Nguyên Tố Đại Lục

Chương 268: Thiên Lão Ước Đấu Cung Vô Mệnh






Ha ha, tốt.
Đến khi đó ta cũng muốn xem, rốt cuộc cháu của Cung Vô Mệnh ta với đệ tử của Thiên Tuyệt Luân ngươi, ai mạnh hơn ai? Cung lão hưng phấn bừng bừng vỗ tay nói.
Cung lão không thể không vui trong lòng, vì tôn nữ trong nhà hiện tại mạnh hơn đồ đệ của người ta, sau này dưới sự chỉ bảo của bản thân thì càng như vậy.
Đây cũng là một cơ hội tốt để ép lão bằng hữu một đầu!
Ha ha ha, ngươi chờ đó, Thiên tặc tử! Nghĩ đến viễn cảnh, Dạ Trần thua thảm, Thiên lão mặt tái xanh, Cung lão liền cười thầm trong lòng.
Hai người họ mặc dù là bằng hữu thân thiết thật nhưng thân nhau lắm cắn nhau đau cũng là có thật.
Một khi hai bên đã xảy ra tranh đấu thì không bên nào chịu nhường cho bên nào cả!
Thiên lão liếc mắt khinh thường nhìn đối phương nhưng trong tâm cũng là một mảnh lo lắng!
Người ta đã là cao cấp, Dạ Trần bên này cũng chỉ là trung cấp mới đột phá chưa được bao lâu mà thôi, căn cơ còn chưa vững chắc thời gian dài là không thể đột phá tiếp được, khoảng cách có thể nói là vô cùng lớn.

Hiện tại trước mắt có tám năm để luyện tập đi nữa nhưng đây vẫn là một mảnh sương mù khó nói trước được điều gì, trong khi có rất nhiều ma giả mặc dù rất mạnh mẽ nhưng đen đủi gặp phải bình cảnh vẫn dậm chân không tiến hằng chục năm trời đấy thôi.
Nhưng bên kia thì lại có chút khác biệt, Cung gia lắm tiền nhiều của chưa nói, lại có Cung Vô Mệnh là gia gia trong nhà nhất định sẽ tự thân chỉ điểm cho cháu của mình, Thiên lão cũng tự nhận không kém những khoản này mà có khi bản thân còn làm tốt hơn nhiều nhưng...!Cung Vô Mệnh bên người lại có một đại chiêu có thể đem cho người khác sử dụng, mà đại chiêu của kẻ mạnh như Cung lão há có thể tầm thường, điều này khiến cho Thiên lão mỗi lần nghĩ đến thì nhức đầu không thôi, đó chính là...!đối phương nắm giữ một thanh tuyệt kiếm đứng trong hàng ngũ Thập Đại Danh Kiếm - Ngũ Sắc Vấn Thiên và cũng là nỗi ác mộng kinh hoàng đối với những ma giả mang trong mình Lôi hệ nguyên tố!
Khác với những thanh kiếm và pháp bảo bình thường, ma giả phải có cùng thuộc tính nguyên tố với nguyên liệu tạo ra nó mới có thể sử dụng được nhưng những vũ khí đứng trong hàng ngũ Thập Đại Thần Binh hay Thập Đại Danh Kiếm thì chỉ cần có đủ lượng ma lực là có thể tùy ý sử dụng chúng, đây cũng chính là một trong những lí do làm lên tên tuổi của Thập Đại Thần Binh hay Thập Đại Danh Kiếm!
Tất nhiên cùng đằng cấp với hai thứ trên là vẫn có chứ không phải là không thật sự.
Chỉ là bản thân chúng còn khuyết điểm vô cùng nhỏ nhặt khiến người tạo ra chúng khó lòng cải thiện thành ra trở thành những Tuyệt Phẩm Không Ngai trong miệng người đời, cũng phải chấp nhận số phận đứng sau người ta!
Cung Vô Mệnh, đừng nói với ta, sau chuyến này về nhà, ngươi sẽ giao Danh Kiếm của mình cho cháu gái của ngươi sử dụng đó? Thiên lão vô cùng cẩn thận dùng ánh mắt sắc lạnh quay sang hỏi thân ảnh vẫn còn đang che miệng cười trộm chuyện gì đó ở bên kia.
...!Phá lão ở một bên nghe vậy cũng nhìn sang!
Danh Kiếm à, tại sao ngươi lại rơi vào tay tên mập đó chứ! Nghe lời Thiên lão vừa nói, lại được nhìn thấy người sở hữu, Phá lão liền cảm thán số phận bất công.
Không hiểu sao hồi xưa ba người xông loạn Huyễn - bí cảnh lại vô tình phá được huyễn hoặc mê cung - ma trận cấp sáu đã giết chết bao nhiêu siêu cấp ma giả cường đại đương thời lúc đó để rồi thấy được Ngũ Sắc Vấn Thiên - một trong mười thanh danh kiếm tiếng tăm lừng lẫy Nguyên Tố Đại Lục.
Lúc đó ai nấy cũng vui mừng không thôi, nhưng cuộc vui không được bao lâu thì Ngũ Sắc Vấn Thiên liền bay đến chỗ bọn họ để chọn chủ nhân mới nhưng kết quả cuối cùng thật bất ngờ, đối phương lại không chọn Thiên Tuyệt Luân - kẻ mạnh nhất trong ba người hay Phá Tiễn hắn - người có khí chất bất phàm, để rồi lạnh lùng quay lưng bay đi chọn Cung Vô Mệnh, kẻ có tiếng mà không có miếng yếu nhất trong ba người, cũng chỉ có năng lực dùng tiền để bịt miệng kẻ địch mà thôi!
Có chuyện gì sao? Cung lão đột nhiên bị hỏi thì giật mình vô thức đáp lại.
Không lẽ Thiên Tuyệt Luân đã nhận ra điều gì đó! Cung lão liếc mắt xuống thầm nghĩ.
...!Thiên lão và Phá lão thấy vậy không trả lời chỉ đứng im nhìn đối phương sẽ làm gì tiếp theo.
Muốn tránh, hừ...!xem ngươi tránh đi đâu cho thoát!
Hai người cười khinh trong lòng!
Ha ha ha...!!" Nhận thấy bản thân thất lễ, Cung lão vội lấy lại tinh thần cười cợt vài tiếng cho không khí bớt ngại ngùng.
Nào có chuyện đó à.
Ta yêu kiếm như yêu thê tử của ta vậy, nào có chuyện đưa cho người ngoài sử dụng.

