Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 107:




Bạch Dạ đứng dậy nhìn Hạ Sâm lấy quần áo xuống từ móc treo trên tường, cậu hỏi: “Ngày hôm qua khi nhìn thấy anh ba của tôi, anh không hề có chút thắc mắc nào, cũng không hỏi tôi rằng chuyện gì đã xảy ra. Có phải anh đã sớm biết rằng tôi chính là Bạch Dạ ở cửa tiệm đồ cổ không?”
Hạ Sâm không trả lời cậu, hắn lấy áo khoác ngoài, bảo cậu giang hai tay ra rồi mặc vào cho cậu, sau đó kéo khóa áo lên, nhưng lại phát hiện ra áo khoác trở nên nhỏ hơn. Khóe miệng hắn nhếch lên: “Quần áo của cậu không còn vừa với người nữa rồi.”
“Số quần áo này tôi mới đặt may hai ngày trước, làm sao có thể không vừa được.” Bạch Dạ cúi đầu nhìn, thứ đầu tiên đập vào mắt là chiếc bụng tròn thêm một vòng: “Mẹ nó. Tại sao bụng của tôi lại to lên nhanh như vậy, nhìn chẳng khác gì so với phụ nữ mang thai bảy tám tháng cả!! Có phải anh lại giở trò quỷ không?”
Hạ Sâm đeo thắt lưng cho cậu. Hắn nói dối mà biểu cảm không thay đổi chút nào: “Đứa trẻ trong bụng cậu là con của người tu chân, chắc chắn trời sinh đã có linh căn hoặc linh lực, vậy nên nên sẽ trưởng thành cực kỳ nhanh và ra đời rất sớm. Cậu sẽ được giải thoát nhanh thôi.”
Thật ra Bạch Dạ sử dụng thần khí càng nhiều, đứa trẻ trong bụng sẽ càng được mọi người tin tưởng, tốc độ hình thành cơ thể cũng trở nên rất nhanh. Chúng sẽ sớm ra khỏi cơ thể cậu thôi. 
Bạch Dạ lo lắng: “Sinh con trước chẳng khác gì so với sinh non cả, nó có thể khỏe mạnh không?”
“Con của người tu chân không yếu ớt như vậy đâu.” Hạ Sâm nhìn cái bụng tròn vo của cậu, bất giác duỗi tay ra sờ thử.
Bốp một tiếng, mu bàn tay của hắn bị Bạch Dạ đập một cái thật mạnh, để lại mấy vết lằn màu đỏ.
Hạ Sâm nhíu mày nhìn cậu.
Bạch Dạ trực tiếp ngả bài với hắn: “Tôi không phải là người thích giấu diếm. Nếu như anh và tôi đều biết rõ về đối phương rồi, vậy thì thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Anh ba nói rằng lúc trước anh vẫn luôn coi thường tôi, sau này mở cửa hàng đồ cổ, hai người chúng ta đấu qua đấu lại, cướ việc làm ăn của nhau. Nhưng anh lại nói thích tôi, lại còn khiến tôi mang thai nữa. Hạ Sâm, rốt cuộc anh có ý định gì? Hay là trên người tôi có thứ gì giá trị khiến anh phải tốn công tốn sức tiếp cận tôi”
Cậu nheo mắt: “Thần khí đúng không?”
Nhưng nếu chỉ vì thần khí thì có cần thiết phải làm cậu mang thai không?
Hơn nữa nếu chỉ vì thần khí, đối phương thật sự có rất nhiều cơ hội, chắc chắn sẽ không khiến cho tình hình trở nên phức tạp như vậy.
Hạ Sâm không lên tiếng.
Bạch Dạ cảnh cáo: “Cho dù anh có mục đích gì đi chăng nữa, về sau đừng nghĩ đến việc sờ bụng tôi, cũng đừng nghĩ rằng tôi sẽ để cho đứa bé gọi anh một tiếng cha.” Bạch Dạ xoay người đi ra cửa.
Hạ Sâm nhanh chóng giữ chặt cậu lại.
Bạch Dạ tức giận quay đầu nhìn hắn: “Anh làm gì vậy?”
“Cậu muốn đi đâu?” Hạ Sâm lo lắng cậu lại bỏ trốn.
Bạch Dạ không hiểu hắn muốn làm gì: “Ăn cơm.”
Hạ Sâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may tên nhóc này giận thì rất đáng sợ nhưng nguôi giận cũng nhanh.
