Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 133:




Bạch Dạ vừa mới đuổi theo Bạch Giám thì bị cuốn vào trong một cơn gió màu đen, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đưa đến một cung điện hoa lệ, sau đó cậu nghe thấy giọng nói yêu mị của một người phụ nữ: “Vương, vị này là thiếu gia nhà ai thế?”
Bạch Dạ nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy một nữ tử diễm lệ cùng với năm tên đàn ông tướng mạo hung ác đang ngồi trên bảo tọa nhìn cậu.
“Đây là em trai của ta.” Bạch Giám vuốt tóc trước ngực, cười một cách nguy hiểm: “Tiểu Dạ, mau tới đây, để cho anh hai nhìn kỹ xem nào.”
Bạch Dạ nhìn về phía Bạch Giám đang nằm nghiêng trên bảo tọa ngoắc ngoắc ngón tay với cậu. Cậu nở nụ cười, đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh Bạch Giám xoa bóp chân cho hắn: “Anh hai, tại sao anh lại xuất hiện khi bọn yêu thú tấn công vậy?”
“Nói ra thì dài lắm.” Bạch Giám cẩn thận quan sát Bạch Dạ: “Cơ thể của chú đã hồi phục lại bản thể ban đầu rồi, thế đã lấy lại ký ức chưa?”
“Chỉ mới khôi phục được một phần thôi, phần còn lại không nhớ rõ lắm.” Bạch Dạ không giấu anh mình điều gì: “Nhưng tu vi vẫn chưa khôi phục lại.”
Bạch Giám không thèm để ý đến điều đó: “Có anh bảo vệ chú, tu vi khôi phục hay không không quan trọng.”
Bạch Dạ cụp mắt xuống: “Nhưng chính vì tu vi chưa khôi phục lại nên cơ thể cực kỳ suy yếu, mới đi có vài bước đã thở không ra hơi, hơn nữa không thể đứng quá lâu vì mỏi chân, cũng không thể ngồi một chỗ thời gian dài, nếu không cả người sẽ đau nhức. Nhưng đến thời điểm hiện tại, may mắn là em vẫn trụ vững được. Anh hai đừng lo lắng.”
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Bạch Giám nhanh chóng ngồi dậy, kéo Bạch Dạ ngồi lên trên bảo tọa: “Hiện tại chú có thấy nơi nào không thoải mái không?”
Sáu gã thủ hạ canh gác bảo tọa há hốc mồm nhìn Bạch Giám. Nam tử dịu dàng săn sóc người khác trước mắt là đại vương mà bọn họ quen sao?
Đại vương của bọn họ cực kỳ hung ác, không thứ gì sánh bằng. Bọn họ chưa từng thấy đại vương đối xử nhân từ với bất kỳ ai trên đời này, nhưng không ngờ rằng khi gặp em trai của mình thì lại thay đổi hoàn toàn. Tất nhiên là không ai nghĩ tới việc đối xử với Bạch Giám cần phải “lạt mềm buộc chặt”, tuy nhiên không phải loại lạt nào cũng được, còn phải xem đối phương là ai cùng với các biểu hiện của đối phương như thế nào, có khiến hắn bị ảnh hưởng hay không.
“Hiện tại chân hơi tê một chút, ngoài đó ra thì không có chỗ nào không thoải mái cả.” Bạch Dạ cầm lấy quả nho trên bàn nhét vào trong miệng: “Anh hai, thật sự không cần anh phải lo lắng quá nhiều đâu, đợi chút nữa là chân hết tê ngay thôi mà.”
“Để anh xoa bóp cho.” Bạch Giám cầm lấy chân cậu đấm bóp: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Bạch Dạ bóc vỏ nho để lên bàn: “Ổn rồi.”
“Để anh xoa bóp thêm chút nữa cho thoải mái.”
Bạch Dạ cười xán lạn với anh trai mình: “Anh hai, anh đối xử với em tốt thật đấy.”
Nhìn khung cảnh trước mắt đã học được gì chưa. Trước mặt Bạch Giám phải giả bộ yếu đuối nhưng vẫn kiên cường chống chọi lại nghịch cảnh, như vậy mới vực dậy được lòng thiện tâm trong hắn. Sau đó cần phải khen hắn vài câu để làm phai nhạt cái ác trong hắn. 
