Nguyên Tố Đại Lục

Chương 291: Huyền Gia Tam Thiếu






Bảo Khí Tiệm của Băng gia.
Trời đã tối, khách nhân trong tiệm không còn nhiều nhưng vẫn đủ để đám đệ tử Băng gia phải vất vả một hồi đi thu xếp.
Trước cửa ra vào, Dạ Trần thẳng thừng dẫn Thiên Y còn đang có chút e dè đi vào trong.
Thiếu gia, người đến đây có chuyện gì sao? Một đệ tử Băng gia chạy ngang qua, mắt thấy Dạ Trần xuất hiện ở nơi này thì không khỏi kinh ngạc vội mở lời hỏi thăm.
Ngày trước, cho dù đại trưởng lão có dọa trừng phạt đối phương, người ta cũng không thèm bén mảng tới đây nhìn lấy một cái à.
Không nghĩ đến hôm nay, lại có cơn gió trời đủ sức đưa Dạ thiếu lạnh như băng sương thường thấy đến đây thưởng thức phong cảnh chỉ toàn pháp bảo tuyệt luân lóe sáng.
Nghĩ đến đại trưởng lão trong tộc rất quan tâm đến đối phương, người đến vội tươi cười nói: Thiếu gia....!ở đây có rất nhiều đồ...!!"
Không cần quan tâm đến ta, ngươi có việc gì gấp thì mau đi làm à! Không chờ y nói hết lời, Dạ Trần một mặt ghét bỏ phất tay đuổi người rời đi.
Hình như đi đến phía trước, rồi rẽ trái là đến! Dạ Trần vừa đi vừa nghĩ.
Thiên Y ở đằng sau thì không ngừng ngắm nghía mọi thứ mới mẻ ở xung quanh.
Khắp nơi trong tầm mắt đối phương lướt qua nhìn, đều là kiếm, đao, kích, thương...!muôn hình muôn trạng vũ khí, điểm chung là đều toát ra những luồng uy áp mạnh mẽ khiến cho người nhìn vào phải run sợ mà phấn khích muốn có được!
Chỉ là đồ bỏ đi mà thôi, đừng quan tâm đến mấy thứ đó cho mệt! Dạ Trần đi trước, mắt không nhìn nhưng vẫn biết được người ở sau lưng đang làm gì.
Sao lại là đồ bỏ đi? Nhìn chúng rất là uy mãnh à! Thiên Y nghe rõ mà tâm như lọt vào sương mù vô cùng thắc mắc hỏi lại.
Nhìn qua là biết những thứ ở trước mắt rất đáng tiền à, vậy mà đối phương cho là đồ bỏ đi, thật là làm cho nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Đồ tốt người ta sẽ không trưng ra đâu.
Mà...!bỏ đi...!sau này, tỷ sẽ hiểu thôi! Dạ Trần cười nhạt một tiếng đáp lại.
ỪM! Thiên Y gật đầu, mặc dù trong đầu chả hiểu đối phương đang nói cái gì hết.
Đi được một lúc, trước mắt liền xuất hiện một cánh cửa gỗ chặn lại lối đi.
Mặc dù nơi đây ánh sáng chiếu không rõ đến nhưng được cái không khí mát hơn hẳn ngoài kia rất nhiều, Dạ Trần thấy thế không khỏi vui vẻ lên tiếng: Đến rồi!
Soạt..!! Đối phương vội lấy ra một bộ y phục mới đưa cho thân ảnh nhem nhuốc ở đằng sau.
— QUẢNG CÁO —
Tỷ cầm lấy rồi đi vào bên trong kia tắm rửa, thay đồ đi! Dạ Trần cười nói ra.
Cảm..
ơn! Thiên Y chậm rãi đưa đôi tay ra tiếp nhận rồi ôm chặt vào lòng, trong tâm thì cảm động không thôi!
Trong đầu còn nghĩ đối phương chuẩn bị gây ra chuyện gì lớn khiến cho cả hai lâm vào tình thế khó xử.
Không nghĩ đến, hóa ra người ta chỉ đang một mực suy nghĩ, quan tâm cho bản thân nàng mà thôi!
Hừm! Thiên Y vội cắn chặt môi lại, bên trên ánh mắt thì rung động chỉ trực lăn dài xuống.
Vào à, không cả người khác đến tranh mất!
Đối diện, thấy Thiên Y mãi không đi vào, Dạ Trần liền đạp tung cửa ra, rồi kéo đối phương đi vào luôn còn bản thân thì vội nhảy ra ngoài đi tìm kiếm thú vui quanh đây.
...!Thiên Y mắt nhìn đối phương rời đi hẳn rồi mới chịu đưa tay ra đóng cánh cửa lại, từ trong nếp áo buông thõng vậy mà rơi ra một đồ vật!
Vù..!!
Long cong, long cong..!!
Thanh âm vang dội đột nhiên vang lên không khỏi làm cho Thiên Y giật bắn mình vội nhìn lại.
Đây là...!!
Ngoài kia, Dạ Trần đi một lượt ngắm nhìn pháp bảo của Băng gia mang ra bán liền có chút chán nản.
Cong cong..!! Dạ Trần hai ngón tay gõ nhẹ lên thân kiếm trắng muốt nhưng lại đầy tạp âm xen lẫn truyền ra liền có chút ghét bỏ quay sang món khác nhìn xem.