Hắn liền đổi lại tư thế của mình, sửa lại thành đỡ Bạch Dạ đi ra ngoài.
“Mặc dù bụng có to thêm một chút nhưng cũng may là không nặng lắm, nếu nặng nề sẽ rất phiền phức.” Bạch Dạ nhìn bụng mình, vừa đi vừa nói chuyện: “Anh nói xem, tôi không có tử cung, cũng không có đường sinh đẻ, vậy thì phải sinh nó ra thế nào bây giờ? Sinh mổ sao? Đúng rồi, ngày sinh dự tính là bao giờ? Có phải bây giờ tôi nên về phàm giới rồi ở bệnh viện chờ sinh không?”
Hạ Sâm nói: “Chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi, tôi đảm bảo sẽ giúp nó ra đời an toàn.”
Bạch Dạ tức giận nói: “Anh cũng chẳng phải bác sĩ ở khoa phụ sản? Anh định giúp tôi đỡ đẻ như thế nào?”
Có điều đối phương là thần tiên, nói không chừng năng lực đỡ đẻ còn giỏi hơn so với bác sĩ khoa phụ sản.
Hạ Sâm cũng không giải thích gì thêm, đưa cậu tới đại sảnh.
Bạch Dạ nhìn ba cái bàn lớn để đầy đồ ăn thì hỏi: “Có ai tới sao?”
Hạ Sâm nói: “Chỗ này đều làm cho cậu ăn.”
Bạch Dạ trợn mắt: “Làm sao tôi có thể ăn được nhiều thế này.”
Nhưng sau khi ăn hết một bàn đồ ăn, cậu biết mình đã tự vả vào mặt rồi. Bởi vì sau khi ăn hết những thứ trên bàn, cậu vẫn cảm thấy đói bụng, cho đến khi xử lý toàn bộ những món trên ba chiếc bàn mới cảm thấy hơi no một chút, nhưng điều kỳ lạ là dạ dày lại không hề thấy khó chịu. Để xử lý hết đống đồ ăn này, cậu tiêu tốn khoảng hai tiếng đồng hồ, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, mỗi ngày cậu sẽ mất sáu tới bảy tiếng chỉ để ăn cơm, tương đương với thời gian làm việc của một người bình thường. Cũng may Hạ Sâm có tiền, nếu không cậu sẽ ăn đến mức bán nhà mất. Điều đáng sợ nhất là cậu nhai đến mức mỏi cả mồm rồi nhưng vẫn chưa cảm thấy no, mà sau khi ăn no thì lại bắt đầu thấy buồn ngủ, đi dạo một vòng ở trong sân rồi về phòng lăn lên giường, cuộc sống chẳng khác gì một con heo.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hạ Sâm lại gọi cậu đi ăn sáng.
Bây giờ Bạch Dạ cứ nghe thấy hai chữ ăn cơm là cảm thấy khiếp sợ, cậu ăn vạ lăn trên giường đau khổ kêu lên: “Còn cách nào mà không ăn cơm vẫn có thể giải quyết được vấn đề đói bụng không? Hiện tại ngày nào cũng chỉ có ăn với ăn, tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, tôi sẽ bỏ đứa bé mất.”
Hạ Sâm lấy quần áo mới ra mặc cho cậu, cười nói: “Người khác thì ước ao mỗi ngày đều có thể ăn no xong nằm dài, không phải làm việc gì hết. Cậu thì ngược lại, chỉ việc ăn với ngủ thôi mà cũng than mệt.”
“Vấn đề nằm ở chỗ, mỗi lần tôi ăn đều mất đến hơn hai tiếng đồng hồ. Còn nữa ……” Bạch Dạ còn chưa nói xong thì đã bị Hạ Sâm nhét một viên đan dược vào miệng. Cậu cả kinh nói: “Anh lại cho tôi ăn thứ gì vậy?”
Hạ Sâm giải thích: “Tích Cốc Đan, có thể khiến cậu không cảm thấy đói khát trong vòng một tháng, nhưng nếu đứa trẻ không có chất dinh dưỡng để ăn, có khả năng sẽ lùi thời gian ra đời lại.”
Bạch Dạ đúng là không còn cảm giác đói bụng nữa, cậu vừa vui vẻ nhưng cũng lại sầu muộn: “Đứa trẻ sẽ lùi thời gian ra đời lại bao lâu?”
