Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 71:




Bà nội Hạ cùng với cha mẹ của Hạ Sâm đang ngồi ở đại sảnh nghe thấy giọng của Hạ lão gia thì vui sướng đứng lên: “Thật sự luyện thành công sao?”
Ông nội Hạ chạy vào đại sảnh, đưa đan dược ông vừa luyện thành cho mọi người xem: “Luyện thành công rồi. Không chỉ thành công trong một lần mà còn ra được bạo đan nữa. Đúng là may mắn hơn rất nhiều. Đây là lần may mắn nhất trong cuộc đời kể từ khi ta sinh ra đến giờ.”
Ông cầm trong tay chiếc hộp dựng bảy viên đan dược màu lam, mỗi viên đan dược đều tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, chứng tỏ chúng đều là đan dược thượng phẩm cấp một. Nếu là đan dược cấp hai thì sẽ toả ra hai vầng sáng, cấp ba là ba tầng, cứ thế lần lượt tăng lên.
“Thật sự luyện thành công đan dược thượng phẩm hả?” Bà nội Hạ vui mừng thay cho chồng mình.
Đừng thấy đan dược thượng phẩm chỉ hơn kém một cấp so với đan dược trung phẩm, muốn luyện chế ra nó thật sự khó khăn muôn trùng. Bởi vì đan dược cấp bậc càng cao, xác suất luyện chế hỏng cũng cực kỳ thấp. Đặc biệt là khi tấn thăng cấp bậc của đan sư, một vạn lần thì có 9999 lần là thất bại, trong khoảng thời gian đó không biết phải hủy hết bao nhiêu thảo dược cực phẩm.
Giống như số đan dược thượng phẩm trước mắt, ông nội Hạ phải mất mười năm mới luyện thành. Lúc trước, ông chỉ luyện đan dược trung phẩm thôi. Bởi vì kỹ thuật luyện đan đã khá thuần thục, số lần không thành công cũng càng ngày càng ít, ông nội Hạ mới suy nghĩ đến việc luyện chế đan dược thượng phẩm, tăng cấp bậc của đan sư. Nhưng ông thử nhiều lần rồi mà vẫn luyện chế thất bại, thẳng cho đến hôm nay mới thành công.
Cha mẹ Hạ cũng vui mừng thay cho cha mình: “Chúc mừng cha, chúc mừng cha. Chúng con sẽ tuyên bố cha đã tăng lên thành luyện đan sư cấp tông sư tại tiếc Trúc Cơ của Tiểu Quân, đúng là niềm vui nhân lên gấp bội”
Ở giới Tu chân, luyện đan sư được chia làm luyện đan sư sơ cấp, luyện đan sư trung cấp, luyện đan sư cao cấp, luyện đan sư cấp đại sư, luyện đan sư cấp tông sư, luyện đan sư cấp đế sư, luyện đan sư cấp tiên, luyện đan sư cấp thần, luyện đan sư cấp thiên thần.
Luyện đan sư sơ cấp chỉ có thể luyện chế đan dược hạ phẩm từ cấp một cho đến cấp năm, luyện đan sư trung cấp có thể luyện chế đan dược hạ phẩm từ cấp năm đến cấp chín, luyện đan sư cao cấp có thể luyện chế đan dược trung phẩm cấp một đến cấp năm, luyện đan sư cấp đại sư sẽ luyện chế ra đan dược trung phẩm từ cấp năm đến cấp chín, luyện đan sư cấp tông sư luyện chế đan dược cao phẩm cấp một đến cấp năm, luyện đan sư cấp đế sư luyện chế đan dược cao phẩm từ cấp năm đến cấp chín, luyện đan sư cấp tiên có thể luyện ra tiên phẩm đan dược, luyện đan sư cấp thần luyện chế ra tuyệt phẩm đan dược, cuối cùng thì luyện đan sư cấp thiên thần có thể luyện ra đan dược siêu tuyệt phẩm. Còn về màu sắc của đan dược phụ thuộc hoàn toàn vào nhiều yếu tố như vận may, bản lĩnh,vv… của cấp thiên thần. Nếu như vận may tốt, nói không chừng có thể luyện chế ra đan dược có nhiều màu. 
