Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 171:




Sau khi nghe nói xây miếu bái thần có thể khiến thần tiên tha thứ, mọi người bắt đầu thi nhau thực hiện, nhưng chỉ cần có người tới miếu thần cúng bái, ngôi miếu đó sẽ nổ tung một cách vô duyên vô cớ, những ngôi miếu mới xây cũng xảy ra tình trạng như vậy. Có lời đồn thổi rằng thần tiên quá tức giận với hành động của Bạch Dạ nên mới không chấp nhận lời xin lỗi của bọn họ. Từ đó mới dẫn tới việc các ngài tự hủy thần miếu để không ai có thể cúng bái được nữa.
Nhưng mọi người cũng không phải kẻ ngốc, vả lại phần lớn đều là người tu chân, trong lòng họ hiểu rằng nếu thần tiên vẫn tức giận, nhiều nhất cũng chỉ khiến nén nhang gãy làm đôi chứ không thể nào tự hủy ngôi miếu của mình. Rõ ràng có người giở trò quỷ trong bóng tối, không cho bọn họ bái thần. Còn về việc người đó là ai, mọi người tạm thời không đoán ra được, nhưng chắc chắn không phải là Bạch Dạ, bởi vì chính cậu bảo họ bái thần, cậu không thể nào làm ra loại chuyện đó được.
Nếu như đã có người ngăn cản bọn họ, vậy thì họ sẽ lén lút cúng bái xem sao. Có người vẽ bức họa để thờ cúng, người lại âm thầm đúc tượng thần để trong nhà hoặc trong môn phái.
Người của Thập Phương Đình có thể ngăn người ta xây miếu thần, nhưng không thể cản được những chuyện người khác lén lút thực hiện. Hơn nữa người của bọn hắn không đủ, chỉ một môn phái làm sao có đủ năng lực để ngăn cản hàng ngàn hàng vạn người. Có điều ngăn được ai thì hay người đó, chỉ cần bọn hắn dùng thần thức kiểm tra ra được ai đang bái thần sẽ hủy hoại luôn tượng thần của đối phương.
Tất cả những điều này, Hạ Sâm đều quan sát thấy hết qua gương đồng mà Vô Tàng đưa cho.
Gương đồng cũng coi như một món thần khí, vậy nên đám người Vô Tàng không phát hiện ra có người theo dõi bọn hắn.
Hạ Sâm nhìn thấy đám người Vô Tàng đều biến thành ma đi khắp nơi tàn phá miếu thần thì cảm thấy cực kỳ thất vọng. Hắn đặt gương đồng xuống rồi nói với Bạch Dạ: “Nếu phụ vương biết đám thần vệ bên người đều biến thành ma, không biết trong lòng sẽ có cảm nghĩ gì nữa.”
Bạch Dạ hừ một tiếng, sau đó nói chuyện với giọng điệu hơi tức giận “Phụ vương của anh lúc nào cũng phái người tới cảnh báo anh không được rung động, ông ấy làm gì có tình cảm, tất nhiên cũng sẽ không quan tâm đám thần vệ có biến thành ma hay không.”
Quá nhiều thần tiên chán ghét cuộc sống trên tiên giới, chỉ là bọn họ giấu giếm quá kỹ mà thôi. Vậy nên việc đám người Vô Tàng biến thành ma nằm trong dự liệu của cậu, nếu không cậu cũng không thể khiến thần tiên biến mất.
Hạ Sâm: “……”
Phụ vương hắn thật sự có thể làm những chuyện vô tình sao?
Thậm chí không có chút tình cảm nào với hắn và mẫu hậu?
Bạch Dạ biết trong lòng Hạ Sâm vẫn đặt nặng tình cảm cha con với thần vương, vậy nên chắc chắn hắn sẽ rất khó chịu với sự lạnh nhạt của cha mình. Cậu vươn tay ra đặt lên vai hắn: “Những lời vừa rồi tôi chỉ nói trong lúc tức giận thôi, phụ hoàng của anh cũng không hẳn không có tình cảm.”
Hạ Sâm vô thức nhìn về phía cậu.
Bạch Dạ kể lại chuyện Công Cửu gặp thần vương khi còn nhỏ cho hắn nghe: “Trước kia phụ vương của anh cũng là một người rất có tình cảm, chỉ là chức trách vẫn đặt trên vai, ông bắt buộc phải giấu hết những tình cảm đó trong lòng, cũng không được thể hiện ra trước mặt anh. Nhớ lại lúc thần tiên rơi xuống, phụ vương đưa anh tới đây, ngoài việc bảo anh đi theo tôi để giúp thần tiên quay lại, chắc hẳn ông ấy cũng không muốn anh phải chịu tội giống bọn họ.”
