Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 100:




Phương An duỗi tay hứng lấy linh vũ, giật mình nói: “Nước mưa mang theo linh khí.”
Can Thu cũng vươn tay hứng lấy nước mưa: “Tại sao lại có linh vũ được?”
Hai vợ chồng quay sang nhìn nhau, sau đó ăn ý nhìn về phía khoảng sân mà Bạch Dạ đang ở.
Can Thu suy nghĩ nhanh hơn chồng mình: “Chàng còn không mau truyền âm cho đệ tử bảo bọn họ ra ngoài tắm linh vũ để tăng tu vi đi.”
“À ừ, được.” Phương An nhanh chóng truyền âm cho đệ tử trên đỉnh An Thủy, bảo bọn họ ra ngoài dầm mưa.
Lúc đầu các đệ tử không vui vẻ lắm, thẳng cho đến khi đắm mình trong cơn mưa mới biết được dụng ý của Phương An. Mọi người vội vàng ngồi xuống đất thiền tại chỗ.
Can Thu bám tay vào thành cửa sổ rồi ghé đầu ra ngoài cười nói: “Ta cảm thấy Nguyệt Lão đang dùng cách này để cảm ơn chúng ta.”
Phương An gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
“Ta có một suy nghĩ lớn mật.” Can Thu cười với chồng mình.
“Suy nghĩ gì?”
Can Thu nhỏ giọng thì thầm vài câu bên tai hắn.
Phương An hơi biến sắc: “Không ổn lắm thì phải?”
“Ta cảm thấy Nguyệt Lão không phải là người keo kiệt, chàng cứ thử xem sao.” Can Thu hừ một tiếng: “Xem về sau bọn họ còn dám nói đầu óc chúng ta có vấn đề nữa không.”
Phương An do dự một hồi rồi cũng gật đầu.
Bạch Dạ cách đó không xa hắt xì một cái. Cậu nhìn ra bầu trời mưa bên ngoài rồi nói: “Nhàm chán.”
Trời mưa không thể ra ngoài đi chơi, điện thoại cũng không có tín hiệu, không gọi được cho ai, cũng không chơi game được. Sự chán nản khiến cậu bất giác nhớ lại những kỉ niệm ở cửa hàng đồ cổ nhà họ Bạch. Ngày xưa, chỉ cần mỗi khi trời đổ mưa, cả nhà bọn họ sẽ ngồi lại một chỗ với nhau xem phim hoặc là chơi trò chơi.
“Ông nội, anh cả, anh hai, anh ba. Khi nào mới có thể tìm được mọi người đây.” Bạch Dạ lấy điện thoại ra, định bụng tìm bức ảnh cả gia đình mở ra xem. Nhưng khi vừa mới bật điện thoại lên, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu lại là ảnh chụp chung với Hạ Sâm. Cậu duỗi tay chọc chọc vào mặt hắn: “Tên đàn ông thối tha!! Dám làm tôi mang thai này! Tôi sẽ không để anh gặp được con mình đâu.”
Tâm trạng mới vừa tốt lên một chút của cậu bị Hạ Sâm phá hỏng hết. Cậu ném điện thoại vào trong túi gió rồi xoay người trở về phòng.
Bạch Dạ ngồi lên trên giường, lấy roi liễu ra hỏi: “Sáng ngày mai tao có việc phải làm, những việc khác mày tự lo liệu.”
Ý của Bạch Dạ là nó không được tự ý sử dụng quá nhiều sức mạnh của cậu.
Roi liễu gật đầu rồi bay ra ngoài.
Bạch Dạ nằm trên giường rồi dần dần rơi vào giấc ngủ, dù cho sấm sét bên ngoài rền vang trời cũng không thể đánh thức cậu.
Bạch Dạ ngủ một giấc thoải mái trên chiếc giường dễ chịu, nhưng bên ngoài đỉnh  An Thủy lại rối loạn hết cả lên.
Mọi người nghe thấy tiếng sấm đều thấy kinh hãi, nhao nhao chạy ra khỏi phòng quan sát. Chỉ thấy đám mây đen chớp lóe đang bay về phía đỉnh An Thuỷ, hơn nữa từng cột thiên lôi còn liên tiếp giáng xuống.