“Ta dùng bùa may mắn mà Bạch Dạ đưa cho  nên mới có thể luyện thành đan dược trong thời gian ngắn như vậy.” Ông nội Hạ trở thành luyện đan sư cấp tông sư nên tất nhiên rất vui vẻ, nhưng ông biết rằng năng lực của bản thân có hạn: “Có điều trong quá trình luyện chế ta cũng lĩnh hội ra được không ít điều, về sau chỉ cần t luyện tập nhiều hơn một chút, nhất định ta sẽ có thể thành công dựa vào bản lĩnh của chính mình.”
Mẹ Hạ nói: “Trải qua việc loại trừ ám khí cùng với gia tăng vận may, chắc hẳn Bạch Dạ không phải là người bình thường. Chắc chắn A Sâm cũng biết chuyện của Bạch Dạ, vậy nên hai ngày trước mới bảo Tiểu Quân gọi Bạch Dạ qua để giải trừ ám khí cho chúng ta. Chỉ là không biết tại sao A Sâm lại giấu điều này, khiến cho chúng ta hiểu lầm rằng Bạch Dạ là người bình thường.”
Ở giới Tu chân, kẻ mạnh thường đứng ở vị trí cao. Bọn họ sinh ra đã là người tu chân, tu vi cùng với tư chất đều cao hơn nhiều so với một người tu chân bình thường, vậy nên trong lòng thường có chút cảm giác ưu việt. Đặt biệt là khi đối mặt với một phàm nhân, cảm giác này còn mạnh hơn nữa. Nếu như không phải mấy năm nay bọn họ đều sinh hoạt ở phàm giới, thái độ coi thường cũng đã bớt hơn khá nhiều, không thì Bạch Dạ đã sớm bị đuổi ra khỏi Hạ gia rồi.
Bọn họ không thích Bạch Dạ còn có một nguyên nhân nữa chính là cậu không có tu vi. Người bình thường tuổi thọ ngắn ngủi, chẳng mấy chốc đã già rồi. Hai mươi năm sau, Bạch Dạ lúc ấy đã ở tuổi trung niên, bảo là anh trai của Hạ Sâm sợ rằng cũng có người tin. Cho dù có đan dược kéo dài tuổi thọ, có Trú Nhan Đan để duy trì dung mạo, nhưng cùng lắm cũng chỉ được trăm năm, trăm năm trôi qua, Bạch Dạ vẫn phải chết. Hơn nữa cậu căn bản chẳng giúp gì được Hạ Sâm trong việc tu luyện cùng những phương diện khác.
Cho dù Bạch Dạ lập tức tu luyện ngay sau khi trở thành bạn đời của Hạ Sâm, nhưng tu luyện là một quá trình rất dài, đến kỳ Luyện Khí còn phải nỗ lực gấp nhiều lần. Trước khi thăng lên Trúc Cơ, cậu ta cũng vẫn già đi giống như những con người bình thường. Vậy nên trước kỳ Trúc Cơ, phần lớn những người tu luyện đều bế quan khổ tu. Chờ đến khi xuất quan, có khi tình cảm giữa Bạch Dạ và Hạ Sâm đã sớm phai nhạt rồi.
Bạch Dạ không cả qua được cửa của bọn họ, đừng nói đến việc có thể bước qua cửa của các thái thượng trưởng lão. Vậy nên bọn họ phản đối Bạch Dạ và Hạ Sâm ở bên nhau, cũng coi như là tốt cho cậu ta thôi.
Cha Hạ nói: “Từ nhỏ A Sâm đã biết tự suy tính nhiều thứ. Nó giấu giếm thân phận của Bạch Dạ chắc hẳn là có lý do của nó.”
Bà nội Hạ nói: “Chúng ta có cần nói chuyện của Bạch Dạ cho các thái thượng trưởng lão không?”
Ông nội Hạ than nhẹ một tiếng: “Không cần phải nói cho bọn họ biết. Chúng ta sẽ không cố ý giấu giếm chuyện này, cứ để cho bọn họ tự phát hiện ra đi.”
Bà nội Hạ cười ông: “Ông không phản đối Bạch Dạ ở cạnh A Sâm nữa à?”
Ông nội Hạ thổi râu trừng mắt nói: “Tôi vẫn luôn  phản đối bọn nó. Nhưng bà cũng thấy rồi đấy, tôi phản đối có tác dụng gì không? Lời chúng ta nói đều bị A Sâm ngó lơ, vào tai trái ra tai phải. Bạch Dạ càng không cần phải nói, một người bình thường sống sờ sờ như tôi có khi cũng bị cậu ta làm cho tức chết.”
