Nguyên Tố Đại Lục

Chương 129: Dạ Huynh Nhà Ở Đâu






Lần này đến phiên Dạ Trần kinh hãi.
Hắn biết lần này không xong thật rồi.
Ta...!Ta không sao! Thanh âm yếu ớt của Linh Lung truyền lại.
Bị như vậy còn nói không sao, ngươi cũng...!thật là! Lân Diễm tức giận, vô cùng bất đắc dĩ ôm nàng vào lòng lên tiếng.
Chỉ là...!Khụ khụ...!
Linh Lung chưa kịp nói hết câu thì khuôn mặt đã tái nhợt đi, nàng ho khan kèm theo chút vụn máu.
DẠ TRẦN...!chàng làm cái quái gì vậy?
Lân Diễm thấy vậy tức giận cắn chặt răng, nàng biểu tình dễ làm người ta sợ quay sang mắng tên còn đang ngẩn ngơ kia.
Ta không có làm gì à! Dạ Trần vội xua tay không dám nhận.
Đánh chết hắn cũng không dám nhận à! Linh Lung bản thân có Quang hệ nguyên tố phụ trợ lúc nào cơ thể cũng trong tình trạng hồi phục.
Mà trận trước với Ngũ Kiếm và Tuyên Úc, nàng ta cũng chỉ tiêu hao ma lực và chịu chút thương tổn nhẹ thôi.
Sao mà vì lời nói của hắn mà tức giận thổ huyết cho được.
Linh Lung ngươi...
Chàng có phải nam nhân không? Dám làm mà không dám nhận!
Dạ Trần còn chưa kịp dứt lời, Lân Diễm đã gắt gỏng đáp lại.
Ánh mắt nàng tràn ngập sự thất vọng.
Nàng...!Không!
Dạ Trần đứng ngẩn ra đó.
Tình thế xoay chuyển cũng qua nhanh đi.
Đúng là trời gây nghiệt có thể sống, tự gây nghiệt chỉ có đường chết.
Luật nhân quả không chối bỏ một ai.
Đừng tức giận...!là lỗi của ta trước...!khụ khụ...
Linh Lung yếu ớt khẽ lên tiếng, toàn thân nàng vô lực dựa vào người Lân Diễm.
Thật là thoải mái! Nàng khoái trí thầm nghĩ.
Ngươi mau uống viên đan dược này đi.
Lân Diễm nhẹ nhàng đút viên đan dược vào môi Linh Lung.
Được.

Đối phương cười khẽ, nhỏ giọng đáp.
Linh Lung vừa nuốt đan dược Lân Diễm đưa cho, đôi mắt thì tràn ngập ý cười lên lút nhìn Dạ Trần đứng từ xa.
Dạ Trần bắt gặp đôi mắt đáng ghét kia, đối phương vậy mà còn lén cười khinh khỉnh với hắn.
Làm Dạ Trần tức giận không chỗ phát tác.
Diễm Nhi nàng nhìn...
Dạ Trần vội lên tiếng.
Chàng quỳ xuống đó cho ta.
Lân Diễm nghiêm mặt, quay lại nói.
Nhưng...!Dạ Trần vội lên tiếng.
Lân Diễm trợn mắt nhìn lại, không cho hắn nói.
...!Dạ Trần thấy vậy vội nuốt ngược những câu mình định nói vào trong bụng.
— QUẢNG CÁO —
Chàng quỳ ở đó cho ta.
Từ giờ đến lúc mặt trời xuống núi, không được đứng dậy.
Lân Diễm suy ngẫm một lúc liền nói.
Cái gì? Dạ Trần nghe nàng nói mà kinh hãi vội lên tiếng.
Chàng không nghe ta nói gì sao?
Lân Diễm có chút tức giận nhìn hắn hỏi ngược lại.
Nhưng mà...
Dạ Trần làm dám gật đầu nhưng hắn vẫn phải lên tiếng kháng nghị.
