Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn

Chương 100: Đạp môn




81 Chân Mệnh trong chốc lát hiện lên. Bàng bạc sinh mệnh khí tức rủ xuống đem mọi người ở đây đều cảm thấy mát mẻ dễ chịu.
Toàn bộ người quan sát giờ phút này đều là trợn trừng con mắt nhìn lên.
Bọn hắn con mắt, chính là chằm chằm vào 81 cái Chân Mệnh kia. Lộ ra không thể tin nổi.
Cho dù là chư Thần đang tại quan sát đều là thất thố phải bật lên.
Bọn hắn chính là không thể tưởng tượng nổi. Bởi vì 81 Chân Mệnh kia. Một mực là chỉ có trong truyền thuyết.
Tại xa xôi cổ lão bên trong truyền thuyết kia ghi chép lấy. Số lượng Chân Mệnh cực hạn chính là 81.
Tại toàn bộ Thần Giới tính đến. 81 Chân Mệnh cũng chỉ duy nhất một lần xuất hiện.
Đó là thuộc về Thiên Đồ Thần Đế, nhưng là bất kể là Thiên Đồ Thần Đế, hay là 81 Chân Mệnh kia, đều là thuộc về quá xa xưa truyền thuyết. Thậm chí có nhiều người còn hoài nghi truyền thuyết có hay không đúng sự thật.
Nhưng là hôm nay. Một mực tại trong truyền thuyết 81 Chân Mệnh lại hiện ra trước mặt bọn hắn. Cái này làm sao không khiến cho người vì đó phát cuồng đâu.
"81 Chênh Mệnh.... Hồng Nguyệt Nữ Đế vậy mà 81 Chân Mệnh... Ta không nhìn sai đi". Giờ phút này có người không khỏi liên tục dụi mắt nhìn.
Cho dù là Nguyệt Thần đều không khỏi lộ ra động dung. Dù sao tại Thần Giới nhìn lên. Đại đa số Thần Đế cũng bất quá khoảng 60 Chân Mệnh.
Cái này chẳng phải là nói, Hồng Nguyệt tương lai nhất định đăng đỉnh Thần Đế sao.
Tại dưới 81 Chân Mệnh chèo trống. Nguyệt Nhi lại tiếp tục từng bước đi lên.
Lần này tốc độ nàng đi rất chậm. Kéo theo đó là Thần Kiếp buông xuống. Uy lực so với lần trước đều mạnh hơn mấy lần.
Chư Thần tại nhìn qua một màn này đều không khỏi cảm thán:"Má ơi, cái này còn là khảo nghiệm Thần Kiếp sao. Rõ ràng là muốn dồn người vào chỗ chết".
Chư Thần biết chắc, nếu là mình tại thành Thần thời điểm. Đối mặt dạng kia Thần Kiếp. Nhất định sẽ tan biến thành tro bụi.
Mặc kệ Thần Kiếp cỡ nào cường hoành uy mãnh. Mặc kệ Thần Kiếp cỡ nào khốc liệt nguy hiểm. Nhưng là Nguyệt Nhi vẫn là bảo trì chậm rãi tốc độ mà tiến lên.
Trải qua hơn 12 canh giờ sau đó. Lúc này trời đã tối. Nhưng là một mảnh đại lục kia vẫn là đủ loại ánh sáng rực rỡ chiếu rọi.
Nguyệt Nhi lúc này đã là đi tới được nửa chặng đường. Tương ứng với 500 dặm Thần Kiều.
Lúc này Nguyệt Nhi cũng đã là lộ ra chật vật. Trên người đã xuất hiện vài vết thương. Quần áo cũng là bị rách tả tơi. Để lộ ra da thịt trắng muốt, lại nhuốm chút máu đỏ.
Nguyệt Nhi kiên trì cắn răng. Đưa lên 2 cánh tay kết vài đạo ấn quyết.
Ngay tức khắc, một cái tuyệt mỹ mà cao lớn hư ảnh ngưng tụ đi ra. Hình dáng cùng Nguyệt Nhi vô cùng tương tự.
