Nguyên Tố Đại Lục

Chương 203: Tuyên Nghi Đến






Khoảng không rơi vào tĩnh lặng.
Dạ Trần ngồi đó, ngửa mặt nhìn trời.
Phù!
Tứ Du thở ra một hơi liền ngồi xuống kế bên hắn.
Tay của ngươi...!sao rồi? Nghĩ đến đối phương trên thân vẫn còn thương thế, mình lại ra tay không để ý tới chuyện này làm cho hắn không khỏi lo lắng vội lên tiếng dò hỏi.
Liếc nhìn cánh tay phải được quấn vải trắng giấu bên trong tay áo, Dạ Trần khẽ cười: Không sao đâu, nghỉ ngơi một chút sẽ lành lại thôi!
Ta cũng không ngờ đến ngươi lại còn phần tài nghệ này nha! Dùng ma lực thuần túy nhất tục cốt, dùng chỉ được tạo ra từ ma lực nối gân, khả năng điều khiển ma lực có thể nói là thập phần nhuần nhuyễn, không chút sai xót!
Chỉ là cảm giác kim đâm mang lại không tốt một chút nào!
Dạ Trần ngán ngẩm lắc đầu không thôi.
Nhớ lại cảm giác, mỗi lần mũi kim đưa xuống liền giống như bị một vạn con kiến cùng lắm cắn xé, đã vậy còn là liên tục không được ngừng nghỉ trong một canh giờ, thật là làm cho hắn không rét mà run, mồ hôi lạnh to như hạt đậu.
Nhìn thân ảnh bên cạnh tỏ ra khiếp sợ, nhiều lúc lại tức giận bĩu môi bất mãn, nhớ lại mình cũng chỉ là lần đầu làm chuyện này mà thôi, hắn không khỏi ngại ngùng khẽ nói: Ngươi không sao là được rồi! Hắn cũng không dám nói ra sự thật, nếu không với tính cách của đối phương nhất định sẽ đòi lại món nợ này vào một ngày nào đó.
Chậc chậc, sau này ngươi không làm ma giả nữa có thể rút lui về quy ẩn làm một đời thần y à! Cứu nhân độ thế...!như vậy cũng tốt, đỡ hơn mỗi ngày đều phải đối mặt với nguy hiểm không báo trước! Dạ Trần cảm thán.
Rút lui? Nghe lời đối phương vừa nói, Tứ Du sinh ra nghi hoặc liền quay sang nhìn kĩ thân ảnh đang than ngắn thở dài nhưng nhiều khi lại vui mừng lạ thường.
Hắn muốn nhìn thấu con người trước mắt, muốn biết rốt cuộc y đang nghĩ cái gì trong đầu.
Có gì phải kinh ngạc như vậy? Thấy đối phương đâm ra nghi hoặc lại nhìn vào mình chằm chằm, Dạ Trần có chút không hiểu liền lên tiếng hỏi.
Ngươi không phải vừa mới nói, kẻ bước chân lên con đường ma giả không có lối về sao! Sao ngươi lại nói, Tứ Du ta thân là một ma giả có thể rút lui được? Đến mức này, Tứ Du cũng không muốn lòng vòng cho thêm chuyện liền hỏi thẳng.
Dạ Trần liếc nhìn đối phương một cái liền đưa mắt ra xa ngắm nhìn tuyết rơi.
Ngươi không phải vừa mới hỏi ta, Lân Diễm, Linh Lung, Ngũ Kiếm và ngươi Tứ Du là gì đối với ta sao? Được một lúc lâu, Dạ Trần lên tiếng nhắc lại lời đối phương vừa hỏi mình trước đó.
Các người chính là người thân của ta, là bẵng hữu tốt nhất của ta.
Mặc dù chỉ gặp mặt một thời gian ngắn nhưng ta trân trọng điều đó! Người khác có thể không giúp được các người quay về nhưng ta Dạ Trần thì có thể! Dạ Trần nhìn chặt Tứ Du, thanh âm như một lời hứa vang vọng bên tai người trước mắt.
Ngươi thật là tự tin! Tứ Du hít lấy một hơi, cười nhẹ một tiếng đáp lại.
Không có tự tin sao có thể đạt được mục tiêu!
Ngươi còn nhỏ đã mặt dày như vậy, sau này sẽ thành thế nào đây?
Ngươi đang khen ta sao? Cứ nói tiếp, ta không ngại bằng hữu khen mình đâu!
...
Ma đồ xuất thế, hai vị vẫn còn lạc quan, thật là làm cho người ta nhìn vào phải hâm mộ! Một thanh âm không mặn không nhạt truyền đến làm gián đoán khoảnh khắc tốt đẹp của hai người trước mắt.
Bằng hữu từ xa mà đến, chân tại hạ lại có chút tê tê không thể ra tiếp đón, thật là thất lễ! Dạ Trần đánh ánh mắt bình tĩnh cho Tứ Du, còn hắn thì cười tươi đáp lại thanh âm không thể quen thuộc hơn nữa kia.
Tuyên Nghi, tên khốn này sao lại đến chỗ này rồi? Dạ Trần nhíu mày thầm nghĩ.