Người tu chân của phái Linh Dược vội vã ngự kiếm bay về phía đỉnh An Thủy để xác định xem đó có thật sự là thiên lôi hay không. Nhưng không ngờ rằng kết giới trên núi đã nhanh chóng đóng lại, hoàn toàn ngăn cách mối liên hệ với thế giới bên ngoài.
Mọi người ngẩn người ra.
Đại trưởng lão sốt ruột nói: “Chưởng môn, ngài mau bảo tên tiểu tử Phương An mở kết giới cho chúng ta vào đó đi.”
Chưởng môn hừ nhẹ: “Tên tiểu tử thối đó còn đang giận dỗi với ta, làm sao có thể mở kết giới cho chúng ta vào được.”
Bởi vì lúc trước bọn họ không tin lời Phương An, không tin rằng trên thế giới này vẫn còn thần tiên, vậy nên hắn vẫn giận dỗi từ đó đến giờ.
Thật ra Phương An cũng không phải người nhỏ nhen. Nếu như người khác không tin, hắn có thể tận tình giải thích. Nếu đổi lại là hắn, có khi hắn cũng chẳng tin. Nhưng không biết tại sao lại đột nhiên lan truyền tin đồn rằng đầu óc của hắn có vấn đề, dẫn tới những đệ tử dưới trướng bị người khác bắt nạt. Tuy chưởng môn đã hạ lệnh nghiêm cấm không được nói về chuyện của hắn, nhưng làm sao quản được miệng lưỡi thiên hạ, vẫn có những người lén lút thảo luận chuyện này sau lưng, vậy nên Phương An mới tức đến tận bây giờ.
Nhị trưởng lão cũng vô cùng  sốt ruột: “Ngài bảo hắn mở kết giới cho chúng ta xác nhận xem có phải là thiên lôi hay không. Nếu như thật sự là thiên lôi, vậy thì phái Linh Dược chúng ta đúng là có phúc, các đệ tử có thể dựa vào đó để độ kiếp.”
Chưởng môn cũng sốt ruột, nhưng dù ông có truyền âm cho Phương An thì đối phương cũng hoàn toàn không để ý tới ông: “Hắn không để ý tới ta.”
“Chúng ta cứ trực tiếp tấn công rồi vào trong là được.” Tam trưởng lão đề nghị: “Chờ đến khi xác nhận xong thì chúng ta chữa trị kết giới thay hắn là được.”
“Không cần tấn công.” Tứ trưởng lão bay đến trên đỉnh kết giới rồi giơ tay đặt lên trên, sau đó dùng thần thức cảm nhận những việc xảy ra bên trong kết giới.
Đại trưởng lão ảo não giơ tay lên đập vào trán mình: “Xem ta hồ đồ kìa, đã quên mất tu vi của Tiểu An thấp hơn so với chúng ta rất nhiều. Kết giới do hắn tạo ra chắc chắn không thể nào ngăn được thần thức của chúng ta đi sâu vào trong quan sát.”
“Nếu như hắn biết được chắc chắn sẽ giận dỗi thêm một thời gian dài đấy.” Chưởng môn ngoài miệng nói như vậy nhưng tay lại đặt lên trên kết giới rồi truyền thần thức vào trong.
Sau khi thần thức chui vào trong kết giới, bọn họ nhìn thấy mây đen giăng đầy trời, sấm chớp rền vang không ngừng, mưa gió ào ào bốn phía. Thậm chí bọn họ còn cảm giác được linh khí nồng đậm trong màn mưa.
Ngũ trưởng lão hít một ngụm khí lạnh: “Trời đất, đúng là thiên lôi thật.”
Tam trưởng lão cùng nhị trưởng lão quay sang nhìn nhau: “Chẳng lẽ thần tiên thật sự trở về sao?”
Chưởng môn hừ lạnh: “Lần trước Tiểu An nói nhìn thấy Nguyệt Lão, các ngươi còn không tin.”
Các trưởng lão: “……”
Đại trưởng lão tức giận nói: “Chẳng phải lúc ấy ngài cũng không tin sao.”
Chưởng môn xấu hổ quay mặt đi. Lúc ấy ông thật sự đã tin tưởng Phương An, nhưng khi đến miếu Nguyệt Lão, ông không hề nhìn thấy thần tiên, cũng không cảm nhận được chút thần khí nào, vậy nên đành thất vọng trở về.