Nguyệt Nhi rốt cuộc vẫn là phải gọi là Nguyên Thủy Tịch Diệt Thân lên chống đỡ.
Trải qua mười năm. Lấy nàng tư chất cùng ngộ tính. Cũng đã là tìm hiểu tới kha khá huyền diệu bên trong nó.
Tại thời điểm Nguyên Thủy Tịch Diệt Thân hiển hiện, trong chốc lát Tịch Diệt khi tức tràn ngập khắp nơi.
Cảm nhận được cỗ nguy hiểm khí tức này, Nguyệt Thần vội vàng ra tay đem khu vực kia cách ly để tránh nó lây lan.
Có được Nguyên Thủy Tịch Diệt Thân chống đỡ. Tốc độ của Nguyệt Nhi tăng lên không ít. Trong chốc lát liền đi tới mấy chục dặm.
Nhưng là thời điểm Nguyệt Nhi chạm tới 600 dặm mốc. Thì trên bầu trời kia Thiên Uy cường mãnh lại là tăng lên.
Thiên Uy đối với tu sĩ chính là có lực chấn nhiếp từ trong tâm hồn, giờ phút này dưới Thiên Uy cương mãnh kia. Tu sĩ cường giả bên dưới nhao nhao quỳ xuống.
Cái này là do bọn hắn từ tận sâu trong tâm hồn sợ hãi. Không tự chủ được mà quỳ xuống.
Nguyệt Nhi con mắt kiên định không sợ hãi. Nàng một mực bước lên phía trước.
Nhưng là, Thiên Đạo giống như một mực muốn làm khó nàng, cho nên tại thời điểm này, rốt cuộc xảy ra biến hóa.
Chỉ thấy Thiên Uy cuồn cuồn kia vậy mà giờ phút này điên cuồng hội tụ lại một chỗ. Sau đó ngưng tụ ra một tòa hư ảnh Thần Sơn to lớn.
Tòa Thần Sơn này hư hư thực thực. Nhưng là tràn ngập Thiên uy nặng nề mà giáng xuống.
Tòa Thần Sơn này trong chốc lát liền đè nát 81 Chân Mệnh gánh lên tầng trời kia. Ầm ầm mà hạ xuống bên trên Nguyên Thủy Tich Diệt Thân.
Nguyên Thủy Tích Diệt Thân trên vai gánh lấy tòa Thần Sơn này. Trong chốc lát kịch liệt rung chuyển.
Nhưng là, một mực không ngã.
Lấy lại cân bằng về sau. Nguyệt Nhi vai gánh Thần Sơn. Tiếp tục hướng phía trước tiến lên.
100 dặm tiếp theo. Trên bầu trời lại tiếp tục thả xuống thêm một ngọn Thần Sơn. Đem cả Thần Kiều đều mãnh liệt rung chuyển.
Cái này để vô số người vì đó mà trợn mắt há mồm. Độc nhất vô nhị như vậy leo Thần Kiều. Có lẽ đây là vạn cổ duy nhất.
Thậm chí có người trong nội tâm không khỏi có ý nghĩ:"Chẳng lẽ nàng kiếp trước làm chuyện gì nghịch thiên tày đình, nên kiếp này bị trời tru đất diệt đâu".
Gánh lên 2 tòa Thần Sơn. Để cho nàng đôi vai nhỏ nhắn kia không khỏi trùng xuống.
Cái này khiến Nguyệt Nhi không khỏi chửi đổng một câu:"Hắn mẹ Lão Tặc Thiên, ta phi".
Mặc dù nặng nề. Nhưng Nguyệt Nhi y nguyên không có lùi bước. Nàng vẫn. Một mực hướng phía trước đi lên.
Cho tới 800 dặm.
"Oanh".
Lại thêm một tòa Thần Sơn hạ xuống, 3 tòa Thần Sơn trùng điệp. Nặng nề đến mức Thần Kiều cũng vì đó mà trùng xuống. Tựa như sắp gãy đứt một dạng.
