Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 45:




Hắc Bát nhìn về phía bể bơi, hồi tưởng lại lần đầu nhìn thấy Bạch Cạnh: “Anh đây còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp anh ba chú mày, tao còn tưởng rằng hắn một công tử nhà giàu bình thường, nhìn cũng đẹp mã, lại còn có khí chất. Khi hắn tiến vào sòng bạc, toàn bộ phụ nữ ở đây đều bị thu hút bởi hắn, không ít phú bà còn muốn bao nuôi anh cậu. Cho đến khi có một lần hắn đánh nhau với nhân viên trong sòng bạc mới biết được hắn là người tu chân.”
“Người tu chân?” Bạch Dạ giật mình nhìn Hắc Bát: “Anh ba tôi là người tu chân? Anh ấy tu chân khi nào, tại sao tôi lại  không biết? Không đúng, nếu như anh ba là người tu chân thì tại sao anh ấy còn nghèo như vậy? Lại còn thua tiền mỗi ngày nữa chứ? Chẳng phải ảnh nên có pháp thuật lợi hại khiến bản thân thắng tiền sao?”
Hắc Bát dở khóc dở cười: “Ai quy định là người tu chân phải có tiền chứ?”
“Những người tu chân mà tôi từng gặp đều vô cùng giàu có, một khối linh thạch thượng phẩm có giá 30 vạn, một viên đan dược có thể bán được trên trăm vạn, anh nhìn Hạ gia kia kìa, người ta còn là nhà giàu số một cả nước đấy
.”
Hắc Bát cười rồi xoa gáy: “Nhóm người đó chỉ là thiểu số thôi, những người này đại đa số đều dựa vào tài sản mà thế hệ trước tích lũy. Chú mày không thể lấy ánh mắt của một người thường để đánh giá người tu chân được, người thường cảm thấy những ai sở hữu một trăm triệu đã là rất giàu có rồi. Nhưng với những người tu chân tại phàm giới, nhà nào không có đủ số tiền tương đương với một nửa khối tài sản của Hạ gia thì không thể coi là kẻ có tiền được. Cho dù chú mày có một tỷ, chỉ cần mua pháp khí tốt một chút là có thể bay hết một tỷ trên người.”
Bạch Dạ líu lưỡi: “Pháp, pháp khí đắt như vậy à?”
“Ờ, pháp khí có giá một tỷ chỉ là phàm khí thôi, những pháp khí có cấp độ từ huyền khí trở lên không phải cứ có tiền là mua được đâu.” Hắc Bát xoa xoa trán: “Nói xa chủ đề chính quá, vẫn nên nói chuyện của anh ba nhà chú thì hơn. Anh ba chú mày cực kỳ kỳ quái, hắn cùng với những người tu chân khác không giống nhau. Khi hắn đánh bạc không hề sử dụng pháp lực, cách đánh bạc cũng y hệt với chú mày đêm hôm đó vậy, tiện đâu chơi đó, giống như một công tử nhà giàu đốt tiền khắp nơi, thắng hay thua đều không sao cả, vậy nên anh ba nhà chú thường thua tiền. Hơn nữa anh chú mày làm tao cảm thấy hắn không muốn dính tới bài bạc, nhưng bắt buộc phải dấn thân vào con đường này.”
“Công tử nhà giàu đốt tiền khắp nơi, thắng hay thua đều không sao cả……” Khi Bạch Dạ lẩm bẩm đến những câu này, thiếu chút nữa nghiến gãy cả răng: “Đến cuối cùng vẫn là tôi tôi trả tiền thay cho anh ba, trong nhà thì trở nên nghèo rớt mồng tơi.”
Hắc Bát buồn cười: “Lần đầu tiên anh đây đi tìm hắn để đòi nợ mới biết được hắn nghèo như vậy. Người nhà của chú mày cũng lạ thật, trong nhà nghèo đến mức tả tơi rồi mà vẫn mặc kệ hắn bài bạc. Nếu là anh đây chắc chắn sẽ đánh cho hắn một trận thừa sống thiếu chết, để hắn sửa cái tật xấu này.”
Bạch Dạ thở ra: “Có mấy lần tôi cũng muốn đánh gãy chân của anh ấy.”
Hắc Bát cười ha ha.
“Vậy còn anh hai, anh cả cùng với ông nội thì sao? Bọn họ cũng là người tu chân à?”