Tha cho hắn đi.
Dù sao ta cũng có phần! Linh Lung trong lòng Lân Diễm tỏ ra suy yếu nói.
Đúng vậy.
Tứ Du bên cạnh cũng vội lên tiếng phối hợp.
Lần này ngươi thảm rồi đội trưởng của ta ơi! Hắn thầm nghĩ.
Không được.
Không thể để cho Dạ Trần làm loạn mãi được.
Lân Diễm lắc đầu từ chối, khuôn mặt nàng vô cùng nghiêm túc, đôi mắt sắc bén nhìn lại hai người.
Dạ Trần đích thực bấy lâu nay luôn thích làm loạn, làm việc luôn theo ý mình không hỏi ý kiến người khác.
Nàng nhất định phải nhân cơ hội này dạy bảo lại chàng ta mới được.
Phải cho Dạ Trần biết, mình vẫn còn tồn tại.
Hừ...!Lân Diễm vội liếc nhìn Dạ Trần đề phòng hắn nhân cơ hội nàng thả lỏng để chạy trốn.
Hic...!Dạ Trần kinh hãi không nhẹ.
Hắn đích thực là có ý định chạy thoát thân.
Không ngờ, vừa mới di chuyển đã bị Lân Diễm quay đầu nhìn chằm chằm vào.
Linh Lung và Tứ Du bị nàng nhìn có chút lạnh sống lưng.
Thật là đáng sợ quá đi! Hai người thầm nghĩ.
Họ không khỏi lén lút liếc nhìn Dạ Trần đằng xa bằng ánh mắt thương hại.
Chàng còn làm gì nữa? Lân Diễm nhíu mày hỏi thân ảnh phía trước.
Bịch...
Dạ Trần thảm thương không dám trái ý người ta, đành phải thui thủi quỳ xuống.
Phập Lân Diễm đâm mạnh đại kiếm trong tay xuống mặt đất.
Chàng nếu dám chạy thì đừng trách ta! Lân Diễm nhìn Dạ Trần khẽ nói.
Khi nàng rời đi, mặc dù không thể nhìn thấy hoàn cảnh nơi này nữa.
Nhưng cũng có thể dựa vào Thiên Hoả Phạt Thiên Kiếm cùng nàng kí kết thần hồn đã sớm tâm ý tương thông với nhau, để cảm nhận khí tức Dạ Trần có còn ở đây nữa không.
Ực...!Dạ Trần thầm nuốt một ngụm nước bọt nhìn đại kiếm cắm sâu trong đất.
Tất cả là tại ngươi.
Dạ Trần thầm mắng.
Hắn dùng khuôn mặt đau khổ nhìn Lân Diễm mong nàng đổi ý.
Hừ...!Đáp lại hắn là một tiếng hừ lạnh.
Ta cũng là vì tốt cho chàng mà thôi.
Lân Diễm xoay người đi, để lại một câu nói.
Để ta giúp ngươi.
— QUẢNG CÁO —
Lân Diễm nói với Linh Lung trong lòng một tiếng, nàng hai tay bế Linh Lung lên trước con mắt trợn trừng của hai thân ảnh còn lại.
Chuyện này...? Linh Lung má chợt hồng, nàng thầm kinh hô ngước nhìn lên đối phương.
Tứ Du ngươi ở lại.
Ta và Linh Lung về trước.
Lân Diễm quay sang nói với Tứ Du bên cạnh.
Được.
Tứ Du ngơ ngác không tự chủ gật đầu.
Lân Diễm cũng theo đó rời đi, để lại Dạ Trần vẫn còn mong ngóng nàng sẽ đổi ý.
Như này...!quá ngại ngùng đi.
Linh Lung trong tay Lân Diễm có chút xấu hổ nói.
Hay là để ta xuống.
Ta tự đi cũng được.
Nàng liếc nhìn xung quanh vội lên tiếng.
