Nguyên Tố Đại Lục

Chương 225: Tử Thần Điểm Tên






Trước mắt những Xà Nhân Tộc đang đánh với Lân Diễm, ngoại trừ có vài thân ảnh lẫn lộn bên trong chỉ huy công kích đạt đến mức Trung cấp Ma giả ra, thì hầu hết còn lại đều thuộc tầng thứ thấp kém nhất trong yêu tộc.
Xà Nhân Tộc cũng được coi như là Đại tộc, không lí nào thực lực lại kém đến thế được.
Trong suy nghĩ của hắn, ít nhất cũng phải có ba đến năm Cao cấp Yêu giả tọa trấn một chi quân lực chứ!
Không biết bên kia như thế nào rồi? Bỏ qua chuyện này sang một bên, Dạ Trần có chút tò mò hướng mắt về tình hình bên phía trợ lực mà hắn trên đường vừa mới gọi đến kia.
Hi vọng đối phương sẽ không làm cho hắn thất vọng đi!
Cũng không thể để cho hai người Lân Diễm và Linh Lung dọn dẹp đám phiền phức trước mắt một mình được, Dạ Trần bạch chi lực quấn thân như lửa trắng cháy rực trong màn đêm hóa thành một đạo bạch chi tiễn lao về thân ảnh to lớn nhìn từ xa vô cùng lực lượng hai tay cầm theo song đao, mắt thì chớp hiện hung quang muốn tìm cơ hội đánh lén Diễm Nhi của hắn kia!
HỪ! Cảm nhận nguy hiểm của Yêu tộc cực kì tốt, thân ảnh tay cầm song đao mắt liếc về một bên liền hừ lên một tiếng coi thường.
XENG! Đao trong tay hắn múa loạn trên không trung như thiết xà uốn lượn thân mình, mũi hai thanh song đao như hai cặp răng nanh sắc nhọn ẩn mình trong không gian rồi nhảy xồ ra cắn tan Bạch Tiễn bắn đến.
Rác rưởi! Nam nhân Xà tộc thấy vậy liền cười lạnh một tiếng.
Hắn còn chưa sử dụng đến ba phần sức mạnh cơ bắp đâu, huống chi là một tia ma lực cũng không cần dùng đến.
Người vừa ra tay quả là yếu kém, không xứng đánh với hắn một trận.
Cũng chỉ có Tiểu Hổ Nữ tay cầm đại kiếm trước mắt là làm cho hắn huyết dịch phải sôi trào, chiến khí không ngừng được ấp ủ mà trở lên mạnh lên, hắn chỉ còn đợi thời cơ thích hợp xông ra quyết tử chiến với đối phương mà thôi!
Nghĩ lại quả thật là một đối thủ hiếm có khó gặp trong chục năm quay lại đây!
Nhưng điều làm hắn lo ngại nhất là tiểu nha đầu một thân Quang hệ hỗ trợ sau lưng đối phương kia! Người đó có thể nói là khó đối phó nhất trong ba người trước mắt.
Cứ chớp mắt một cái là lại không thấy thân ảnh đối phương đâu, lúc thì xuất hiện ở bên này lúc thì biến thân sang bên kia, đã vậy lại còn không ngừng đánh ra những đạo quang mang sắc bén dễ dàng xuyên thủng lớp phòng ngự của Xà Nhân Tộc, biết bao tộc nhân số khổ vì đó mà phải ôm hận ngã xuống rồi!
Đó cũng chính là lí do làm cho hắn không dám dễ dàng đi ra ngoài quyết đấu với Tiểu Hổ Nữ kia!
Mạnh Nha cứ tiếp tục như vậy thì không được.
Một nửa tộc nhân mang theo đã chết trong tay hai người kia rồi! Một nam nhân Xà tộc khuôn mặt góc cạnh khá dễ nhìn, trên thân phát ra khí tức trung cấp vội quay thân lại vô cùng tức giận nhìn vào thân ảnh cầm song đao gằn giọng nói.
Sột soạt! Nhiều Xà Nhân Tộc cầm chặt vũ khí trong tay ở bên cạnh nghe thấy vậy cũng cảm thấy sợ hãi mà không ngừng chậm rãi lui lại ra phía sau.
Bọn họ không thể không sợ hãi khi được chứng kiến một loạt tình cảnh tộc nhân trong tộc giống như trái bóng bị đối phương quất bay sang một bên, trên thân ai nấy cũng máu thịt bê bết nhìn không ra hình dạng gì cả!
Nghĩ đến bản thân cũng có thể bị hung thần kia đánh cho thành thảm như vậy, nhiều thân ảnh nom lớp lo sợ, ánh mắt thì co lại rung động kịch liệt thể hiện cho tâm trí rối bời không còn sức lực can đảm tiến lên chiến đấu nữa!
Ngay bây giờ, họ chỉ muốn được rời xa nơi quái quỷ này mà thôi!
Đã làm đến mức này rồi còn quản được nhiều như vậy sao?