Hắc Bát lắc đầu: “Tao không biết, có điều tao có thể cảm nhận được bọn họ không phải là người bình thường. Ví dụ như anh hai của chú mày, không phải người ta nói hắn bị bệnh thần kinh sao? Bình thường hắn ta hay nói chuyện cùng với thực vật. Dù gì tâm sự cùng với động vật cũng không có gì lạ lắm, hiện tại rất nhiều người đều thích ôm thú cưng để nói chuyện. Nhưng nói chuyện với thực vật thật sự khiến người ta cảm thấy kỳ quái, có những lúc hắn ta còn nói chuyện với không khí, vậy nên thường khiến mọi người cảm thấy hắn có bệnh thần kinh. Sau này tao quan sát một chút, hắn thì thầm với không khí, nhưng thật ra là đang nói chuyện với quỷ hồn, chỉ là người thường không nhìn thấy mà thôi. Còn về việc nói chuyện với thực vật là bởi vì hắn có khả năng giao tiếp với chúng.”
Bạch Dạ hỏi: “Anh hai có thể nhìn thấy quỷ, còn có khả năng giao tiếp với thực vật ư?”
“Đúng vậy, bởi vì tao cũng là quỷ, cho nên khi hắn nói chuyện với quỷ tao có thể nhìn thấy được. Nhưng với thực vật thì không giống như vậy, trừ khi cây cỏ thành tinh, biến thành người hoặc là thực vật có ý thức, tao mới có thể nói chuyện phiếm với bọn nó. Nhưng anh của chú mày lợi hại hơn tao, hắn có thể giao tiếp với với cả thực vật chưa hình thành ý thức hoặc là chưa tu luyện thành tinh.”
Bạch Dạ nghi hoặc: “Nếu như anh không thể nói chuyện cùng với thực vật chưa hình thành  ý thức hoặc là chưa tu luyện thành tinh, vậy tại sao anh lại biết anh hai của tôi đang nói chuyện phiếm với chúng?”
“Có một lần tao đến nhà chú mày đòi nợ, lại đúng lúc chú mày chưa mở cửa hàng, tao liền trèo tường đi vào sân sau, sau đó nhìn thấy anh chú đang nói chuyện cùng với một cây hoa nhỏ sắp héo tàn. Hắn nói với bông hoa rằng” Yên tâm, mày sẽ tươi tốt trở lại sớm thôi”. Tiếp theo, đầu ngón tay hắn lóe lên thứ ánh sáng màu xanh mà người thường không nhìn thấy, hắn truyền ánh sáng đó vào trong bông hoa nhỏ. Ngay sau đó, bông hoa nhỏ khôi phục lại sự sống, còn có ý thức nữa, quay sang nói một tiếng cảm ơn với hắn ta. Việc này người tu chân bình thường không thể làm được đâu.”
Bạch Dạ: “……” Chẳng trách hoa cỏ trong vườn nhà cậu bốn mùa đều phơi phới. Cậu còn cho rằng là do người nhà chăm sóc quá chăm chút nên mới được như vậy.
“Có điều xảy ra chút chuyện kỳ quái, ngay sau đó tinh thần anh chú trở nên hoảng hốt, nhìn thấy tao ở trên tường cũng không nói lời nào, tao hỏi hắn hắn cũng không để ý tới, cả người ngơ ngơ ngốc ngốc. Nếu là người thường chắc chắn sẽ bị bộ dáng của hắn dọa sợ. Nhưng tao không phải là người thường, khi đó lại vừa mới quen biết nhà chú mày, vậy nên cho rằng hắn đang giả vờ, liền tiến tới vỗ lên bả vai hắn, giây tiếp theo đã bị hắn khống chế rồi. Lúc ấy tao đã cảm thấy anh hai chắc chắn còn lợi hại hơn so với anh ba của chú mày. Về sao tao phải nói là bạn của hai người thì hắn mới thả tao ra. Một lúc sau tao quan sát hắn, có đôi khi hắn cho tao cảm giác đang nhìn một người hồn vía lên mây vậy, cũng có thể vì thế nên mới bị người ta coi là bệnh nhân tâm thần.”
“Hồn vía lên mây?” Bạch Dạ lẩm bẩm bốn chữ này.