May mắn là điều đó không có xảy ra.
Nguyệt Nhi giờ này đã là uất ức. Trên khuôn mặt kia đã chảy tới 2 giọt nước mắt. Cũng không phải vì nàng đau đớn, mà vì nàng cảm thấy uất ức không chịu được.
"Sư Tôn, ngươi ra mà xem, có người bắt nạt ta". Nguyệt Nhi một bộ khóc nhè. Dù sao nàng hay chỉ là một cái 18 tuổi thiếu nữ. Dễ rơi nước mắt.
Nhưng là cảnh này rơi vào mắt người khác lại lộ ra đặc sắc vô cùng.
Khiến cho người khác đều im lặng không biết nói gì.
Có người vừa leo Thần Kiều vừa khóc sao. Có người leo Thần Kiều bị Thiên Đạo chơi cho uất ức sao.
"Có lẽ đây là màn leo Thần Kiều đặc sắc nhất mà vạn cổ đến nay mới có một". Một vị Chân Thần không khỏi cười khổ nói ra.
"Nữ đế, cố lên. Người tuyệt không thể bỏ cuộc". Giờ phút này một cái tuổi trẻ Hoàng Tử một cái cương quốc hô lớn.
Cái này giống như dây chuyền một dạng. Trong chốc lát, tiếng cổ vũ reo hò lại tiếp tục vang lên. Cổ vũ cho Nguyệt Nhi.
Lần này. Cũng không có ai đi ngăn đám người trẻ tuổi.
Bởi vì kể cả những cái kia đại giáo lão tổ. Trưởng bối các loại đều đi nắm chặt tay. Trong lòng cũng là hò hét không thôi.
Cái này giống như chính bọn hắn leo Thần Kiều mà không phải ai khác.
Cho dù là Thần Linh. Trong lòng cũng nảy ra một cỗ ủng hộ.
900 dặm. May mắn, lần này không có cái gì Thần Sơn hạ xuống. Nguyệt Nhi vẫn là tiếp tục đi lên.
999 dặm.
Rốt cuộc. Chỉ còn 1 dặm Nguyệt Nhi liền có thể đi tới Thần Đạo Chi Môn.
Ngay lúc này. Từ sâu thẳm trong thiên khung. Một đạo diệt thế chi lôi màu vàng oanh tới.
"Đến rồi, cuối cùng Thần Kiếp, Thần Cách Thiên Lôi tới". Nguyệt Thần ngưng trọng nói ra.
Thần Cách Thiên Lôi. Chính là đạo Thần Kiếp cuối cùng. Uy lực vượt xa trước đó Thần Kiếp cả trăm lần.
Trong lịch sử tới nói. Có không biết bao nhiêu người cố gắng đi hết Thần Kiều. Nhưng là đối mặt đạo cuối cùng Thần Kiếp lại thất bại. Cuối cùng bỏ mình trong nuối tiếc.
Thần Cách Thiên Lôi uy lực cực kỳ kinh khủng. Trong nháy mắt đánh tan 3 tòa Thần Sơn. Thậm chí Nguyên Thủy Tịch Diệt Thân đều bị đánh ra vết nứt.
Cái này không phải do Nguyên Thủy Tịch Diệt Thân yếu. Mà là trước đó Nguyệt Nhi chưa có chính thức dung hợp. Cho nên Nguyên Thủy Tịch Diệt Thân không thể phá, nhưng là cũng không thể sử dụng lực lượng của nó.
Hiện tại nàng đã sơ bộ dung hợp. Cho nên uy lực sẽ tăng dần theo tu vi. Hiện tại đương nhiên sẽ yếu đi.
Thần Cách Thiên Lôi rốt cuộc công phá Nguyên Thủy Tịch Diệt Thân phòng ngự. Đem nó đánh vỡ tan thành vô số điểm sáng, sau đó oanh trực tiếp lên thân Nguyệt Nhi.
Thiên Lôi đem nàng da thịt cắt ra rất nhiều vết thương. Thậm chi đem nàng đẩy lùi về sau.