Hạ Sâm không ngờ rằng phụ vương mình khi còn trẻ lại có một mặt lương thiện như vậy.
Bạch Dạ nhìn vào gương đồng rồi hỏi: “Anh có muốn nghe lời nhắn phụ vương gửi lại không?”
Hạ Sâm lắc đầu: “Chờ đến khi giải quyết xong đám người Vô Tàng rồi xem sau.”
Bạch Dạ cũng không khuyên bảo gì thềm.
Không có người ra mặt ngăn cản đám người Vô Tàng, bọn hắn càng chơi càng thấy hăng, thường xuyên đột nhập vào môn phái khác để gây rắc rối, đến khi tạo ra một đống hỗn độn mới rời đi. Mọi người đều không biết ai đang làm loạn, điều đó khiến cho bọn hắn càng quậy phá càng thấy hứng thú.
Thời gian dần dần trôi qua, đám người Vô Tàng nhận ra rằng vứt bỏ thân phận thần vệ đồng nghĩa với việc không có gì ràng buộc, bọn hắn có thể tự do hơn trước rất nhiều, không cần phải suy xét xem những việc nào nên làm, những việc nào không nên làm. Thời điểm hiện tại, ngoại trừ giết người ra thì việc gì bọn hắn cũng từng động tay vào.
Bởi vì không thể đánh thắng được bọn hắn, người nhà họ Khuất phải nghe theo lời sai bảo của Thập Phương Đình. Vô Tàng bảo bọn họ đi phía Đông, bọn họ chẳng dám sang phía Tây, ngày tháng trôi qua cực kỳ đau khổ.
Khi đám người này đang điên cuồng tác oai tác quái làm những việc bản thân thích, mọi người vẫn lén lút bái thần tiên. Cơ thể họ dần dần chuyển biến tốt hơn, không còn hô hấp khó khăn nữa, vả lại cũng đã sử dụng được pháp thuật.
Cũng bởi vậy, thần khí trong tay Bạch Dạ nhận được rất nhiều tín ngưỡng, những vị thần ẩn nấp trong đó cũng lần lượt sống lại, từng người một chui vào bụng của Bạch Dạ.
Hạ Sâm đếm thử xem thế nào, ít nhất phải có hai trăm thần tiên chui vào bụng của Bạch Dạ. Hắn mừng rỡ nhưng cũng thấy rất lo lắng: “Một lúc mang thai nhiều đứa trẻ như vậy, liệu bụng có nổ tung không?”
Bạch Dạ buồn cười: “Bởi vì trước kia tôi chưa khôi phục lại thần lực và lấy lại ký ức nên mới để bụng to lên như vậy. Bây giờ tôi có ký ức rồi, vậy nên cũng không có ý định để bọn nó sinh ra từ bụng tôi.”
Hạ Sâm tò mò: “Không sinh ra từ bụng thì sinh ra từ chỗ nào?”
“Đợi đến khi giải quyết xong chuyện của Vô Tàng rồi anh sẽ biết.”
Hạ Sâm cũng không hỏi gì thêm, ánh mắt hướng về phía đám người Vô Tàng trong gương đồng: “Cũng đến thời điểm giải quyết bọn hắn rồi.”
Đám người Vô Tàng vẫn luôn chờ phe của Bạch Dạ hiện thân, nhưng bọn hắn chờ đợi đã mấy ngày mà không thấy ai xuất hiện cả.
Sau khi đi khắp nơi gây rối, bọn hắn đành phải trở về môn phái của mình, đệ tử thấy vậy thì vội vàng bẩm báo với bọn hắn: “Chưởng môn, trưởng lão Vô Môn trở về rồi, giờ ngài ấy đang ở trong đại điện.”
“Vô Môn trở lại rồi sao?” Đám người Vô Tàng sửng sốt, sau đó để lộ ra nụ cười sung sướng, có điều ngay sau đó đã trở lại bình thường. Vô Dã nghi hoặc hỏi: “Chẳng phải Vô Môn bị Bạch Dạ bắt giữ sao? Tại sao lại trở về đây được?”
Vô Phóng than nhẹ một tiếng: “Có khi nào là bẫy không, ví dụ như đám người Bạch Dạ giả mạo Vô Môn chẳng hạn?”
Vô Sương gật đầu: “Cũng có khả năng này.”
Vô Tàng nhanh chóng thả thần thức ra thăm dò, nhìn thấy Vô Môn đang ngồi trong đại điện, nhìn bộ dạng có vẻ hơi mất tập trung. Sau khi xác định đúng là Vô Môn, hắn mới nói với những người còn lại: “ Vô Môn trở lại rồi.”