Bọn họ cũng coi như là nhân từ. Họ chỉ tỏ thái độ không vui với Bạch Dạ chứ không làm gì cả. Nếu như là những thế gian tu chân khác đã sớm dùng thủ đoạn của giới Tu chân để ép Bạch Dạ rời đi rồi.
Lúc này, quản gia đi vào nói: “Lão gia, bên ngoài có một người tự xưng là tu sĩ do Thiệu trưởng lão mời tới để dạy văn hoá cho Bạch Dạ. Người đó họ Đồng, tên là Đồng Ngân.”
Ông nội Hạ cười lạnh: “Mọi người nhìn xem, không cần chúng ta phản đối Bạch Dạ cũng có người thay chúng ta đuổi cậu ta rời đi thôi. Thiệu trưởng lão đi điều tra chuyện thiên lôi mà còn không quên tìm người tới dạy dỗ Bạch Dạ. Các thái thượng trưởng lão chắc chắn sẽ không để cho Bạch Dạ tiến vào cổng của Hạ gia. Chúng ta không có quyền lên tiếng trước mặt bọn họ, bọn họ muốn phái ai tới, chúng ta đều phải nghênh đón.”
Cha mẹ Hạ đều biết lời ông nói là sự thật nên không nói gì.
Bà nội Hạ nói với quản gia: “Mời hắn vào.”
“Vâng.” quản gia mời Đồng Ngân vào nhà.
“Tại hạ tên Đồng Ngân, gặp qua các vị tiền bối. Tại hạ nhận được thư của Thiệu trưởng lão nên tới để dạy Bạch Dạ học tập.” Đồng Ngân chắp tay với bọn họ, sau đó lấy thư giới thiệu của Thiệu trưởng lão ra.
Mọi người nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Đồng Ngân liền lờ mờ đoán ra được dụng ý của Thiệu trưởng lão.
Ông nội Hạ nhận lấy lá thư, xác nhận ấn ký trên đó là của Hạ gia. Ông quan sát Đồng Ngân. Đối phương là một tu sĩ kỳ Luyện Khí, cũng đủ để đối phó với một người không có tu vi như Bạch Dạ.
Đúng rồi, Bạch Dạ rốt cuộc có tu vi hay không nhỉ?
Ông nhớ rõ khoảng thời gian trước Bạch Dạ không có tu vi. Nhưng mấy ngày gần đây ông quan sát Bạch Dạ, hình như cậu ta đã tu luyện đến giai đoạn dẫn khí vào cơ thể, linh lực trên người ít đến mức đáng thương, không nhìn kỹ cũng chẳng thấy được.
Nói trắng ra là Bạch Dạ không có tu vi, vậy thì vì lý do gì mà cậu ta có thể loại trừ được ám khí trên người họ?
Bà nội Hạ cười với hắn: “Bạch Dạ vẫn đang làm việc ở công ty, đến buổi tối mới trở về.”
Đồng Ngân hỏi: “Tôi có thể tới sân của cậu ta để chờ không?”
“Đương nhiên là có thể.” Mấy người bọn họ cũng không rảnh để tiếp đón hắn liền sai quản gia đưa Đồng Ngân đến sân của Hạ Sâm.
Chờ buổi tối khi Bạch Dạ trở về, quản gia thông báo cho cậu về chuyện này. 
Bạch Dạ nghe thấy Thiệu trưởng lão phái người tới dạy cậu văn hóa thì nhướng mày. Gần đây cậu luôn ở bên cạnh Hạ Sâm, Thiệu trưởng lão không cơ hội xuống tay với cậu, vậy nên ông ta định dùng biện pháp khác để tra tấn cậu à?
Cậu trở về phòng cùng với Hạ Sâm thì nhìn thấy một người đàn ông xinh đẹp mặc trường bào màu tím đang đứng ở trong sân. Nhìn người đó giống như tiên nữ hạ phàm vậy, đẹp đến mức người ta không rời mắt được.
Hạ Sâm thấy Bạch Dạ nhìn tu sĩ kia không chớp mắt, trong miệng khẽ phát ra tiếng hừ không ai nghe thấy, quay sang thì thầm bên tai Bạch Dạ: “Giới Tu chân có một loại đan dược làm đẹp. Thứ đó có thể khiến cho vẻ bề ngoài của con người trở nên vô cùng kiều diễm.”