Nhưng là mặc kệ Thiên Lôi cỡ nào nguy hiểm hung mãnh.
Nguyệt Nhi vẫn là cắn răng kiên trì lấy.
Lúc này. Tại xa xa một tòa sơn phong.
Tòa sơn phong này không tính là cao nhất. Nhưng là cũng thuộc về đại sơn một dạng.
Lúc này, tại dưới một gốc cây. Thanh niên áo đen kia ngồi đó lẳng lặng nhìn trước mắt một màn này. Sau đó hắn mỉm cười nói thầm:"Nha đầu này, đúng là hạt giống tốt, nếu là bị hủy ai biết tên điên kia sẽ làm ra chuyện gì".
Sau đó ánh mắt hắn trở nên thâm thúy vô cùng. Tựa hồ như bên trong con mắt hắn chưa lấy cả một tòa vũ trụ.
Hắn nhìn lên bầu trời kia lẩm bẩm:"Đây là bất công lộ liễu nha,.... Xem ra bọn hắn là ngồi không yên".
Rốt cuộc hắn nâng lên tay trái của mình. Nhẹ nhàng búng ra một cái.
Cái bùng tay này nhìn như vô cùng bình thường. Nhưng là, sau cái búng tay này, Thần Cách Thiên Lôi vô cùng khủng khiếp kia vậy mà giống như bị đánh tan một dạng. Hoàn toàn biến mất.
Tất nhiên sẽ không có ai biết nguyên nhân bên trong. Người ta chỉ cho rằng Thần Kiếp kết thúc mà thôi.
Ngay sau đó. Sau lưng thanh niên này vang lên một cái lười biếng thanh âm:"Ta liền nghe có người nói xấu ta nha".
Về phần Nguyệt Nhi. Nàng rốt cuộc thở dốc. Thần Kiếp hoàn toàn kết thúc. Nhìn trước mắt Thần Môn gần trong gang tấc kia. Nguyệt Nhi lấy nhanh nhất tốc độ đi đến phía trước nó.
Đứng tại Thần Môn trước mặt. Nguyệt Nhi lộ ra nhỏ bé như một con kiến.
Nhưng là, theo lý mà nói, khi người vượt Thần Kiếp cuối cùng thì Thần Đạo Chi Môn tất sẽ mở ra.
Nhưng là hiện tại lại đóng chặt.
Nguyệt Nhi con mắt trầm xuống, tức giận vén lên tay áo của mình. Sau đó cúi xuống....... Vén lên chính mình y phục. Kéo tới trên đùi thon kia, để cho bên dưới không ít tuổi trẻ nam nhân con mắt đều sáng lên, sau đó linh lực cuồn cuồn hội tụ xuống chân phải, rốt cuộc một cước đạp lên cửa.
"Tốt bá đạo tính tình". Có người hâm mộ vì đó nói ra.
Thần Đạo Chi Môn y nguyên đóng chặt. Cái này để Nguyệt Nhi thật sự tức giận.
Nàng chính là liên tiếp đạp lên Thần Môn, đem chính mình uất ức xả ra. Muốn đem cánh cửa này phá ra.
Rốt cuộc trải qua hơn ngàn cước về sau. To lớn cánh cửa kia rốt cuộc mở tung ra.
Một cỗ kỳ lạ lực lượng trong nháy mắt đem nàng hút vào bên trong Thần Môn.
Xa xa nhìn cảnh này. Thanh niên áo đen hướng Doanh Thiên nói ra:"Quy tắc vẫn là quy tắc, cho dù là nhúng tay nhưng vẫn là có hạn".
Doanh Thiên gật đầu đáp:"Chờ nha đầu này trưởng thành, ta sẽ dẫn nàng đi gặp bọn hắn. Để cho nàng đích thân xả giận".
P/s: góc trưng cầu.
Mọi người thích main nhiều gái hay ít gái. Ta đang ước tính cho main tầm 3 vợ là ok. K nhiều không ít. Về phần gái gú khác coi như là có duyên hoặc thu làm đệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.