“Anh của chú còn có thể tốt hơn cơ.” Bạch Giám bảo cậu nằm xuống rồi mát xa toàn thân cho cậu.
Sáu gã thủ hạ đứng gần đó quay sang nhìn nhau. Đại vương nhà bọn họ có vẻ thích diễn một màn anh em trong nhà tình thương mến thương trước mặt thuộc hạ nhỉ?
“Vương, chúng ta nên khởi hành đi gặp lão tổ.” Một tên thủ hạ nhắc nhở Bạch Giám: “Nếu như đến muộn có khi sẽ bị phạt đó.”
Bạch Giám nghe thấy giọng nói của tên thủ hạ thì biểu cảm bắt đầu trở nên mâu thuẫn, vừa dịu dàng khi đối xử tốt với Bạch Dạ nhưng cũng muốn bày ra dáng vẻ uy nghiêm với bọn bề tôi, vẻ mặt thay đổi thất thường, lên xuống như tàu lượn.
Bạch Dạ nhanh chóng lật người hỏi: “Anh hai, lão tổ là ai?”
Bạch Giám ổn định lại tâm trạng, giọng nói bắt đầu có chút tà ác: “Anh cũng không biết rõ ả ta là ai, chỉ biết ả ta bị Thái Dương Tinh Quân phong ấn mấy vạn năm. Trước khi ả ta phá vỡ phong ấn chui ra ngoài còn yêu cầu vua của yêu tu, quỷ tu và ma tu đi nghênh đón ả trở về. Vốn dĩ ban đầu anh cũng chẳng muốn đi đâu, nhưng ở nhà thì cũng chán, chẳng có việc gì làm, vậy nên đồng ý đi để xem ả ta rốt cuộc là thần thánh phương nào mà dám sai bảo anh đi đón. Hừ, cũng có gan gớm.”
Thủ hạ của Bạch Giám vội vàng nói: “Vương, mong ngài ăn nói cẩn thận.”
“Yêu cầu vua của yêu tu, quỷ tu và ma tu đi nghênh đón sao?” Bạch Dạ nghi hoặc: “Anh hai, chẳng lẽ anh là vua của ma tu sao?”
“Chuẩn luôn.” Bạch Giám cười nói: “Nói xem anh hai có giỏi không.”
Bạch Dạ bắt đầu nịnh nọt: “Giỏi quá ý chứ. Có điều em nghe nói nàng ta là lão tổ của yêu tu, tại sao lại yêu cầu anh đi đón.”
“Nghe nói trong huyết mạch của ả ta có rất nhiều dòng máu, bao gồm một phần huyết thống của yêu và ma, một phần máu của quỷ,… Phụ thân ả từng là vua của Ma tộc, mẫu thân là vua của Yêu tộc, tổ phụ lại là vua Quỷ tộc. Dòng máu phức tạp chưa từng thấy, lại còn là thế hệ sau của vương tôn quý tộc, vậy nên đại lục Nam, đại lục Tây và đại lục Bắc coi ả như lão tổ của ba giống loài, hơn nữa do tu vi cao nên về sau chắc chắn ả sẽ dẫn dắt ba đại lục giết chết tất cả người tu chân ở đại lục Đông.” Bạch Giám nói tới đây, tơ máu trong mắt ngày càng nhiều, ma khí xung quanh người cũng trở nên nồng hơn, càng ngày càng tà ác: “Chờ đến khi người tu chân chết hết, ma tu sẽ xưng vương xưng đế.”
Bạch Dạ ngồi dậy: “Em cũng muốn đi xem lão tổ.”
Thủ hạ của Bạch Giám cười lạnh: “Nể tình ngươi là em trai của vương thượng, ta nói thật với ngươi một câu. Cả người ngươi tỏa ra mùi chính khí nồng nặc, chắc hẳn là người tu chân đến từ đại lục Đông. Nếu như ngươi đến đó, chắc chắn sẽ chết không thấy xác trong tay yêu tu hoặc quỷ tu.”
Bạch Dạ ôm bả vai Bạch Giám: “Có anh hai ở đây, ai dám làm tổn thương tôi chứ. Hay là mấy người cảm thấy anh hai không phải là đối thủ của lão tổ.”
Ánh mắt lạnh lùng của Bạch Giám quét qua đám người ở dưới.
Thủ hạ của hắn cuống quít nói: “Vương, thuộc hạ tuyệt đối không có ý này.”