Vô Dã có quan hệ tốt nhất với Vô Môn. Hắn nhanh chóng dịch chuyển tức thời vào trong đại điện.
Vô Môn cảm nhận được có người đang tiến vào nên ngẩng đầu nhìn về phía cổng lớn. Thứ đập vào mắt khiến hắn cực kỳ sửng sốt, hắn nhìn thấy Vô Dã cả người bao phủ bởi ma khí đang đi vào đại điện. Những đệ tử ở đây có tu vi thấp nên không thấy được ma khí của Vô Dã, bọn họ không biết đám người này đã nhập ma.
Hắn vội vàng bật dậy: “Vô Dã, các ngươi thật sự đã……”
Nghĩ đến đại điện còn có những người khác, Vô Môn ngừng lại không nói gì thêm. Hắn quay đầu nhìn về phía những đệ tử khác: “Các ngươi đi ra ngoài đi.”
“Vâng.” Đám đệ tử cùng nhau rời khỏi đại điện.
Chờ đến khi bọn họ rời đi, Vô Môn vội vã đến trước mặt Vô Dã: “Tại sao ngươi lại biến thành ma thế này”
Vô Dã thu lại biểu cảm hưng phấn: “Không chỉ có ta mà mọi người đều nhập ma rồi.”
Vô Môn không thể tin được chuyện đang xảy ra: “Tại sao lại như vậy?”
“Chúng ta có dã tâm tạo phản.”
Vô Môn giật mình: “Tại sao lúc trước ta muốn giết thần tiên nhưng lại không trở thành ma?”
Vô Dã lắc đầu: “Không giống nhau. Lúc đó suy nghĩ của chúng ta vẫn đang dao động, nhưng giờ đã hạ quyết tâm nên mới hoàn toàn nhập ma.”
Vô Môn: “……”
Vô Tàng tiến vào sau hỏi hắn: “Vô Môn, ngươi trở về đây như thế nào?”
Vô Môn nhìn thấy các huynh đệ của mình đã nhập ma đạo hết, tâm trạng trở nên cực kỳ phức tạp: “Bạch Dạ thả ta trở về.”
Vô Tàng nhíu mày: “Hắn có lòng tốt thả người ra như vậy ư?”
Vô Môn hừ lạnh một tiếng: “Ai biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì? Nói tóm lại hắn cho ta biết các người đã thành ma rồi thả ta rời đi luôn.”
Vô Dã thấy hơi khó tin: “Chỉ vậy thôi à?”
“Chỉ vậy thôi.”
Vô Hạp đi tới hỏi: “Chúng ta đều thành ma rồi, còn ngươi thì sao?”
Sắc mặt Vô Môn hơi thay đổi: “Các ngươi đều nhập ma rồi, tất nhiên ta không thể làm thần vệ một mình được.”
Mọi người yên lặng nhìn hắn.
Vô Môn đổ mồ hôi ướt sũng đầu: “Sao vậy?”
Vô Sương lãnh đạm nói: “Nhìn ngươi biến thành ma.”
Vô Môn xấu hổ: “Ta phải nhập ma như thế nào?”
“Quyết tâm.” Vô Dã nói: “Chỉ cần ngươi hạ quyết tâm đối đầu với thiên đình, như vậy sẽ có thể thành ma.”
“……” Vô Môn nhìn đám người đang ngập trong ma khí trước mặt, hắn thật sự không hạ quyết tâm được. Vả lại từ trước đến nay hắn chưa từng muốn trở thành ma, chỉ muốn thống trị giới Tu chân rồi trở thành thần ở đây.
Vô Hạp thấy hắn thờ ơ thì nhăn mày: “Có phải ngươi không có cách nào hạ quyết tâm không?”
Tất nhiên Vô Môn không thể nói thật được. Hắn nhớ lại những lời Bạch Dạ nói trước khi hắn rời đi: “Không phải. Trước khi thành ma, ta có vài câu muốn hỏi các ngươi.”
Vô Dã hỏi: “Hỏi cái gì?”
Vô Môn tò mò: “Sau khi thành ma, các ngươi còn có thể sử dụng tiên thuật giống như trước kia không?”
Những người ở đó đều sững sờ. Khoảng thời gian gần đây, bọn hắn chỉ dịch chuyển tức thời và sử dụng pháp khí. Khi đối phó với những người tu chân, với bản lĩnh của mình, bọn hắn không cần sử dụng pháp thuật mà chỉ cần dùng pháp khí để chống lại. Vì không muốn bại lộ thân phận, vậy nên bọn hắn không sử dụng tiên thuật.
