Nguyên Tố Đại Lục

Chương 177: Nghịch Mệnh Và Ma Kiếm Đấu Với Ba Băng Viêm Tứ Thủ






Toàn thân Thanh Bình bốc lên hắc khí cuồn cuộn, kiếm trong tay được hắc khi cuốn lấy tạo lên hư ảnh ngọn lửa màu đen rực cháy bao quanh thân kiếm sáng bóng.
Hắc Ma Kiếm.
Thanh Bình khẽ nói.
ẦM..!!
Hắn như một đạo hắc quang làm người nhìn vào tâm lạnh lẽo, bắn lên phía trước theo hình vòng cung, tuyết ở hai bên bị nguồn ma lực từ phía đối phương phát ra như bị tách ra làm đôi, mở lối cho Ma Kiếm đi.
Còn lại nhờ vả các huynh đệ.
Ngũ Kiếm để lại một câu, chân liền ra sức.
ẦM..!!
Hắn bật người lên cao trong trời tuyết rơi gió lạnh giá.
ROẸT!
Ánh sáng màu tím từ trên người Ngũ Kiếm chớp hiện, theo đó lôi điện liền nổi lên bao quanh lấy hắn ta.
Ngũ Kiếm hoá thành một đạo tử sắc quang mang nhanh chóng đuổi theo đạo hắc quang phía trước.
Có cần phải làm như vậy không? Nhìn hai người thể hiện thần uy, đám người ở phía dưới không khỏi lên tiếng cảm thán.
Ở phía trước, Thanh Bình lướt qua đám Sơ cấp Băng Viêm Tứ Thủ trước mắt.
Gào..!!
Nhìn thấy đạo hắc quang tiến đến, đám người băng hai màu có khuôn mặt dữ dằn trở lên tức giận hướng hắn gào thét thị uy.
Xoẹt...!Đáp lại bọn chúng là một kiếm vô tình của Ma Kiếm Thanh Bình.
ẦM..!!
Kiếm chiêu ẩn chứa ma lực phóng ra như một đạo hắc khí khổng lồ lao thẳng về phía trước mở đường cho đối phương.

