Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 129:




Các thái thượng trưởng lão ngơ ngác nhìn cổng đại điện một hồi lâu, thẳng cho đến khi bọn trẻ đang ngồi trên cổ giật tóc bọn họ thì mới sực tỉnh lại.
“Đau đau đau. Ấy ấy, đừng túm tóc của ta.” Nhị thái thượng trưởng lão gấp gáp kêu lên: “Người đâu, mau tới đây. Mau ôm đứa trẻ đang ngồi trên cổ ta xuống.”
Tam thái thượng trưởng lão cũng bị giật tóc đến đau cả đầu: “Tại sao một đứa trẻ lại có lực tay mạnh như vậy, còn thích giật tóc người lớn nữa, thói quen xấu này học ai đấy?”
“Hì hì ——” mười sáu đứa trẻ thấy người lớn đang vò đầu bứt tai thì thấy vô cùng vui vẻ.
Năm vị thái thượng trưởng lão nghe thấy tiếng cười hồn nhiên của trẻ thơ, cơn giận trong lòng bất giác lại mềm xuống.
Đệ tử canh giữ bên ngoài nhanh chóng đi vào trong, bế những đứa trẻ đang ngồi trên đầu trên cổ các thái thượng trưởng lão xuống.
Tứ thái thượng trưởng lão nhìn về phía đại thái thượng trưởng lão: “Vừa rồi nghe ý tứ trong câu nói của Tiểu Dạ, nó không muốn trông con nữa nên đem đám trẻ vất cho chúng ta đúng không?”
Khóe miệng của đại thái thượng trưởng lão giật giật: “Hình như là vậy.”
Ông đang định hỏi việc độ kiếp đêm qua cùng với vị cao nhân có tu vi khủng khiếp kia, nhưng chưa kịp nói câu nào thì người đã chạy mất tiêu rồi.
Ngũ thái thượng trưởng lão nhìn đứa trẻ trong lồng ngực ông, sau đó lại nhìn những đứa còn lại: “Tại sao ta lại có cảm giác bọn nhỏ không hề giống A Sâm và Tiểu Dạ nhỉ? Hơn nữa giữa mấy đứa cũng chẳng có đứa nào nhìn giống nhau, ông có cảm thấy thế không?”
Bốn vị thái thượng trưởng lão còn lại nghe thấy vậy thì quay ra nhìn đám nhóc, trong số chúng có mười một bé trai nhìn tướng mạo cực kỳ hung dữ, một cô nhóc thì u sầu ủ rũ, trong khi bốn đứa còn lại thì khá đáng yêu.
Tứ thái thượng trưởng lão nói: “Hình như là không giống nhau thật, chẳng lẽ bọn nó không phải là con của A Sâm?”
Đại thái thượng trưởng lão trừng mắt nhìn ông ta: “Nếu như không phải là con của hai đứa chúng nó thì bọn chúng lấy đám nhóc từ đâu ra? Vì cái gì mà phải tìm nhiều trẻ con đến đây giả làm con mình như vậy?”
“Ấy ——” Tam thái thượng trưởng lão chỉ vào đứa trẻ trong lòng tứ thái thượng trưởng lão: “Tứ ca. Đứa trẻ trong ngực huynh đang chảy nước miếng kìa, ướt hết cả quần áo rồi. Sao nước miếng của nó lại chảy không ngớt giống như dòng suối thế này?”
Mọi người nhìn về hướng tứ thái thượng trưởng lão, chỉ thấy nước miếng chảy ra như dòng thác lũ từ trong miệng của đứa trẻ, cứ ào ào mãi không dứt. Mọi người đều sợ đến ngây người: “Đây là nước miếng sao?”
Tiểu thuỷ thần cười khúc khích, sau đó nó quay người đối diện với bọn họ, trong miệng phun ra một đống nước khiến tất cả đều ướt sũng.
Mọi người càng ngơ ngác hơn. Đứa nhỏ này chắc chắn không phải là người bình thường.
Mạnh Bà nằm trong lòng ngũ thái thượng trưởng lão nhìn thấy thủy thần phun nước miếng nên cũng học theo, nước miếng của cô nhóc đủ mọi màu sắc, sặc sỡ như cầu vồng. Chỉ trong chốc lát, cả đại tiện đã ngập tràn trong nước miếng.