“Đúng vậy, tình trạng của ông nội chú mày giống với anh hai, nhưng lại nghiêm trọng hơn so với hắn. Ký ức của ông lão hỗn loạn, vậy nên mới khiến mọi người cho rằng ông bị mắc chứng suy giảm trí nhớ ở người già. Còn về bản lĩnh của ông lão cụ thể như thế nào thì tao không biết, dù sao thì ông cụ cũng có thể nhìn thấy quỷ hồn, vậy nên chắc chắn không phải là người thường.”
Bạch Dạ ngẩn người: “Ông nội của tôi cũng có thể nhìn thấy quỷ hồn sao?”
“Ngày thường ông cụ gọi tên lung tung đối với không khí là vì nhìn thấy quỷ hồn, ông thường cho rằng đám quỷ hồn đó là mấy người.”
Bạch Dạ: “……”
“Lại nói tới anh cả của chú mày, hắn thật sự rất có bản lĩnh. Tuy rằng tao chưa từng đối đầu với hắn, cũng chưa từng thấy hắn xuất chiêu bao giờ, nhưng hắn lợi hại đến mức tao chỉ cần nhìn thấy hắn là toàn thân run rẩy, điểm này đến Quỷ Vương còn không làm được.”
Bạch Dạ chỉ cảm thấy anh cả rất ngầu, nói chuyện cũng khá ngắn gọn: “Thực sự lợi hại như vậy hả? Nhưng đôi mắt của anh cả không tốt mà.”
“May mắn đôi mắt của hắn không tốt, nếu không tao cũng chẳng dám ngồi ở nhà của chú mày.”
Bạch Dạ tức giận trợn trắng mắt: “Nói chuyện kiểu gì thế?”
Hắc Bát cười hì hì một tiếng: “Nói giỡn thôi mà. Lúc đó trong số các anh em thì chỉ có chú mày trông giống người bình thường nhất, không nhìn thấy được quỷ hồn. Nhưng không ngờ rằng chú mày lại có năng lực để giết Quỷ Vương, càng bất ngờ hơn là chú mày không biết rõ chuyện của mấy anh em trong nhà.”
“Nếu như các anh của tôi có bản lĩnh như vậy, tại sao bọn họ không chữa trị những khiếm khuyết trên cơ thể mình?”
“Tao cũng không biết. Có thể là chữa trị không khỏi, cũng có khả năng là do nguyên nhân gì đó đặc biệt.”
Bạch Dạ ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: “Đúng rồi, buổi tối hôm trước anh nói anh trai của tôi bảo anh chăm sóc cho tôi? Chuyện xảy ra khi nào vậy?”
“Cụ thể là ngày nào thì tao không nhớ rõ, tao chỉ nhớ rõ là sau khi mấy người đóng cửa hàng một thời gian, hắn đột nhiên tìm tao nói hắn muốn đi nơi nào đó một chuyến, muốn ngày thường tao chăm sóc chú mày nhiều hơn một chút. Tuy rằng lúc ấy hắn thiếu tiền tai, nhưng tao nghĩ chú mày còn ở đây, hắn muốn đi đâu làm sao tao quản được. Không ngờ rằng cả nhà chú mày đều biến mất, nhưng đống đồ cổ vẫn còn để lại đây. Tao còn tưởng nhà chú mày chắc chắn xảy ra chuyện gì đó, sau đó cách vài ba bữa lại chạy đến phố đồ cổ, cho đến tuần trước có người nói với tao rằng nhìn thấy chú mày trở lại, cho nên hai ngày trước tao mới chạy đến phố đồ cổ rình bắt người.”
Bạch Dạ bỗng chốc híp mắt lại, dựa theo thời gian mà Hắc Bát nói, chắc hẳn là sau khi bọn họ đào cổ mộ xong thì anh trai cậu trở về phố đồ cổ, sau đó đi tìm Hắc Bát. Nói cách khác có khả năng các anh trai đều biết hồn phách cậu đi lạc vào cơ thể người khác, cũng biết cậu sẽ về phố đồ cổ tìm bọn họ.
Cậu vội hỏi: “Hắc ca, vừa rồi anh nói rằng anh trai tôi muốn đến một nơi nào đó, nơi đó là nơi nào?”
“Tao không hỏi, nhưng theo như tao hiểu thì có khả năng hắn đi giới Tu chân.”