Bạch Dạ hỏi Bạch Giám: “Anh hai, chắc chắn anh sẽ bảo vệ em thật tốt, có đúng không?”
Bạch Giám cười lạnh: “Chỉ là một lão tổ có mười vạn năm tu vi thôi mà, chả là cái đinh gỉ trong mắt anh.”
Hắn cũng có được mười năm tu vi của ma thần, tại sao lại phải sợ đối phương chứ. Suy cho cùng thì ả ta cũng bị phong ấn mấy vạn năm rồi, tu vi chắc chắn không mạnh bằng lúc trước. Đã vậy thì càng không việc gì phải sợ cả.
Bạch Dạ ôm bả vai anh mình: “Anh hai quá giỏi, anh hai quá ngầu.”
Thủ hạ của Bạch Giám: “……”
Đúng là vua nịnh nọt.
Bạch Giám xoa đầu cậu: “Để anh sai người lấy quần áo cho chú thay đi gặp lão tổ.”
Anh gọi nô tì tới thay một bộ quần áo hoa lệ màu đen Bạch Dạ. Cậu đội thêm ngọc quan và đi giày cùng màu, cố ý để lộ ra huyết mạch Ma tộc để trông giống như công tử ma tu nào đó.
Đợi đến khi Bạch Dạ xuất hiện trước mặt thủ hạ của Bạch Giám một lần nữa, mọi người đều sửng sốt một hồi. Không phải là người tu chân sao? Tại sao trên người lại có ma khí? Cố ý dùng pháp khí để tạo ra à?
Bạch Giám đặt tay lên người Bạch Dạ rồi cười nói: “Đã lâu lắm rồi không nhìn thấy ma khí trên người chú, bây giờ vừa nhìn đã có cảm giác thân thiết không nói thành lời rồi.”
Bạch Dạ háo hức đi đến đó: “Chúng ta có thể đi được chưa?”
Bạch Giám sờ cằm: “Chú muốn đi gặp lão tổ như vậy sao?”
Bạch Dạ không phủ nhận: “Đúng vậy, em muốn xác nhận lại một chuyện. Chờ đến khi gặp rồi sẽ nói lại cho anh biết.”
“Bây giờ chúng ta sẽ qua đó.” Bạch Giám quay người lại. Giây tiếp theo, thủ hạ của hắn và Bạch Dạ xuất hiện ở cổng đại điện của Yêu Vương.
Đám hộ vệ nhìn thấy Bạch Giám thì vội vàng hô lên: “Ma Vương đến.”
Đám nô bộc trong đại điện lập tức chạy ra mời Bạch Giám vào.
Bạch Giám đi vào đại điện, nghe thấy có người cười nói: “Ma Vương, suýt chút nữa là đến muộn rồi, nhất định phải phạt một chen.”
Bạch Dạ nhìn về phía người đang nói chuyện. Nét mặt của đối phương cực kỳ hung ác, cho dù đang nở nụ cười nhưng cũng khiến người ta phải rùng mình, trên trán còn ẩn hiện mấy đường màu đen, hai bên tai đeo khuyên có hình đầu lâu.
Bạch Giám ngồi xuống đối diện, cầm lấy chén rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch: “Quỷ Vương, vừa lòng rồi chứ?”
Quỷ Vương nhìn thấy Bạch Dạ ngồi xuống theo Bạch Giám g, kinh ngạc nhướng mày hỏi: “Ma Vương, người trẻ tuổi đi bên cạnh ngươi là ……”
Bạch Giám nói: “Em trai ta.”
Quỷ Vương càng kinh ngạc: “Ngươi còn có em trai hả……”
Lúc này, hộ vệ bên ngoài hô lên: “Yêu Vương đến.”
Tiếp theo, một nữ tử diễm lệ mặc quần áo màu tím xa hoa bước vào đại điện, nhìn thấy Bạch Giám thì sáng cả mắt lên: “Ma Vương.”
Bạch Dạ yên lặng uống một ngụm trà. Nếu như cậu đoán không sai thì nữ nhân này coi trọng anh hai, tiếc rằng trong đầu của anh cậu không hề quan tâm đến nữ nhi tình trường, nói thẳng ra là dốt đặc cán mai với thứ gọi là tình yêu.