Cạch cạch...!Trước đạo hắc quang, mặt băng không ngừng bị nứt ra làm đôi, ở dưới phun trào lên hắc khí không ngừng nuốt trọn Băng Viêm Tứ Thủ đứng ra cản đường.
Bịch bịch...!Mặt băng như bị một vật gì đó to lớn tác động làm cho không ngừng rung chuyển.
ẦM!
Một Băng Viêm Tứ Thủ cao hơn một trượng từ trên trời nhảy xuống, hai chân nó thô cuồng đáp xuống mặt băng làm vị trí dưới chân nó lún xuống một mảng lớn.
Vù...!! Hai cách tay tráng kiện ở trên nhất xé gió giơ lên, xung quanh mọc lên những băng gai nhọn làm người nhìn vào lạnh cả gáy.
Ầm, ầm, ầm! Liên tiếp là sau cú đánh trời giáng đập mạnh xuống mặt băng trước mắt.
ẦM...!!
Mặt băng tan vỡ lan rộng ra xung quanh, uy lực của nó hiển hiện sau những tấm băng rời rạc làm chặn lại đạo hắc khí đang tàn sát đám Băng Viêm sơ cấp dưới trướng của nó.
GỪ..!!
Băng Viêm to lớn ngửa mặt lên trời gào thét, bốn cánh tay băng thô cuồng đầy rẫy băng gai dang rộng ra xung quanh hết sức có thể.
Đôi mắt nó nổi lên huyết quang liếc nhìn về Thanh Bình các hạ ở trước mắt.
Bịch bịch...!Trung cấp Băng Viêm không biết nói chuyện nên trực tiếp xông lên.
Nó đưa bờ vai ra lao thẳng về phía trước không một chút ngần ngại.
Thanh Bình không dám chần chừ mau chóng né sang một bên.
Mặc dù Băng Viêm Tứ Thủ trước mắt to lớn nhưng tốc độ di chuyển thì lại không chậm một chút nào, chớp mắt đã gần sát lại, hai bên không quá hai bước chân.
VÙ!
Băng Viêm xé gió lướt qua người Thanh Bình.
Mặc dù đánh trượt nhưng đôi mặt tràn ngập hung quang của nó vẫn đang không ngừng theo dõi Thanh Bình, làm cho đối phương giật thót trong lòng.
Hừ! Thanh Bình hừ lạnh một tiếng.
Hắc kiếm trong tay xoay chuyển, Thanh Bình chớp lấy thời cơ vọt ra sau lưng Bưng Viêm, bàn tay huy kiếm chém thẳng vào tấm lưng trần sáng loáng ánh băng của Băng Viêm Tứ Thủ.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Keng..!!
Lưỡi kiếm sắc bén như chạm vào tinh thiết chớp lên ánh lửa liền bị hất văng ra ngoài.
Thanh Bình không khỏi nhíu mày nhìn lại.
Cứng thật! Hắn thầm hô.
Gào..!!
Vù!
Băng Viêm phản ứng chớp nhoáng, nó gào to lên một tiếng liền xoay người lại, bàn tay to lớn nắm chặt ra lực, ma lực không ngừng được tụ lại.
Nếu bị nó đánh trúng cú này, Cao cấp Ma giả thì có thể không sao nhưng Trung cấp ngang bằng nó, không trọng thương cũng phải gãy xương.
Thanh Bình gặp nguy cũng không sợ hãi, mũi kiếm tụ ma lực từ bàn tay truyền lại, dứt khoát đưa ra đâm thẳng vào nắm tay cứng rắn kia.
KENG..!!
Thanh âm như sắt thép va chạm.
Nắm đấm của Băng Viêm ngược lại không sao, không chút sây sát vẫn như cũ uy vũ chặn lại đầu mũi kiếm sắc nhọn nhưng thân kiếm trong tay Thanh Bình thì lại khác, nó đã cong lên nhìn như sắp gãy đến nơi.
Hừ! Thanh Bình ánh mắt lạnh lẽo nhìn đối phương.
Ở Ma Vực, trường kiếm pháp bảo cấp năm đạt đến Trung cấp nằm trong tay hắn không gì không thể xuyên thủng, không gì không thể chém đứt.
Cho dù là ma thú mang trong mình huyết thống cao cấp, thực lực cùng cấp bậc với hắn, cũng bị hắn xem như là tấm vải mỏng mà chém, không chút khó khăn, vướng mắc.
Không nghĩ đến đi vào nơi này, gặp một con Trung cấp Băng Viêm, huyết thống cũng chỉ thuộc dạng tầm Trung mà thôi.

Vậy mà nó có thể ngăn cản được kiếm chiêu của hắn.
Làm sao hắn không bực bội cho được.
Hơn nữa, Ngũ Kiếm một ma giả cũng dùng kiếm cùng đẳng cấp với hắn, còn đang xem hắn dùng kiếm điêu luyện như thế nào đây.
Thật là mất mặt!
Là ngươi ép ta! Hoán Lực - Ma Khí! Thanh Bình căm giận nói.
Hắn không muốn dùng đại chiêu vào mấy con ma thú nhãi nhép trước mắt chút nào.
Lúc trước, gặp phải một đám Tuyết Sương Yêu Lang hắn cũng không dùng đến chiêu này, nhưng trước mặt Ngũ Kiếm cách đó không xa, hắn không thể không dùng tới.
Quanh thân ma lực một màu trắng trong suốt nhanh chóng chuyển thành hắc khí thao thiên, lấy hai người làm vị trí trung tâm lan rộng ra phạm vi một trượng.
Kịch kịch..!!
Đối diện, toàn thân Băng Viêm có chút rung lắc nhẹ, không biết có phải vì không mặc gì trên người nên cảm thấy lạnh hay không?
Cách hai người họ không xa.
Trên một ngọn băng, hai thân ảnh cao lớn bốn tay khoanh lại với nhau đang dõi đôi mắt cao ngạo nhìn hai thân ảnh đang đánh nhau kịch liệt phía trước.
Mặc dù hai người quái dị này không nói gì nhưng ánh mắt của họ đã nói lên tất cả, tràn ngập vẻ khinh thường.
Hai tên đầu băng các ngươi rảnh quá nhỉ! Đột nhiên, một thân ảnh mỉa mai vang lên.
Hừ! Hai người ánh mắt khẽ nhảy vội quay lại nhìn xem.
XENG..!!
Xoẹt xoẹt xoẹt..!!
Nhưng ánh kiếm đã sáng lên, kiếm minh ngâm vang.
Năm lưỡi kiếm sắc lạnh không ngừng chém lên thân thể họ.
Tàn ảnh không ngừng chớp giật, vụn băng không ngừng vang ra.