Hai người nghĩ nhiều rồi, hai lão huynh đệ của ta.
Với lại cháu gái ta, riêng phần thực lực của bản thân cũng đủ để đánh cho tiểu tử Dạ Trần gì kia răng rơi đầy đất rồi! Cung lão ánh mắt biến đổi vội dùng từ ngữ kích động để di dời tầm mắt của hai người trước mắt.
Về bảo tôn nữ yêu quý của ngươi rửa cổ trước đi! Thiên lão trúng chiêu liền ung dung nhìn trời đáp lại đối phương.
Ngươi..!! Cung lão nghe mà tức đến nổ phổi.
Bảo cháu gái mình rửa cổ, đây là muốn chém người sao?
Hừ, câu này là ta nói ra mới phải.
Ngươi gặp lại đệ tử của mình nhớ nhắc nhở tiểu tử đó cho kĩ, chuẩn bị tinh thần, tám năm sau, chờ ngày bị Cung Lạc Vũ thu phục đi!
Cung lão nhìn chằm chằm vào Thiên lão lạnh lùng nói ra.
Hai bên lúc này cứ như kết lên huyết hải thâm thù, sắp đỏ mắt quay ra đánh nhau đến nơi!
Phù! Phá lão nhìn thấy hai người lại quay ra cãi nhau thành quen, đành ra chỉ có thể lắc đầu thở dài quay sang nơi khác, ngắm cảnh trời đêm vẫn còn lấp lánh những vì sao còn tỏa sáng!
Đứng nghĩ một lúc, Phá lão thần tình trở lên nghiêm túc mở miệng nói ra: Thiên, ta thấy chiếc ghế Nguyên Lão đã không còn vững nữa rồi.
Ngươi cũng lên rời khỏi Diệt Ma Hội đi thôi!
...
Thanh âm của Phá lão truyền vào trong tai hai người đang gân cổ lên cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, bình thường sẽ không hiệu nghiệm gì nhưng lúc này đây lại khiến cho hai người họ phải ngừng lại!
Cung lão cũng trở lên nghiêm túc khác thường, không biết lúc nào sau lưng đã xuất hiện thêm một chiếc ghế bành rộng đủ để cho dáng người mập mạp của Cung lão có thể lùi lại ngồi xuống.
Ta cũng cho là như vậy! Bỏ qua chuyện vừa nãy để sau rồi tính, Cung lão gật đầu đồng thuận những lời lão bằng hữu vừa nói ra.
Ngươi xem, đến cả một tên trưởng lão canh gác một kho sách nát cũng có thể lên mặt chống lại ngươi, cái ghế Nguyên Lão không ngồi cũng được rồi.
Với lại Diệt Chính, một gia chủ của một đại tộc há có thể là một kẻ ngu không biết thời thế.
Hắn trong lòng chắc cũng biết ngươi mạnh mẽ hơn Diệt gia hắn gộp lại rất nhiều đi.
Nhưng kết quả thì sao? Y lại vẫn còn cố gắng cắn răng ra sức chống lại, có thể thấy, sau lưng hắn có chỗ dựa to lớn như thế nào!
Thử nghĩ xem, chỗ dựa có thể làm cho gia chủ đại tộc bất chấp tất cả? Một thế lực có thể làm cho kẻ đã từng dẫn dắt một gia tộc lụi tàn trở thành cự đầu một phương trở thành con rối tùy ý điều khiển trong tay sẽ là hạng người như thế nào? Theo đó thực lực và quyền thế đi cùng phải lớn ra sao mới có thể làm được điều đó?
Thiên Tuyệt Luân, bọn chúng nhắm vào ngươi rồi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.