“Khó nói lắm. Nếu tích cực hấp thụ nhiều linh khí hơn nữa, có khả năng sẽ bù đắp được phần dinh dưỡng còn thiếu.” Hạ Sâm dìu cậu lên: “Nếu không ăn cơm nữa, có muốn ra ngoài đi dạo với tôi không.”
“Được.” Bạch Dạ ra khỏi phòng, để ý trong sân chỉ có một mảnh yên lặng liền hỏi: “Hạ Quân đâu? Tại sao lại không thấy hắn ta đâu nữa?”
“Sáng sớm nay nó đã ra ngoài để rèn luyện rồi, chờ tới khi tết đến sẽ trở về.”
Bạch Dạ đột nhiên cảm thấy cực kỳ ghen tị với một người tự do tự tại như Hạ Quân, không giống cậu bây giờ, vác cái bụng bầu to đùng, đi lại cũng khó khăn.
Hạ Sâm ngự kiếm đưa cậu rời khỏi Hạ gia tới chợ phiên bên cạnh Tây Hồ.
Thành Tây Thanh nổi tiếng với việc giao thương đi lại, người tới đây buôn bán cực kỳ nhiều. Đặc biệt là ở vùng trung tâm chợ, ngựa xe như nước, người đến người đi vô cùng ồn ào náo nhiệt., Bạch Dạ cảm thấy rất mới mẻ với những món đồ này bán ở những sạp nhỏ trên vỉa hè, cái này sờ một tí cái kia sờ một tí, chỉ có vậy thôi nhưng đã cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Huống chi bên cạnh  cậu bây giờ là một tên nhà giàu nứt đố đổ vách, chỉ cần là những món đồ cậu động vào, tên nhà giàu đó sẽ mua lại rồi mang về cho cậu giết thời gian.
Đây là lần đầu tiên cậu đi chơi vui vẻ đến vậy kể từ khi tới giới Tu chân.
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Hạ Sâm thả lỏng để đi chơi với một người như vậy. Chỉ cần mua cho đối phương chút đồ cỏn con không đáng tiền mà cũng thấy vui cả ngày.
Bạch Dạ cong môi cười với Hạ Sâm: “Hạ Sâm, anh có biết tôi thích anh nhất là lúc nào khi nào không?”
Hạ Sâm nhìn cậu cười xán lạn, nhướng mày hỏi: “Cậu thích tôi? Tôi còn tưởng rằng cậu cực kỳ cực kỳ ghét tôi chứ.”
“Không không không, anh vẫn có ưu điểm.”
“Ồ?” Khóe miệng Hạ Sâm hơi nhấc lên: “Vậy cậu thích tôi ở chỗ nào?”
Bạch Dạ cười tươi hơn nữa: “Tôi thích nhất là những lúc anh ra tay hào phóng, nhìn cực kỳ ngầu.”
Hạ Sâm dở khóc dở cười: “Đây là lần thứ hai cậu khen tôi như vậy đấy.”
“Phải không?” Bạch Dạ không nhớ rõ việc này.
Hạ Sâm hỏi: “Có phải chỉ cần có nhiều tiền là sẽ khiến cậu vui vẻ đúng không?”
“Đúng vậy.”
Hạ Sâm thử hỏi: “Nếu như tôi làm một số chuyện khiến cho cậu không vui, có phải chỉ cần cho cậu tiền là cậu sẽ hết giận không?”
Bạch Dạ vừa nghe, lập tức cảnh giác nhìn hắn: “Anh làm chuyện gì rất có lỗi với tôi đúng không?”
Hạ Sâm phủ nhận: “Tất nhiên là không, tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi.”
“Thật sao?” Bạch Dạ không quá tin tưởng lời hắn nói.
“Tôi nhìn bộ dạng của cậu yêu tiền như vậy, cứ nghĩ rằng chỉ cần đưa tiền cho cậu là cậu sẽ bỏ hết những chuyện khác ra sau đầu.”
Bạch Dạ than nhẹ một tiếng: “Nhưng cũng phải xem là chuyện gì đã chứ.”
“Trời sắp tối rồi.” Hạ Sâm đổi chủ đề.
Bạch Dạ nhìn thấy ánh mặt trời sắp vụt tắt ở phía tây “Trời sắp tối thì làm sao Phải đi về à?”
“Hoàng hôn ở Tây Hồ cực kỳ đẹp. Để tôi đưa cậu qua đó chơi.” Hạ Sâm dắt Bạch Dạ đi về hướng Tây Hồ.