Tứ trưởng lão than nhẹ một tiếng: “Chúng ta có cần vào trong xem không?”
Chưởng môn nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Nếu như không phải thần tiên thì tốt, nhưng nếu thật sự có thần tiên ở bên trong, chúng ta mạo muội xông vào chắc chắn sẽ chọc giận đối phương. Việc này mà nói vô cùng bất lợi đối với chúng ta.”
Đại trưởng lão nói: “Chưởng môn nói đúng. Chúng ta cứ nhất quyết đi vào trong cũng không phải là chuyện tốt, nói không chừng còn phá hủy mối quan hệ thân thiết giữa Tiểu An và các thần tiên.”
Những trưởng lão khác nghĩ lại cũng thấy đúng, vậy nên từ bỏ ý định xông vào kết giới. Mọi người quyết định đứng ở bên ngoài yên tĩnh chờ tin tức bên trong.
Can Thu trốn trong phòng nhìn lén, thấy bên ngoài kết giới càng ngày càng có nhiều người thì che miệng cười trộm: “Chiêu này của ta tuyệt vời chứ? Để xem về sau bọn họ còn dám không tin lời chúng ta nữa không. Hừ, cứ để cho mấy ông già đó ở ngoài lo lắng đi.”
Phương An ôm vợ mình vào trong ngực rồi cười nói: “Đúng vậy, cứ để cho bọn họ sốt ruột.”
Qua buổi tối ngày hôm nay sẽ không có ai dám nói hai vợ chồng bọn họ có vấn đề về đầu óc nữa.
Mưa gió bên trong kết giới kéo dài bao nhiêu lâu thì những trưởng lão cùng với chưởng môn của phái Linh Dược đứng ngoài chờ bấy nhiêu, thẳng cho đến khi Bạch Dạ tỉnh dậy rồi cất pháp khí đi thì dông tố mới dừng lại.
Phương An đoán được Bạch Dạ đã tỉnh, nhanh chóng chạy tới bê nước cho cậu rửa mặt: “A Dạ, tối qua ngủ ngon không?”
“Ngủ cực kỳ ngon.” Bạch Dạ tinh thần thoải mái vươn vai một cái rồi đứng dậy để Phương An giúp cậu mặc quần áo. Thật ra không phải do cậu kiêu ngạo mà là cậu thật sự không biết mặc đồ cổ trang. Hơn nữa đống quần áo tinh xảo này thật sự rất phức tạp, cứ hết tầng này lại đến lớp khác, còn phải buộc đuôi ngựa đeo phát quan nữa. Một người đến từ thời hiện đại như cậu thật sự không biết phải làm thế nào.
Sau khi Phương An giúp cậu mặc đồ xong thì đẩy cậu đến trước một chiếc gương: “Ngài soi gương xem có đẹp không?”
Bạch Dạ nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương. Cậu vốn đã là một thiếu niênưa nhìn, nhưng sau khi buộc thêm đuôi ngựa thì càng trở nên thanh tú hơn, phối hợp với bộ quần áo xa hoa màu bạch kim trên người, nhìn cậu không khác gì công tử của một gia đình giàu có. Cậu vừa lòng cười: “Đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.”
Tiếp theo, ánh mắt của cậu dừng lại trên bụng. Cậu giật mình nhận ra hình như bụng mình lại tròn thêm một vòng: “Mẹ nó.”
Phương An nghi hoặc: “Sao vậy?”
Bạch Dạ vuốt bụng, xoay trái xoay phải quan sát, đúng là trở nên to hơn rất nhiều: “Tại sao lại lớn nhanh như vậy?”
Cứ theo cái đà này, chẳng phải nửa tháng hoặc một tháng nữa cậu sẽ sinh con sao?
Phương An: “……”
Bạch Dạ để ý ánh mắt của Phương An đang đặt trên bụng mình. Cậu ho nhẹ một tiếng: “Nhất định là do tôi ăn quá nhiều.”
Đúng, nhất định là do cậu ăn quá nhiều nên cái bụng mới phình ra như vậy.
Phương An nghĩ tới việc một bữa Bạch Dạ ăn được gấp năm lần một người bình thường, đúng là ăn nhiều thật. Có điều hắn không thể nói thẳng ra như thế được, nếu không Bạch Dạ sẽ cho rằng hắn tiếc tiền mất: “Không nhiều lắm, không nhiều lắm.”
