quan trọng, thành hay bại đều tại tầm mắt bản thân rộng bao nhiêu, mọi lí do bào chữa chỉ là lời ngụy biện, trái với tiếng lòng, để bù đắp lại sự mất cân bằng trong tâm do chính lỗi lầm của bản thân tự tạo ra mà thôi!
Ngươi làm theo ta nói, bảo đảm vô sự! Trước khi nói, Dạ Trần đưa ra cho đối phương một tấm bùa hộ mệnh nhưng lại là tấm bùa vô hình đặt ở trong lòng người ta.
Thiếu gia, người cứ nói, thuộc hạ nguyện dốc hết sức khuyển mã! Lời của Dạ Trần vừa thốt ra khiến cho đối phương an tâm đi không ít.
Xì xào, xì xào...!!
Trong khi Dạ Trần thầm ban nhiệm vụ cho đối phương, Thiên Y ở bên này đã viết xong những gì Dạ Trần đã nói trước đó.
Nét bút hiện trên mặt tờ giấy trắng không những rõ ràng lại còn vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, từng đường nét tỉ mỉ chẳng khác gì được thế ngoại cao nhân tự tay viết ra, ngay ngắn mà dễ nhìn làm người nhìn vào thoái mái không thôi, đặc biệt là không có chút sai sót hay dư thừa nét do ngón tay không cẩn thận để lại mực dư thừa, có thể thấy người viết bút lực cảnh giới cũng không thua kém Họa Giả một lòng vì nét bút đẹp trên đời.
Thiên Y không ngoa, điều này khiến cho người đến phải hối hận khi cầm lên xem!
— QUẢNG CÁO —
Soạt! Dạ Trần bàn xong chuyện liền lại gần đối phương cầm lên tờ giấy để ở trên bàn xem qua thế nào.
Cái này...!ực..!! Dạ Trần ánh mắt lướt qua một lượt, mí mắt liền giật liên hồi.
Thiên Y thấy đối phương giật nảy mình, bờ vai run run, hai mắt trợn trừng trông như ghét bỏ lắm vậy, thì không khỏi lo lắng cho bản thân không đạt yêu cầu liền sinh ra e ngại cho niềm tự hào của bản thân bấy lâu nay mà nhỏ giọng lên tiếng dò hỏi: Không...!được sao? Hay để ta viết lại lần nữa...!yên tâm, nhất định sẽ tốt hơn! Cảm thấy bản thân quá yếu kém rồi, Thiên Y đưa ra lời cam đoan cho cơ hội lần sau nếu được cho phép làm lại.
Thiên Y nghĩ lại cũng cảm thấy đúng thôi.
Đối phương tuổi nhỏ đã bất phàm như vậy, yêu cầu đưa ra hẳn phải là rất cao mới phải.
Là nàng đã quá chủ quan rồi nhưng có lẽ giờ đây hối cũng đã muộn màng, mặc dù lúc này đối phương không tỏ vẻ gì ra ngoài mặt hết nhưng khẳng định bên trong nhất định đang khinh thường bản thân nàng quá kém cỏi rồi, cái gì cũng không làm được, toàn phải để đối phương tự ra tay giải quyết.
Ai lại muốn ở gần một người vô dụng như nàng chứ?
Thiên Y cúi thấp đầu xuống không ngừng thất vọng về bản thân.
Dạ Trần bên kia thực chất đang thất kinh hồn vía cả nghĩ: Quá đẹp rồi!
Thứ trong tay hắn đâu phải là tờ giấy bình thường nữa à, phải là thiên thư mới phải.
Đem ra so sánh với chữ viết không nên hình của muội muộn hắn là Băng Ánh Nhi và chữ viết như gà bới của Dạ Trần hắn thì quả là khác biệt một trời một vực, bán...!cũng được không ít tiền đâu.
Hắn có chút không muốn đưa thứ trong tay ra ngoài rồi đó!
Hừm! Dạ Trần mắt nhìn Thiên Y đầy hàm ý sâu xa.
Đối diện, Thiên Y hoảng hốt không thôi.
— QUẢNG CÁO —
Biết vậy ngày trước đã nghe lời mẫu thân chăm chỉ luyện chữ, hôm nay cũng sẽ không thành ra thế này! Thiên Y nhớ lại những lời mẫu thân thiên sinh ra nàng đã từng nói Nữ nhân không có thực lực mạnh mẽ, cầm kì thi họa cũng không am hiểu thì chẳng khác gì bình hoa mỹ lệ chỉ được trưng trong một góc nhà đâu, con gái yêu quý của ta à! thì không khỏi hối hận và xấu hổ, chỉ muốn tìm ngay một cái lỗ để chui xuống cho đỡ nhục.
Có chuyện gì sao? Dạ Trần mắt thấy Thiên Y có chút khác lạ thì không khỏi kinh ngạc vội lên tiếng hỏi han.
Mặc dù, đối phương vẫn là thái độ ân cần nhưng so với lúc trước đó đã có một chút khác biệt mà chỉ những người thân cận mới nhận ra được.
Không có gì! Thiên Y vội lắc đầu đáp lại, khuôn mặt nàng lúc này không chút ánh sáng.
Vậy...! liền thay đổi kế hoạch một chút! Dạ Trần ánh mắt chớp hiện tinh quang, tờ giấy trong tay nhanh chóng biến mất, thay vào đó là đối phương vội xoay người ra đằng sau lên tiếng nhắc nhở mọi người có mặt ở đây.
Thay vì dùng giấy cho phức tạp, chúng ta dùng thứ này đi! Dạ Trần chỉ Quang Ảnh Cầu đặt ở trên bàn cười nói.
Hức..!! Thiên Y nghe vậy khuôn mặt càng trở lên tối tăm hơn nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.