Trên bờ hồ có không ít những cặp tình nhân đang ngắm phong cảnh. Ánh mặt trời le lói của buổi hoàng hôn phản chiếu xuống mặt nước, tỏa sáng lấp lánh giống như những thỏi vàng, đẹp đến mức khiến người ta loá mắt.
Hạ Sâm mang theo Bạch Dạ lên thuyền ngắm cảnh, sau đó nghe được có người nói: “Ta từng nghe người khác kể rằng, hơn nửa năm trước, có một con quái vật khổng lồ rơi vào trong hồ.”
“Quái vật khổng lồ?” Những người khác tò mò hỏi: “Là quái vật khổng lồ gì?”
“Theo lời người người trong cuộc, cơ thể của nó cực kỳ to lớn. Khi rơi xuống hồ nước, nước hồ trào lên cao mấy chục trượng, mặt hồ bình thường tĩnh lặng nay lại nổi từng cơn sóng dữ dội, những cơn sóng hung dữ đập vào bờ. Những căn nhà xung quanh khu vực Tây Hồ đều bị nước hồ rửa qua một lượt. Sau này đệ tử của Hạ Trang xuống nước xem xét nhưng lại không tìm được quái vật khổng lồ. Sau đó hơn nửa năm, không ai thấy con quái vật đó xuất hiện ở Tây Hồ nữa.”
“Vậy chắc chắn là người kia bịa đặt tin đồn rồi, không thể tin.”
“Không phải bịa đặt đâu. Ngươi không phát hiện ra ở bờ Tây Hồ có rất nhiều đệ tử Hạ Trang tuần tra sao? Bọn họ làm thế là để bảo vệ bách tính trong thành đấy.”
Bạch Dạ nghe đến đó, quay sang hỏi Hạ Sâm: “Thật sự có chuyện như vậy sao?”
Hạ Sâm nhíu mày: “Tôi trở lại Hạ Trang cũng mới có mấy ngày thôi. Mỗi ngày không gặp các trưởng lão thì cũng đi tìm cậu, làm gì có thời gian để hỏi thăm những chuyện khác xảy ra ở đây. Có điều tôi có thể dùng thần thức để xem xét tình hình.”
Bạch Dạ cảm thấy vô cùng tò mò với đáy hồ: “Vậy anh thử kiểm tra xem có chuyện gì đi.”
Hạ Sâm phóng thần thức xuống dưới đáy hồ kiểm tra một vòng, nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường hết. Hắn thu hồi thần thức rồi nói: “Đáy hồ không có thứ gì hết, có khả năng con quái vật khổng lồ đã rời đi rồi.”
Bạch Dạ có chút thất vọng. Cậu thật sự muốn nhìn xem con quái vật khổng lồ đó rốt cuộc có bộ dạng như thế nào.
Hạ Sâm đưa Bạch Dạ tới tầng cao nhất trên thuyền, sau đó ngồi xuống ghế dựa cạnh rào chắn: “Cậu có muốn ăn chút đồ ăn vặt cho đỡ thèm không.”
“Được. Cảnh trước mặt đẹp như vậy, làm sao có thể thiếu rượu ngon cùng với đồ nhắm được.”
“Vậy cậu ở chỗ này đợi tôi một lát, tôi sẽ bảo người chèo thuyền vào bờ đi chuẩn bị đồ nhắm.” Hạ Sâm xoay người xuống lầu.
Bạch Dạ tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp, nghe những bản nhạc vui vẻ do người khác đàn. Sống kiểu này đúng là sướng không để đâu cho hết.
Lúc này, có người hỏi: “Xin hỏi ngài là Bạch Dạ, bạch đạo hữu đúng không?”
Bạch Dạ lấy lại tinh thần, nhìn thấy hai gã trẻ tuổi cường tráng đang nở nụ cười thân thiết với cậu, sau đó lấy ra một đống đồ ăn đặt lên bàn: “Đây là đồ ăn Hạ đạo hữu dặn dò, ngài cứ dùng từ từ.”
Bạch Dạ quay sang bọn họ: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo. Nếu như không có chuyện gì nữa thì chúng ta lui xuống đây.” Hai gã đàn ông vòng ra sau lưng Bạch Dạ, đột  nhiên xoay người nhấc cậu lên rồi ném xuống hồ nhanh nhất có thể.
Trong sự hốt hoảng của mọi người, Bạch Dạ rơi xuống hồ nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.