Ồ..!! Đây không phải là đại thiếu dưỡng của Băng gia sao? Ngọn gió ngu xuẩn nào lại đưa ngươi đến đây vậy, đồ con hoang!
HỬM! Ở địa bàn Băng gia có người dám lên tiếng mắng bản thân, Dạ Trần không khỏi kinh ngạc.
Ta còn tưởng là ai thối miệng đây, hóa ra là con cóc ghẻ Huyền Tam này! Mắt thấy thân ảnh đi đến mặt lớn tai to bụng phệ, trên gương mặt còn có nhiều lỗ chỗ như bị kim đâm, Dạ Trần liền bật cười nói ra.
— QUẢNG CÁO —
Đám người ở xung quanh nghe thấy không những không dám lại gần hóng chuyện như thường ngày, ngược lại còn vắt chân lên cổ mà chạy thục mạng ra bên ngoài.
Không ổn rồi, Huyền gia Tam thiếu - Huyền Tam và Băng gia Đại thiếu - Băng Dạ Trần lại gặp nhau rồi!
Sắp có chuyện lớn, mọi người chạy mau!
Những thanh âm thất thanh không ngừng được vang lên.
Dạ Trần không quan tâm những tạp âm nhắm vào bản thân ngoài kia nhưng đối phương lại vô cùng để ý thân ảnh cao lớn hơn hẳn bản thân một cái cổ mà tính lên ở trước mắt, đang hùng dũng oai vệ bước những bước chân nặng trĩu tiến đến gần chỗ mình như đang thị uy thực lực của bản thân vậy!
Hừ!
Hừ!
Dạ Trần cười lạnh, đối phương cũng cười lạnh, hai bên ánh mắt híp lại nhìn nhau.
Xoẹt..!! Ánh sáng chớp lóe chiếu khắp căn tiệm một vòng rồi biến mất.
Trong tay Huyền Tam xuất hiện một thanh chiến đao kì dị lưỡi rộng, nửa phần sóng trên thì tạo hình răng cưa, nửa phần bên dưới thì khắc hình nguyệt nha.
Leng keng, leng keng..!! Đối phương đi đến trước mặt Dạ Trần liền ném vội thanh đao trong tay lên bàn khiến cho đồ đạc kế bên rung lắc dữ dội.
BỤP! Huyền Tam đập mạnh tay lên bàn hét lớn: Huynh đệ tốt của ta!
Vù..!!
Đối phương nước mắt lưng tròng, thân thể cao lớn vội lao lên phía trước, theo đó hai cánh tay mập mạp cũng được Huyền Tam dang rộng ra, chủ ý muốn ôm thân ảnh nhỏ bé ở trước mắt vào lòng.
Tránh xa ta ra! Mặc dù đối phương miệng hô huynh đệ tốt thể hiện mối quan hệ không hề tầm thường giữa hai người nhưng Dạ Trần vẫn một mặt ghét bỏ đối phương như ghét bỏ những món pháp bảo đặt trên bàn mà lạnh lùng vô tâm nói ra.
Đừng thế mà! Đối phương khuôn mặt rung lắc kịch liệt, miệng thì há to nhưng lại khàn giọng nói ra.
— QUẢNG CÁO —
Soạt! Dạ Trần thân pháp nhanh nhẹn vội tránh xa khỏi móng heo ôm của Huyền gia Tam thiếu.
Huynh đệ khốn nạn, ngươi làm vậy là có ý gì? Chê ta mập sao? Hai lần vồ hụt, Huyền Tam cơ thể khó chịu tỏ ra căm phẫn hét lớn.
Dạ Trần mắt thấy không chút cảm thông, ngược lại còn lạnh lùng thốt ra: Không sai, ta chỉ thích mỹ nữ ôm ta thôi! Dạ Trần dõng dạc nói ra, khuôn mặt thì nhìn thẳng về phía trước không chút thay đổi.
Ta khinh bỉ ngươi, xử nam Dạ Trần! Huyền Tam tức đến méo miệng nói ra.
Đối diện, Dạ Trần không chút quan tâm.
Đối phương miệng nói huynh đệ tốt thế nhưng không thể tin được.
Vì hắn ta gặp ai cũng nói câu y chang như vậy à, điển hình của miệng nam mô, bụng bồ dao găm không thể không phòng được, lớn lên nhất định tám chín phần là ngụy quân tử, hơn nữa phần lớn sẽ là kẻ địch của Dạ Trần hắn.
Xử hay không xử cũng tốt, nói đi, ngươi đến đây làm gì? Dạ Trần hỏi thẳng mặt lí do của đối phương đến đây làm gì luôn.
Sự nhạy bén của ngươi đâu rồi, huynh đệ của ta! Huyền Tam cười mỉa đáp lại.
Đối phương lảng tránh vấn đề còn phản kích lại, đã vậy bản thân cũng không thể để cho bên mình yếu thế được, Dạ Trần liền bật cười nói ra: Ta không đặt ngươi ở trong mắt, tự nhiên không chú ý đến rồi, xin lỗi nha.
Nói đi, ngươi muốn làm cái quái gì vậy?
Nơi này thế nhưng không phải...!nhà chứa nha! Dạ Trần cười tà, mắt chớp tinh quang, nghiêm mặt nhìn đối phương..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.