Đúng lúc đó, bụng của Bạch Dạ lại vang lên tiếng ục ục. Cậu ngượng ngùng nhìn Phương An.
Phương An cười nói: “Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.”
“Anh chiêu đãi chu đáo quá.” Bạch Dạ đi ra khỏi phòng. Điều đầu tiên cậu làm là xem những hạt giống ngày hôm qua, chúng đều mọc mầm cả rồi. Nét cười trên khuôn mặt cậu càng rạng rỡ hơn. Sau đó cậu tới đại sảnh để ăn sáng: “Anh không cần phải giúp tôi nữa đâu, tôi tự mình ăn được.”
Phương An là người tu chân kỳ Kim Đan, bình thường không cần phải ăn gạo hay ngũ cốc. Cho dù trong số lương thực đó có chứa linh khí đi chăng nữa thì hắn cũng ăn rất ít. Hắn do dự nhìn Bạch Dạ: “Thật sự không cần sao?”
“Anh cứ nhìn tôi ăn mãi khiến tôi xấu hổ lắm. Không cần ở đây nữa đâu, như vậy tôi mới có thể thoải mái ăn uống được.” Bạch Dạ vẫy vẫy tay, ý bảo hắn rời đi.
“Được, có việc thì cứ gọi ta.” Phương An rời khỏi đại sảnh, nhìn về phía những hạt giống mà Bạch Dạ trồng ngày hôm qua. Chúng không chỉ mọc mầm trong một đêm mà tất cả đều biến dị. Trong lòng hắn tán thưởng: Không hổ dang là thần tiên.
“A An ——” Can Thu hưng phấn chạy vào kéo Phương An chạy tới Dược Phố: “Chàng mau nhìn xem, những linh thảo cần phải mấy chục năm mới có thể nảy mầm đã mọc thành cây hết rồi, còn nở hoa kết trái nữa. Còn có…. còn có….Chàng mau nhìn đi, cây cối dưới chân núi mọc cao gần bằng đỉnh núi của chúng ta rồi.
Không hổ danh là thần tiên, quá lợi hại. Đúng rồi, vừa rồi ta đi xem đệ tử của chàng, có vài người nhờ thiên lôi mà độ kiếp thành công rồi, tu vi tăng thêm tận một cảnh giới, cao hơn rất nhiều so với những người độ kiếp bằng thiên lôi nhân tạo.”
“Thật sao?” Phương An cảm thấy vui mừng thay cho đồ đệ của mình. Hắn cảm thấy bản thân phải may mắn lắm mới có thể mời được Bạch Dạ đến ở phái Linh Dược một thời gian.
“Nếu như chàng không tin có thể tự mình đi xem.”
Lúc này, trong không trung truyền đến giọng nói của chưởng môn: “Tiểu An, Tiểu Thu. Các ngươi mau mở kết giới ra cho chúng ta vào đi.”
Phương An và Can Thu quay sang nhìn nhau.
Can Thu truyền âm nói: “Trước tiên đừng nói gì vội, cứ để cho bọn họ lo sốt vó lên đi.”
Phương An gật đầu.
Chưởng môn sau khi gọi vài câu nhưng không thấy ai trả lời liền nói: “Tiểu An, dưới chân núi An Thuỷ của các ngươi có một đệ tử ngoại môn tên là Đổng Dịch muốn gặp ngươi.”
Can Thu nghi hoặc: “Đổng Dịch là ai? Một đệ tử ngoại môn tự dưng chạy tới môn phải làm gì?”
Phương An nói: “Đó là người mà A Dạ nhờ hỏi thăm tin tức. Ngài ấy nói rằng nếu có tin tức gì thì đệ tử đó cứ tìm tới đỉnh An Thuỷ.”
Can Thu vừa nghe thấy đến tìm Bạch Dạ liền vội vàng nói: “Mau cho hắn vào đi.”
Phương An mở cổng kết giới dưới núi.
Đổng Dịch đang đứng ở chân núi thở dài một hơi, sau đó run rẩy sải bước lên bậc thang đầu tiên. Ở phía sau hắn toàn là những người quyền lực, thanh thế lẫy lừng như các trưởng lão, chưởng môn, đường chủ,… Mà lý do họ đi theo sau hắn là: Bảo vệ hắn lên núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.