Mọi người quay sang nhìn nhau, Vô Sương đứng lên nói: “Thời gian gần đây chúng ta không sử dụng tiên thuật, để ta thử lại một lần xem sao.”
Ả nâng tay lên, nhanh chóng tạo hình để làm phép, vậy nhưng chẳng có phản ứng gì xảy ra cả. Ả không nhịn được nhíu mày một cái, sau đó thử thêm một lần nhưng vẫn không được.
Vẻ mặt Vô Sương trở nên nghiêm trọng: “Ta không sử dụng được tiên thuật, các ngươi thử một lần xem sao.”
Những người khác cũng nhanh chóng thi triển pháp thuật, thế nhưng không có một ai tạo ra tiên thuật hết. Khuôn mặt ai cũng biến sắc.
Vô Dã nhìn về phía Vô Tàng: “Không sử dụng được tiên thuật, chúng ta phải đối phó với Bạch Dạ thế nào bây giờ?”
Vô Tàng nhíu mày: “Không dùng được tiên thuật thì học pháp thuật của Ma tộc.”
Vô Sương hỏi: “Học bây giờ ư?”
“Tất nhiên là càng nhanh càng tốt.”
Vô Môn nhanh chóng bảo bọn hắn dừng bước: “Đợi đã, nếu như các ngươi không sử dụng được tiên thuật, vậy những trận pháp lúc trước thần vương dạy chúng ta liệu có dùng được không?”
Sắc mặt của Vô Tàng bắt đầu trở nên nghiêm trọng: “Có khả năng không dùng được.”
Vô Môn lại hỏi: “Thần khí thì sao?”
Vô Dã trực tiếp lấy thần khí của hắn ra cho mọi người xem, thần khí lấp lánh vầng hào quang trước kia đã biến thành ma thần khí tản ra làn khói màu đen.
“Không ngờ rằng thần khí cũng nhập ma rồi.” Vô Môn lẩm bẩm nói. Sau đó hắn lấy lại tinh thần rồi hỏi thêm: “Câu hỏi cuối cùng, tu vi của các ngươi có giảm không?”
Mọi người quay sang nhìn nhau.
Vô Hạp lắc đầu: “Ta không có cảm giác tu vi sụt giảm, các ngươi thì sao?”
Vô Phóng cẩn thận kiểm tra lại cơ thể mình: “Ta cũng không có.”
Lông mày của Vô Tàng nhíu chặt hơn: “Hình như của ta bị yếu đi.”
Mọi người cả kinh, Vô Sương gấp gáp hỏi lại: “Lão đại, ngươi giảm tu vi sao?”
Vô Tàng chần chờ một hồi: “Đúng vậy. Ta cảm giác được tu vi của mình đang bị mài mòn. Nếu Vô Môn không hỏi, ta không kiểm tra kỹ càng, có khi còn chẳng cảm nhận thấy gì, có khả năng phải đợi một hoặc mấy tháng nữa trôi qua mới phát hiện ra bản thân bị giảm tu vi.”
Vô Dã nghi hoặc: “Tại sao ngươi lại bị giảm tu vi?”
“Chắc hẳn các ngươi cũng giống như vậy, chỉ là tu vi không cao bằng ta nên tốc độ giảm có vẻ chậm hơn. Có vẻ như cứ cách một thời gian các ngươi mới giảm một chút, còn ta thì giảm mỗi giờ mỗi khắc.” Vô Tàng nheo mắt: “Chắc hẳn có liên quan đến việc chúng ta thành ma, còn cụ thể tại sao lại thế thì không biết.”
Thời gian gần đây bọn hắn chơi quá vui nên không nghĩ tới việc sau khi trở thành ma sẽ nảy sinh những bất lợi nào.
Mọi người: “……”
Vô Tàng bỗng cảm thấy có gì không đúng lắm, ánh mắt hắn mang theo sự hoài nghi nhìn về phía Vô Môn: “Với đầu óc của ngươi, chắc chắn không thể nào nghĩ ra được những câu hỏi như vậy. Tại sao ngươi lại nghĩ đến việc hỏi chúng ta những câu đó?”
Trước tiên không nói đến việc hắn có phải thần vệ thông minh nhất hay không, nhưng so với Vô Môn, đầu óc hắn thông minh hơn nhiều. Những câu hỏi này đến chính bản thân hắn còn không nghĩ ra, tại sao Vô Môn lại nghĩ ra được, điều này khiến hắn bắt buộc phải hoài nghi đối phương.