Hắn cứ tưởng sẽ không còn phiền phức tìm đến nữa chứ? Xem ra là hắn coi thường mấy tên truyền nhân Đại gia tộc này rồi!
Xem ra Dạ huynh vẫn còn nhớ ta là ai! Thật là làm cho người ta phải bất ngờ.
Đã vậy, tại hạ liền thất lễ xin hỏi, không biết Dạ huynh đây có nhớ ngày chết của mình vào lúc nào không? Một thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt của Dạ Trần và Tứ Du.
Khuôn mặt lạnh nhạt không cảm xúc nhưng trong đôi mắt vẫn mờ mờ hiện lên sát khí, đối phương ưỡn ngực ngẩng cao đầu không chút quan tâm sóng gió có thể gặp phải ở phía trước mà ngạo nghễ tiến đến.
Tuyên Nghi, thiếu gia của Tuyên đại gia tộc, người đầu tiên trong Tứ Thiếu bị Dạ Ma đánh bại ngay khi bước chân vào Giới thành không lâu, cho dù tại hạ chỉ là người ngoài cuộc mà thôi nhưng cũng được nghe chuyện này nha!" Tứ Du tỏ ra hoảng sợ khi nhắc lại chuyện xưa, miệng thì cười nói với thân ảnh đang tiến tới.
Ngươi là...!Tứ Du sao? Biết là đối phương đang châm chọc mình, Tuyên Nghi mặt vẫn không đổi sắc lên tiếng hỏi danh tính đối phương.
Tứ Du không trả lời chỉ híp mắt nhìn lại đối phương mà thôi.
Tâm tính đã tốt hơn trước rất nhiều, người này...!đã không còn là nghé con nữa rồi! Tứ Du thầm nhắc nhở người ở bên cạnh.
Nếu như lúc trước bị người ta châm biếm như vậy, Tuyên Nghi đã sớm nổi giận điên cuồng thúc dục ma lực lao lên đánh nhau quyết một trận sống mái với đối phương luôn rồi.
Nhưng lúc này thì lại khác, hắn đã kìm được hỏa diễm trong lòng, trở lên khó đối phó hơn xưa rất nhiều!
Nghe Tứ Du đánh giá đối phương, Dạ Trần gật đầu khẽ híp lại đôi mắt, nhìn thật kĩ cường địch đang đến.
Ngày trước ở Giới thành không ai dám đắc tội với đối phương, tự nhiên sẽ làm cho con người ta sinh ra ảo tưởng mình là nhất, duy ngã độc tôn trên đời, không ai có thể đánh bại, từ đó khinh thị những người mình gặp phải, thực lực cũng không được phát huy một cách tối đa.
Hạng người như vậy rất dễ đối phó, cứ kích động đối phương làm cho hắn điên lên là được.
Khi đó lửa giận công tâm sẽ làm cho đối phương lộ ra sơ hở, còn bản thân mình chỉ việc lợi dụng tình thế đó vận dụng toàn lực nhất kích tất sát là được.
Cho dù là yếu hơn đối phương một bậc cũng có thể chuyển bại thành thắng.
Xem ra chịu đả kích lần trước, có khi cũng là lần đầu trong đời đã giúp cho đối phương tỉnh ngộ ra, trở lên nội liễm hơn.
không dễ bị kích động bởi lời nói mà làm mất đi lí trí làm ra những chuyện bất lợi cho bản thân.
Không trả lời cũng không sao! Cách hai người trước mắt không quá hai trượng, Tuyên Nghi cười nói.
Dù sao cũng là hai người sắp chết cùng một hố, hắn cũng không cần quan tâm cho phí sức ra.
Ngôn Tình Hài
Bớt dài dòng cũng thu lại mặt nạ của ngươi đi! Dạ Trần lên tiếng nhắc nhở đối phương.
Tuyên Nghi, ngươi đến đây để làm gì?
Tất nhiên là đến chào hỏi bằng hữu cũ rồi! Ngươi sao lại quên nhanh như vậy! Tuyên Nghi tỏ ra không hiểu vội lên tiếng đáp lại, cũng trách cứ người trước mắt.
Ta còn vừa khen trí nhớ của ngươi rất tốt đây! Hắn lắc đầu cảm thán.
Nhân sinh thật là bạc bẽo, lòng người thật dễ đổi thay!
Thần sắc tự tin ngời ngời của hắn làm cho hai người ở trước mắt ngứa tay không thôi.
Để ta lên xử lí hắn! Tứ Du khẽ nói.
Huynh đệ thật là manh động, bất quá ta thích! Tuyên Nghi cười to.
Có cần lên hết luôn không? Ta không sợ bản thân phải chịu thiệt đâu! Hắn chớp chớp mắt dò hỏi hai người trước mắt.
Hắn Tuyên Nghi giờ khắc này vô cùng tự tin, mình có thể đánh bại hai người trước mắt cùng một lúc.
Tuyên Nghi à! Ngươi vẫn như vậy khách sáo làm cho ta phải ngại ngùng! Dạ Trần lên tiếng cảm thán.
Đúng vậy, thiếu gia Đại Tộc có khác! Tứ Du cũng cười nói.
Tiểu hổ ra đây!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.