GÀO..!!
Một trong hai Băng Viêm gào to, mặc kệ kiếm chém loạn trên người, cánh tay dang ra tụ lực, quật mạnh về phía trước.
VÙ!
Gai băng sắc nhọn như bàn chông xé gió đập mạnh vào thân ảnh cuồng chém trước mắt.
Đừng hòng! Cảm nhận gió đập mạnh vào một bên má, Ngũ Kiếm khinh thường nói.
Thân ảnh hắn thoát biến lượn ra đằng sau hai tên ngạo mạn trước mắt.
Ngũ Kiếm Thức - Nhị Nguyên Phá Không! Ngũ Kiếm hét lớn.
Không cho đối phương thời gian phản ứng, một kiếm ma lực sóng lượn quanh thân như dòng nước đâm về phía trước.
Thuỷ Long Phục Kiếm!
Gào..!! Ma lực cuồn cuộn trên thân kiếm hoá thành thuỷ long há miệng gầm thét thoát ly thân kiếm lao về phía trước.
Lôi Minh Long Kiếm! Tay còn lại cũng khẽ động, lôi điện nổi lên hình thành hư ảnh Lôi Long quanh thân chớp giật lôi chi lực mãnh mẽ phá kiếm giơ nanh múa vuốt ngắm vào Băng Viêm trước mắt.
ẦM..!! Ngũ Kiếm giơ lên hai kiếm trong tay rồi hợp chúng lại với nhau.
Hai thanh kiếm như hợp lại làm một tạo thành hư ảnh kiếm thiên phát sáng hai màu sắc quang mang của biển cả và lôi điện.
Biển Lôi Phá Hợp Thức! Ngũ Kiếm gầm thét, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, gân xanh nổi lên, mạnh mẽ huy kiếm chém xuống.
XENG..
Kiếm chiêu xuất động như mãnh hổ rời núi, ma lực cuồn cuộn từ trên người Ngũ Kiếm hầu như kết hợp toàn bộ vào chiêu này, khuôn mặt hắn chớp mặt trở lên trắng bệch.
ẦM..
Hư ảnh sóng biển dâng trào xuất hiện, trời nổi sấm sét đánh xuống thế gian.
Một nước, một lôi, xung quanh có thêm hai đạo hư ảnh thần long uốn lượn ầm ầm xông đến hai thân ảnh cao lớn kia.
GÀO..!!
Hai Băng Viêm cảm nhận được nguy hiểm liền không ngừng mở to miệng máu gào to.
Chúng tự lại sức lực bình sinh cùng ma lực của Trung cấp Ma thú vào bốn cánh tay đánh mạnh về phía trước.
ẦM..!! Tám quyền ảnh phá không lao thẳng về phía sóng biển cuộc trào cùng với lôi mình chớp giật và hai hư ảnh thần long đang uốn lượn há miệng dữ tợn lao về phía bọn họ kia..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.