Lân Diễm cười như không cười nhìn xuống nàng ta nói: Linh Lung ngươi không phải đang bị thương sao?
Ta...
A...
Linh Lung còn chưa kịp trả lời lại, một cảm giác nhói đau đã truyền lại.
Im lặng! Lân Diễm liếc nhìn đối phương khẽ nói.
...!Linh Lung run run không dám lên tiếng.
Lân Diễm thấy nàng ta ngoan ngoãn như vậy thì gật đầu cười nói: Như vậy mới giống như người bị thương chứ!
Nhìn hai người cứ thế rời đi, Dạ Trần và Tứ Du cùng nhau thở dài một hơi.
Dạ huynh ta không giúp gì được cho huynh, xin lỗi! Tứ Du chắp tay nhìn vào thân ảnh đang chăm chú quỳ nói.
Bỏ đi, bỏ đi! Dạ Trần nhìn lên bầu trời khẽ cảm thán.
Biết trước thành ra như này, hắn đã không trêu chọc đối phương.

Linh Lung cũng thật độc, vậy mà dùng chiêu đó đối phó hắn.
Khả Nhi cũng liếc nhìn bầu trời khẽ lên tiếng: Bây giờ trời còn sáng trưng nha! Bao giờ mặt trời mới xuống núi đây?
Nghe nàng ta nói mà Dạ Trần ủ rũ không thôi.
Coi như là cơ hội tu luyện đạo tâm, cảm nhận Nguyên Tố trong thiên địa.
Dạ Trần mau chóng đổi chủ đề.
Cứ nhắc đến chuyện này, chắc hắn phiền toái chết mất.
Mà Tiểu Mỹ tỷ đâu rồi?
Giờ hắn mới để ý đến, khi hắn quay lại đã thiếu mất một thân ảnh.
Tỷ ấy sớm đã rời đi rồi.
Nghe nói, hình như Diệt Ma Hội có chuyện quan trọng đang cần người gấp nên tỷ ấy chỉ có thể bất đắc dĩ mà rời đi thôi.
Tứ Du nghe hắn hỏi liền lên tiếng giải thích cho đối phương.
Hoá ra là vậy.
Xong chuyện này phải trả công thật hậu hĩnh cho tỷ ấy mới được.
Hắn thầm nghĩ.
Dù sao Tiểu Mỹ cũng giúp cho bọn hắn rất nhiều.
Mặc dù chuyện ở nơi này mang đến cho bọn họ khá nhiều phiền toái nhưng không thể bỏ qua tấm lòng của tỷ ấy được.
— QUẢNG CÁO —
Công tử...!
Khả Nhi ở đằng sau lấy tay thúc vào lưng Tứ Du, thầm lên tiếng nhắc nhở hắn.
Chuyện gì vậy? Tứ Du có chút nghi hoặc quay lại hỏi Khả Nhi đang lén lút như một tên chuẩn vị làm việc xấu không dám cho người ta biết.
Khả Nhi nhìn vào công tử nhà mình nháy nháy đôi mắt tinh nghịch, nàng vội đánh ánh mắt qua thân ảnh đang cúi gục suy nghĩ gì đó ở bên kia.
Tứ Du thấy vậy, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại.
Hắn khẽ liếc nhìn thân ảnh đằng xa.
Dạ huynh ta có chút thắc mắc.
Đắn đo suy ngẫm một lúc, Tứ Du cắn răng liền lên tiếng hỏi đối phương.
Có chuyện gì sao, Tứ Du huynh?
Dạ Trần nhìn thân ảnh vừa lên tiếng không khỏi kinh ngạc và nghi hoặc hỏi lại.
Dạ huynh kì tài ngút trời như vậy.
Theo ta đoán nhất định xuất thân từ một Đại gia tộc nào đó đi?
Tứ Du ngại ngùng nhìn vào Dạ Trần khẽ hỏi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.