Những đệ tử có tu vi thấp không cẩn thận uống phải nước miếng của Mạnh Bà, biểu tình đột nhiên trở nên ngây dại, sau đó lẩm bẩm nói: “Ta là ai? Ta đang ở nơi nào? Tại sao ta lại ở đây thế này?”
Nói xong rồi những đệ tử đó chậm rãi rời khỏi đại điện.
Tam thái thượng trưởng lão gấp gáp kêu lên: “Tiểu tổ tông, đừng phun nữa, đừng phun nữa.”
Thuỷ thần thu hồi lại dòng nước rồi bay ra khỏi lồng ngực tứ thái thượng trưởng lão, vui vẻ cười khanh khách trên bầu trời.
Mạnh Bà cũng thu lại nguồn nước rồi bay lên trên trời cùng với những đứa trẻ khác.
Mọi người lại ngẩn ngơ.
Nhị thái thượng trưởng lão lẩm bẩm: “Ta có thể khẳng định rằng bọn nó chắc chắn không phải là những đứa trẻ bình thường.”
Tam thái thượng trưởng lão hỏi: “Chẳng lẽ bọn nó là đứa con của quỷ? Chỉ có con cái của quỷ mới có thể bay lượn ngay từ khi sinh ra thôi.”
Đại thái thượng trưởng lão sao có thể để cho bọn họ sỉ nhục cháu chắt của mình: “Trên người bọn nó không có quỷ khí, sao có thể là đứa con của quỷ được. Nhất định là do Tiểu Dạ hấp thụ quá nhiều linh khí nên mới khiến cho đám trẻ này không giống như bình thường. Nghĩ lại thì cũng là chuyện tốt thôi, ngay từ điểm xuất phát đã cao hơn so với những đứa trẻ khác rồi.”
Nhị thái thượng trưởng lão cũng không cảm thấy quỷ khí trên người đám trẻ, vậy nên ông cũng không thắc mắc thêm về thân phận của nó nữa: “Đại ca, chúng ta có nên làm kiểm tra linh căn cho bọn nhỏ không? Hai đứa phun nước phì phì vừa nãy chắc chắn là Thủy linh căn.”
Đại thái thượng trưởng lão cũng có ý này: “Được. Để ta sai đệ tử mang quả cầu thủy tinh lại đây.”
Đột nhiên, bọn họ nhìn thấy một cô nhóc bắn ra tia chớp về phía cột chống trong đại điện. Một tiếng nổ lớn vang lên, cây cột vỡ thành nhiều mảnh.
Đại thái thượng trưởng lão vội vàng nói: “Mấy đứa đừng đập phá đại điện nữa, nếu không chúng ta sẽ không có chỗ ở đâu.”
Bọn trẻ con hình như nghe hiểu lời ông nói, chúng nó không giở trò quậy phá nữa.
Đại thái thượng trưởng lão thở phào một hơi.
Không lâu sau, đệ tử được sai đi tìm quả cầu thủy tinh quay trở lại: “Sư tổ, ta đem quả cầu thủy tinh tới rồi.”
Năm vị thái thượng trưởng lão kích động nói: “Mau mang qua đây để kiểm tra cho bọn nhóc nào.”
Đệ tử cẩn thận đặt quả cầu thủy tinh lên trên bàn.
Bọn nhóc con nhìn thấy thế thì tò mò vây quanh quan sát.
“Lần lượt từng đứa từng đứa một.” Đại thái thượng trưởng lão và những người khác ôm mười lăm đứa trẻ đi chỗ khác để cho thủy thần kiểm tra trước.
Đại thái thượng trưởng lão nói với nó: “Con mau để tay lên trên đi.”
Nhị thái thượng trưởng lão không thốt lên lời: “Huynh, nó còn nhỏ như vậy, làm sao nghe hiểu được lời huynh nói.”
Đại thái thượng trưởng lão: “……”
Thuỷ thần tò mò vươn bàn tay nhỏ bé sờ thử quả cầu. Tiếp theo, quả cầu sáng rực lên, bên trong xuất hiện một đứa trẻ giống y đúc với nó.
“Xuất hiện rồi, xuất hiện rồi.” Mọi người nhìn thấy trong quả cầu thủy tinh có sự biến đổi nên nhanh chóng vây quanh xem.
Ngũ thái thượng trưởng lão ồ lên: “Tại sao bên trong lại xuất hiện một đứa trẻ giống y đúc với nó vậy? Hay là quả cầu thủy tinh hỏng rồi?”