“Còn có loại đan dược như vậy à?” Bạch Dạ liếc hắn một cái rồi lại nhìn về phía người đàn ông mặc đồ tím: “Ý của anh là người đàn ông trước mặt uống đan dược làm đẹp nên mới nhìn tuấn mỹ như vậy, đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy ở giới Tu chân của các anh chẳng phải chỗ nào cũng có trai xinh gái đẹp à?”
“Đúng vậy.” Hạ Sâm ấn nhẹ vào giữa trán cậu: “ Để tôi cho cậu xem gương mặt thật của hắn.”
Tiếp theo, Bạch Dạ nhìn thấy người đàn ông mặc đồ màu tím thay đổi trong phút chốc, từ một người thân hình mảnh mai cân đối trở thành một gã đàn ông to béo. Nhìn gã ít nhất cũng phải 220 cân, cơ thể tròn vo, mặt giống như đầu heo vậy, thịt mỡ dưới xương gò má phòi ra, môi thì vừa dày vừa to, lỗ mũi lớn đến mức có thể nhét vừa một ngón tay, đôi mắt thì nhỏ như hai sợi chỉ, một cái bớt màu đen gần như che kín toàn bộ trán, dưới cằm còn mọc một cái nốt ruồi đen, thậm chí bên trên còn mọc mấy cái lông.
“Mẹ nó.” Bạch Dạ nhanh chóng rời tầm mắt. Cậu cũng không phải người trông mặt mà bắt hình dong, chỉ là mới lúc trước vẫn còn đẹp như tiên, giây tiếp theo đã trở nên thảm hại đến mức không nỡ nhìn, đúng là sự tương phản quá lớn. Vậy nên cậu nhất thời chưa thể chấp nhận được: “Thiệu trưởng lão tìm người tới dạy tôi, chẳng lẽ ngoài mặt thì cho hắn làm thầy giáo, bên trong lại ngấm ngầm sai hắn quyến rũ tôi, khiến tôi bỏ trốn cùng hắn đấy chứ?Thế nên ông ta mới cho tên thầy giáo này ăn đan dược làm đẹp?”
Hạ Sâm cong môi: “Cậu cũng không ngốc lắm.”
Lúc này, một người giúp việc đi tới nói: “Đại thiếu gia, vị tiên sinh mặc đồ màu tím kia chính là thầy giáo Thiệu trưởng lão mời đến dạy Bạch tiên sinh văn hóa.”
Hạ Sâm nói: “Biết rồi.”
Đồng Ngân cũng chú ý tới Hạ Sâm và Bạch Dạ. Hắn tiến lên trước chào hỏi: “Hạ tiền bối, Bạch công tử, chào mọi người.”
Trước khi tới đây hắn đã xem qua ảnh chụp của Hạ Sâm và Bạch Dạ, vậy nên giờ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra hai người.
Hạ Sâm gật đầu: “Xin chào. Sau này làm phiền cậu dạy dỗ Bạch Dạ.”
“Chắc chắn tôi sẽ không phụ kỳ vọng cùa mọi người, dạy dỗ cậu ấy hẳn hoi tử tế.” Đồng Ngân thấy Bạch Dạ nghiêng đầu nhìn sang hướng khác liền hạ nhỏ giọng: “Bạch tiên sinh, khi cậu nói chuyện cùng với tôi, mong cậu hãy nhìn vào mắt của đối phương. Đây là phép tắc cơ bản nhất.”
Bạch Dạ quay đầu lại ho nhẹ một tiếng: “Xin lỗi.”
Đồng Ngân lạnh nhạt nói: “Nếu như cậu đã biết mục đích tôi tới đây rồi thì chúng ta sẽ bắt đầu học tập từ bây giờ.”
Bạch Dạ không thể tin được: “Học ngay từ bây giờ á? Bây giờ đã sắp 11 giờ rồi, anh còn bảo tôi học hành ư?” Cậu càng ngày càng khẳng định Thiệu trưởng lão phái Đồng Ngân tới là để tra tấn cậu.
Đồng Ngân lạnh mặt nói: “Học tập không phân biệt thời gian.”
Bạch Dạ nhìn khóe miệng hắn đang chảy nước miếng liên tục giống như mở van nước vậy, cậu không làm cách nào để nhìn thẳng vào mặt đối phương được: “Chuyện học tập đặt sang một bên đã, anh lau nước miếng trên mặt trước đi, sau đó lấy tăm xỉa cọng rau xanh dính trên răng nữa.”
Đồng Ngân: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.