Bạch Giám thấy Yêu Vương đến mà lão tổ vẫn chưa xuất hiện thì trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Lão tổ nhà ngươi đâu? Tại sao vẫn chưa xuất hiện gặp mọi người?”
Yêu Vương cười dịu dàng với hắn:“Lão tổ đang tắm rửa thay quần áo, chắc phải nửa canh giờ nữa mới ra đây được.”
Bạch Giám nhíu mày: “Có tắm rửa thôi mà cũng tốn nhiều thời gian như vậy à?”
Bạch Dạ: “……”
Cậu cũng nghĩ như vậy.
Quỷ Vương tỏ vẻ không hài lòng: “Yêu Vương, trong mắt ngươi chỉ nhìn thấy Ma Vương mà ngó lơ Quỷ Vương ta sao?”
Yêu Vương đúng là quên mất Quỷ Vương thật, vội vàng cầm lấy chén rượu kính một ly.
Bạch Giám nhân cơ hội gắp đồ ăn cho Bạch Dạ: “Đồ ăn của yêu tộc không tệ đâu, nếm thử xem.”
Yêu Vương vẫn luôn chú ý phía hai người bọn họ tò mò hỏi: “Vị này là……”
Quỷ Vương nói: “Em trai Ma Vương.”
“Em trai?” Yêu Vương nghi hoặc: “Tại sao trước kia chưa từng gặp nhỉ?”
“Ta cũng chưa từng nghe thấy, cũng không biết là thật hay là giả. Nếu như là giả thì tốt, còn nếu đó là sự thật …… Ha ha.” Quỷ Vương không nói hết câu nhưng Yêu Vương vẫn hiểu ý của hắn. Nếu như người này thật sự là em trai của ma vương, điều đó chẳng khác gì với việc đem nhược điểm của mình bày ra trước mặt người khác cả.
Bạch Dạ không ăn không uống, đôi mắt vẫn luôn hướng về phía cửa đại điện.
Bạch Giám thấy thế thì buông đũa xuống, đầu tiên hắn xem xét vị trí của lão tổ, sau đó truyền âm cho bà: “Mau lăn ra đây cho ta.”
“Làm càn.” Lão tổ đang tắm rửa đột nhiên sững lại, vẻ mặt cực kỳ không vui, nhanh chóng đứng dậy để nô bộc bên cạnh chải chuốt trang điểm cho. Bà muốn nhanh chóng đến đó xem xem tên tiểu tử nào dám vô lễ với mình như vậy.
Đám nô bộc thấy bà không vui, vội vàng mặc quần áo và trang điểm cho bà. Không đến ba mươi phút, một người phụ nữ kiều diễm hơn hoa nở ngoài vườn hiện ra.
Lão tổ nhìn mình trong gương rồi hỏi: “Ta đẹp không?”
Nô tỳ đứng bên vội vàng nói: “Lão tổ là nữ tử đẹp nhất toàn giới Tu chân này.”
Lão tổ cười lạnh: “Đẹp thì có lợi gì chứ, cũng chẳng nắm được trái tim của đàn ông.”
Nô tỳ bên cạnh không dám lên tiếng.
Lão tổ sờ tóc của mình: “Già rồi.”
Nô tỳ nói: “Lão tổ thật sự không già chút nào.”
Lời nàng ta nói là sự thật.
Hiện tại thoạt nhìn lão tổ chỉ như một thiếu nữ mới đầu hai mươi.
Lão tổ: “……”
Ý của bà là tâm hồn mình đã già rồi, trước kia mấy vạn tuổi nhưng vẫn cảm thấy bản thân rất tươi trẻ, hiện tại suy nghĩ không còn hoạt bát như trước nữa, suy đi tính lại vẫn thấy giống một bà lão tuổi xế chiều hơn.
Lão tổ rời khỏi phòng đi đến cửa đại điện, hộ vệ hô lên: “Lão tổ đến.”
Lão tổ rảo bước tiến vào đại điện, thả uy lực của mình ra: “Vừa rồi là ai lớn mật dám bảo bổn tọa lăn ra đây.”
Bạch Giám nhanh chóng giơ tay đặt lên vai Bạch Dạ, không để cho uy lực của đối phương gây nguy hiểm cho cậu.
Yêu Vương và Quỷ Vương miễn cưỡng chống đỡ được, những người khác thì đáng thương hơn, không phải ngất xỉu thì cũng đau đớn muốn chết đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.