Bạch Dạ ngẩn ra: “ Giới Tu chân? Bọn họ đi giới Tu chân á?”
“Đây cũng chỉ là suy đoán của tao thôi.” Hắc Bát nghi hoặc: “Chẳng lẽ các anh trai của chú mày vẫn chưa trở về à?”
“Đúng vậy.” Bạch Dạ day day giữa mày: “Vẫn chưa trở về, có điều nghe được anh nói bọn họ là người tu chân, tôi đây cũng an tâm hơn rồi. Chắc hẳn bọn họ đều có khả năng tự chăm sóc bản thân mình. Đúng rồi, muốn tới giới Tu chân phải đi như thế nào?”
“Chú mày hỏi giới Tu chân đi như thế nào, không phải là muốn tới đó chứ?”
Bạch Dạ gật gật đầu: “Tôi muốn chờ hết năm nay, nếu như bọn họ không trở về, tôi muốn tới giới Tu chân tìm bọn họ xem sao.”
“Nơi đó là một nơi vô cùng nguy hiểm, chú mày có thể mất mạng bất cứ lúc nào vì những chuyện ở đó. Lấy Quỷ Vương làm ví dụ, ở nơi này có thể coi hắn là một ác quỷ vô cùng khủng khiếp, trừ người trong Hạ gia có thể đối phó với hắn ra thì những người khác đều không phải là đối thủ của hắn. Nhưng tới giới Tu chân, hắn chỉ là một con kiến thôi, bóp phát là chết.”
Bạch Dạ hỏi: “Người trong giới Tu chân đều rất lợi hại sao?”
“Đối chúng tao mà nói thì vô cùng lợi hại.”
“Vậy mấy anh trai tôi ở bên đó sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”
“Tao chỉ đoán rằng bọn họ đi đến đó thôi, tao không khẳng định mấy người đó đến giới Tu chân. Nói đi thì phải nói lại, muốn đến giới Tu chân còn phải xin phép nữa, nếu như năng lực và thân phận của chú mày không đạt chuẩn thì sẽ không cho phép chú mày đi đến giới Tu chân.”
“Phải xin phép ai bây giờ.”
“Hạ gia.” Hắc Bát nhắc đến Hạ gia, liền nhớ tới chuyện xảy ra buổi tối hôm trước: “Đúng rồi, tại sao chú mày lại ở cùng với người của Hạ gia?”
Khóe miệng Bạch Dạ giật giật: “Cái này tôi không muốn nói.”
“Vậy thì đừng nói.” Hắc Bát cũng không phải người thích hóng chuyện.
“Nếu như phải xin phép Hạ gia, chắc hằn tôi có thể đến giới Tu chân bất cứ lúc nào.”
Hắc Bát bất lực: “Chú mày muốn đi giới Tu chân như vậy để tìm cái chết à”
“Chắc chắn tôi sẽ đợi đến lúc bản thân có chút năng lực rồi mới tìm cách qua đó.”
Hắc Bát xoa xoa cằm: “Nói thực ra tao cũng muốn đi xem thế nào, có điều tu vi của tao không cao, hơn nữa tao còn là ác quỷ nữa, Hạ gia sẽ không cho tao đi tới giới Tu chân.”
“Nếu như anh thật sự muốn đi, tôi có thể giúp anh.” Bạch Dạ cũng không dám khẳng định rằng bản thân có thể khiến Hạ Sâm gật đầu đồng ý.
“Vậy thì cảm ơn trước nhé”
Bạch Dạ nhìn thấy cảnh sát đã đào ra thi thể của nữ quỷ, cậu trao đổi số điện thoại với Hắc Bát rồi chạy tới nơi nói với cảnh sát rằng chính cậu là người đã báo án.
Cảnh sát tìm thấy trên thi thể DNA của gã tài xế taxi, vội vàng ra quân bắt giữ gã tài xế đó.
Bạch Dạ cũng phối hợp làm việc với cảnh sát, bận rộn suốt ngày đến buổi chiều thứ bảy mới chính thức kết thúc.
Cậu vừa mới đi ra khỏi Cục Cảnh Sát thì chuông điện thoại vang lên, là một số điện thoại lạ gọi tới.
Bạch Dạ ấn phím nghe, trong điện thoại truyền tới giọng nói gấp gáp của đối phương: “Bạch Dạ, mau tới cứu chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.