Vô Môn: “……”
Không đợi hắn lên tiếng, giọng nói của Bạch Dạ đã vang lên trong đại điện: “Không thể sử dụng tiên thuật, cũng không thể dùng trận pháp của thần vương, đã thế ngày nào cũng giảm tu vi nữa, đúng là đáng thương.”
Đám người Vô Tàng biến sắc, nhanh chóng nhìn về phía cổng đại điện, chỉ thấy Bạch Dạ và Hạ Sâm mang theo một đám người đi vào.
Vô Dã vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Các ngươi vào bằng cách nào?”
Bạch Dạ hất cằm về phía Vô Môn: “Hắn đưa chúng ta vào.”
Vô Môn sửng sốt, cả giận nói: “Ngươi nói bậy, sao ta có thể mang các ngươi vào được.”
Đám người Vô Dã cũng không tin Vô Môn sẽ làm việc này.
Bạch Dạ thấy châm ngòi ly gián không thành liền cười nói: “Đúng là chúng ta đi theo hắn vào trong, có điều là lén lút đi theo.”
Đám người Vô Tàng nhìn Vô Môn.
Vô Môn rất nhanh sau đó đã nghĩ ra tại sao hắn cẩn thận như vậy mà vẫn xảy ra chuyện này. Hắn tức giận nói: “Chẳng trách…… Chẳng trách ngươi và thần tử lại nói mấy lời đó trước mặt ta. Chẳng trách các ngươi lại thả cho ta về, hoá ra đám các người đang chờ chúng ta cắn câu.”
Vô Dã hỏi: “Bọn hắn đã nói những gì?”
Vô Môn hằn học nhìn chằm chằm vào Bạch Dạ: “Khi bọn hắn thả ta ra ngoài, ta trộm thấy hai người đó đang dùng gương đồng của thần hậu rình coi các ngươi, còn thảo luận với nhau rằng sau khi các ngươi thành ma liệu có thể sử dụng pháp thuật và trận pháp không? Liệu các ngươi có giảm tu vi không?.”
Lúc đó hắn thấy đám người Vô Tàng thành ma thì quá khiếp sợ, vậy nên không nghĩ đến việc Bạch Dạ cố ý nói điều đó trước mặt để hắn trở về hỏi đám người Vô Tàng, còn tên này thì lén đi theo hắn tới Thập Phương Đình để nghe đáp án.
Bạch Dạ nhếch mép: “Ta lợi dụng ngươi là ta không đúng, nhưng ta sẽ bồi thường cho ngươi. Chẳng phải các huynh đệ nhà ngươi không thể sử dụng tiên thuật sao? Không sao hết, chỗ này của ta có nhiều bí quyết Ma tộc lắm, ngươi cầm cho huynh đệ học đi.”
Cậu lấy ra mấy cuốn sách của Ma tộc ném cho Vô Môn: “Học xong rồi thì chúng ta sẽ ra ngoài đánh nhau một trận, nếu không người khác lại nói chúng ta bắt nạt các ngươi.”
Vô Môn hoàn toàn không tin lời cậu nói. Hắn tức giận ném mấy cuốn sách trở lại: “Ngươi có lòng tốt như vậy sao? Ta thấy ngươi đang cố dùng sách giả ra để khiến mấy người bên phía Vô Dã tẩu hỏa nhập ma thì đúng hơn.”
Vô Phóng lạnh lùng nói: “Chắc hẳn hắn muốn chúng ta học xong rồi bảo mọi người tới xem chúng ta sử dụng pháp thuật của Ma tộc, khiến mọi người cho rằng chúng ta đã thành ma.”
Bạch Cạnh tặc lưỡi nói: “Đầu óc không ngu ngốc chút nào.”
Bạch Giám hừ lạnh: “Đừng phí lời với bọn hắn nữa, mau giải quyết cho xong rồi trở về nghỉ ngơi thôi.”
Nể tình đám người Vô Tàng đã đi theo phụ vương hắn nhiều năm, Hạ Sâm nói với giọng thoat hiệp: “Nếu các ngươi tự nguyện đầu hàng, chúng ta sẽ không truy cứu những việc xảy ra gần đây, cũng sẽ tìm cách xử lý khoan dung nhất có thể. Nhưng nếu các ngươi vẫn cố chấp mê muội, vậy đừng trách chúng ta không khách khí.”
Ngoại trừ một số rắc rối thời gian gần đây, đám người Vô Tàng chưa từng làm việc gì trái với luân thường đạo lý, vẫn có thể khoan hồng được.
Vô Tàng và Vô Sương quay sang nhìn nhau..
Lúc này, thần trượng chủ động bay ra khỏi nhẫn không gian của Vô Tàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.