Đệ tử phụ trách đi lấy quả cầu thủy tinh nói: “Đây là quả cầu mới, không thể nào hỏng được.”
Tam thái thượng trưởng lão đề nghị: “Hay là đổi sang kiểm tra đứa khác trước nhé.”
Bọn họ bế Điện Mẫu đặt lên bàn.
Đứa bé cười khanh khách đặt tay lên trên quả cầu, vẫn giống như đứa trẻ trước, bên trong cũng xuất hiện một cô nhóc giống y hệt với nó.
Ngũ thái thượng trưởng lão nói: “Chắc chắn là quả cầu thủy tinh này có vấn đề, mau đi lấy thêm mấy cái nữa lại đây.”
“Vâng.” Đệ tử lại vội vã rời đi, không lâu sau thì trở về đỉnh Cửu Thanh, lấy ra năm quả cầu thủy tinh: “Tất cả đều mới hết đấy ạ.”
Đại thái thượng trưởng lão tiếp tục cho bọn nhỏ làm kiểm tra, kết quả vẫn giống như vậy.
Tứ thái thượng trưởng lão nhíu mày: “Tại sao bên trong toàn xuất hiện người thế này, đúng là lạ thật?”
Thị đồng mở miệng nói: “Sư tổ để cho đệ tử thử xem có phải quả cầu thủy tinh hỏng rồi không.”
Đại thái thượng trưởng lão gật đầu.
Thị đồng đặt hai tay lên trên quả cầu thủy tinh, bên trong xuất hiện đồng thời hai giải ánh sáng màu vàng và màu xanh quyện lẫn vào với nhau, thể hiện linh căn của thị đồng có thuộc tính Kim Mộc: “Ta chính là linh căn Kim Mộc, chứng tỏ qua câu không có vấn đề gì cả.”
Đại thái thượng trưởng lão nhìn về phía một đứa trẻ, nhíu mày nói: “Nói như vậy vấn đề nằm ở phía những đứa trẻ này đúng không? Nhưng hình người rốt cuộc có ý nghĩa gì? Từ trước đến nay, ta chưa từng nghe thấy bên trong quả cầu thủy tinh xuất hiện linh căn có bản thể hình con người cả.”
Ngũ thái thượng trưởng lão than nhẹ một tiếng: “Cho dù bọn trẻ có linh căn gì, có thể bay được chứng tỏ có khả năng tu luyện. Chỉ cần chúng ta dạy dỗ chúng cẩn thận, không cho chúng đi sai đường, chắc chắn sau này chúng sẽ làm được việc lớn, làm vinh danh Hạ gia chúng ta.”
Đại thái thượng trưởng lão rất vừa ý với lời này: “Nói đúng lắm, dù gì về sau cũng có chúng ta dạy dỗ bọn trẻ mà.”
Tam thái thượng trưởng lão hiếu kỳ hỏi: “Mọi người nói xem A Sâm và Tiểu Dạ có biết bọn nhóc này không bình thường không?”
Tứ thái thượng trưởng lão nói: “Chắc chắn hai đứa chúng nó biết chuyện này, nếu không tại sao lại vứt bọn nhóc ở đây cho chúng ta dạy dỗ. Suy cho cùng thì chúng ta cũng là những bậc cao nhân có kinh nghiệm làm sư phụ đầy mình, chỉ có chúng ta mới tìm được phương pháp đúng đắn, dạy dỗ nghiêm khắc bọn trẻ thôi. Thử nhìn lại Tiểu Dạ xem, nó mới lên kỳ Trúc Cơ,  chính nó còn cần học hỏi người khác, làm sao dạy dỗ bọn trẻ cẩn thận được?”
Ngũ thái thượng trưởng lão cũng đồng tình với ý kiến đó: “Tứ ca nói đúng.”
Lúc này, bọn họ nghe được đệ tử kinh hãi nói: “Sư tổ, bọn trẻ bay ra ngoài rồi.”
Mọi người vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ba đứa nhóc bay vọt ra khỏi đại điện, hướng về phía linh điền.
“Chúng ta chỉ lo thảo luận mà quên mất bọn nhóc này thích làm loạn, mau đuổi theo.” Đại thái thượng trưởng lão nhanh chóng ngự kiếm bay ra khỏi đại điện.