Ta không ngờ được, các ngươi thường ngày mạnh miệng lắm mà! Sao bây giờ lại tỏ ra yếu đuối, sợ sệt như vậy! Các ngươi bộ dạng này còn là chiến sĩ Xà Nhân Tộc sao?
Mạnh Ba liếc nhìn những thân ảnh cong đuôi sợ hãi phải trốn chui trốn nhúc sau lưng người khác liền khinh thường ra tiếng.
Mạnh Ba, không phải vì ngươi làm trái lệnh của nữ vương, tự ý hành động thì chúng ta có kết cục như bây giờ sao? Nguyên do chính dẫn đến chuyện này là do đối phương gây nên, lúc này đây lại dám quay sang chửi mắng bọn họ, làm như vậy là được sao? Rất nhanh liền có thân ảnh bất mãn không phục trong lòng đứng ra lớn tiếng mắng lại.
Tất cả là tại ngươi, sao ngươi có thể làm như vậy?
Lần này cho dù toàn mạng trở về, cũng bị nữ vương trách phạt, Mạnh Ba ngươi là tên ngu đần!
A a a....!tại sao ta lại đi theo ngươi chứ? Giờ chúng ta phải làm sao đây!
Mấy chục thân ảnh Xà tộc vì bất đồng ý kiến cùng với sự sợ hãi trước cái chết có thể đến bất cứ lúc nào mà náo loạn thành một đoàn lớn, trung tâm chỉ trích trong cuộc loạn lạc này chính là Mạch Ba - Xà Nhân Tộc tay cầm song đao hình bán nguyệt kia!
Nhìn vào tình cảnh biến chuyển từ cùng chung ý trí chuyển thành náo loạn, Lân Diễm dừng lại thế công, đôi mắt chớp chớp có chút ngỡ ngàng đánh giá đám Xà tộc đang hồ nháo trước mắt.
Chuyện xảy ra như vậy cũng thường thôi!
Đứng trước lưỡi đao tử thần điểm tên, không biết lúc nào đến lượt mình phải chết, tinh thần ai mà không căng như sợi dây đàn, phải gánh chịu áp lực cực lớn từ cơn khủng hoảng vô danh như thác nước đổ dồn xuống cùng với nỗi sợ hãi vô hình bao trùm tâm trí làm đánh mất đi bản năng khôn ngoan, cũng như vô tình đánh mất đi cả dục vọng cầu sinh.
Chỉ biết ru rú, ẩn nấp trong ảo tưởng tìm kiếm cảm giác an toàn không có thật.
Khi đó chỉ cần có một tác động nhẹ đến từ ngoại vật bên ngoài thì tất cả mọi sự huyễn ảo xây dựng trong bản tâm liền sụp đổ như căn nhà giấy đứng trước giông bão, lưỡi đao sắc bén chạm vào dây thần kinh làm cho con người ta phát rồ lên mà gào thét trong nỗi tuyệt vọng do chính bản thân tưởng tượng ra!
Đám xà này điên hết rồi! Linh Lung đi đến bên cạnh Lân Diễm khẽ nói.
Chỉ cần nhìn vào những hành động bạo lực trong vô thức của những thân ảnh uốn éo kia là nàng đã đoán ra được ngay, tâm cảnh của họ đã đứng trước bờ vực của sự sụp đổ!
Chúng ta có cần ra tay tiếp không? Lân Diễm không quan tâm những chuyện vô bổ đó, thứ nàng quan tâm nhất lúc này là nhiệm vụ Dạ Trần vừa giao cho hai người họ nhất định phải hoàn thành!
Để ta nghĩ xem...!thời gian cho chúng ta cũng không còn nhiều...! Linh Lung mặc dù rất muốn giải quyết thật nhanh gọn chuyện trước mắt để đi về nghỉ ngơi nhưng trước khi làm chuyện gì đó nàng không thể vội vàng hấp tấp làm cho xong chuyện như trước kia được.
Trước đó mấy lần ăn phải trái đắng cũng đã giúp nàng nhận ra điều này!
Linh Lung cũng tiếc hận vì không nhận ra điều này sớm hơn.
Nếu không thì Dạ Trần sao có thể tác oai tác quái trước mặt nàng mà khi đối phương kiêu ngạo chắp tay rời đi vẫn không chịu thương tổn dù chỉ là nhỏ nhất về mặt tinh thần!
Chờ một chút đi, đây là cơ hội hiếm có đó! Lúc này mà tiếp tục ra tay thì đám xà nhân kia sẽ lại đồng lòng mà nhất trí đánh chúng ta mất! Thanh âm nhỏ nhẹ nhắc nhở của Dạ Trần khẽ vang lên bên tai hai người.
Dạ Trần..!? Lân Diễm và Linh Lung không khỏi giật mình nhìn lại.
Các nàng vậy mà không nhận ra được sự hiện diện của Dạ Trần lúc y lại gần bản thân mình!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.