Thuỷ thần, Phong Bá cùng với Diêm Vương nhìn thấy có người lớn đang đuổi theo, cho rằng bọn họ đang chơi đùa với mình, chúng lại cười khanh khách rồi nhanh chóng luồn lách tránh né vòng tay của bọn họ.
Tiểu thuỷ thần thấy đại thái thượng trưởng lão sắp bắt được mình, nhanh chóng quay sang phun nước về phía ông, sau đó cười khanh khách bay đi.
Đại thái thượng trưởng lão bị phun nước ướt sũng nên tức chết đi được: “Cái thằng nhãi ranh này, lão phu lớn như vậy rồi nhưng chưa từng có ai vô lễ với lão phu như vậy đâu. Đợi đến khi lão phu bắt được ngươi, chắc chắn sẽ phạt ngươi đứng một góc hối lỗi.”
Các đệ tử đang chăm sóc linh điền thấy có nước trên bầu trời xối xuống, nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một đứa nhóc đang không ngừng phun nước vào người đại thái thượng trưởng lão trên không trung.
Mọi người: “……”
Đột nhiên, có người mừng rỡ kêu lên: “Có vài cây linh thảo biến dị sống lại rồi kìa.”
Mọi người mừng rỡ nhìn về phía ruộng cây, chỉ thấy nước miếng của đứa nhóc chạm đến ngọn linh thảo biến dị nào là cây đó khôi phục lại sức sống. Bọn họ ai cũng thấy bất ngờ.
Đại thái thượng trưởng lão vất vả lắm mới bắt được thằng nhóc, ông bay xuống dưới hỏi: “Các ngươi vừa nói linh thảo biến dị làm sao cơ?”
Có đệ tử kích động nói: “Sư tổ, ngài mau xem đi, linh thảo sống lại rồi.”
“Thật sao?” Đại thái thượng trưởng lão mừng rỡ nhìn về phía linh điền, chỉ thấy vài cây linh thảo biến dị đã sống lại rồi: “Thật tốt quá, thật sự tốt quá.”
“Là nó……” Đệ tử chỉ chỉ vào thằng nhóc mà ông đang ôm trên tay: “Chính nước phun ra từ miệng nó đã giúp linh thảo sống lại.”
Đại thái thượng trưởng lão sửng sốt: “Nước của thằng nhóc này sao?”
Lúc này, thằng nhóc lại phun nước về phía một cây linh thảo biến dị đã khô héo. Ngay sau đó, cái cây nhanh chóng khôi phục lại sức sống tươi trẻ.
Đại thái thượng trưởng lão khó tin nhìn linh thảo biến dị: “Trời ạ……”
Linh thảo biến dị trở nên khô héo là do Kim Thần xử phạt bọn họ, ấy vậy mà đứa trẻ trong ngực ông chỉ cần phun ra một ngụm nước là có thể khiến cho cây cối sống lại. Việc này thật sự khiến cho người ta phải khiếp sợ.
Tiểu thuỷ thần bị bắt nên không vui chút nào. Nó quay sang ruộng cây phun nước lung tung khắp nơi: “Phì —— Phì ——”
Những hạt giống mới được gieo đồng loạt nảy mầm hết.
Đại thái thượng trưởng lão bật cười ha ha: “Được. Bạch Dạ sinh khéo thật, mang tới cho Hạ gia chúng ta một đứa bé tốt như vậy.”
Ông đột nhiên sầm mặt xuống: “Không ai được kể chuyện ngày hôm nay ra ngoài, đã nghe rõ chưa?”
Các đệ tử nhanh chóng trả lời: “Biết rồi ạ.”
Đại thái thượng trưởng lão mang theo tiểu thuỷ thần trở lại Thần Điện, đúng lúc tam thái thượng trưởng lão cùng với tứ thái thượng trưởng lão đưa Phong Bà và Diêm Vương trở về.
Tam thái thượng trưởng lão bị Phong Bá thổi gió đánh cho mặt mũi bầm dập, tứ thái thượng trưởng lão thấy vậy cười đến đau cả bụng.
“Thật sự muốn đánh cho nó một trận no đòn.” Tam thái thượng trưởng lão bế Phong lên, quay mông của nó về phía mình. Nhưng khi ông chuẩn bị đánh đòn nó thì lại thấy thương thương, kết quả chỉ nhẹ nhàng vỗ một cái 
Đại thái thượng trưởng lão vui vẻ nói: “Để ta kể cho mấy người một chuyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.