Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 3: Vĩnh viễn không bao giờ từ bỏ (1)




Chương 3: Vĩnh viễn không bao giờ từ bỏ (1)
Dịch bởi Athox
Giữa hè chói chang, trong diễn võ trường đại viện Tô gia, một đám trẻ tuổi đầy phấn khởi diễn luyện võ kỹ, thi thoảng lại phát ra tiếng rống khỏe khoắn.
“Hừ!”
Trong tiếng thở mạnh, một nắm đấm đã đánh vào tảng đá, khiến tảng đá vỡ tan.
“Được lắm!” Trong diễn võ trường vang lên âm thanh ủng hộ.
“Nhị thiếu gia giỏi lắm!”
“Xem ra mấy ngày nữa có thể tiến vào Đoán Thể ngũ trọng.”
“Đến lúc đó sẽ là người mạnh nhất đời thứ ba của Tô gia ta.”
Mục tiêu được khen ngợi là một thiếu niên mười ba tuổi. Mặc dù tuổi tác không lớn nhưng thân hình cường tráng hữu lực.
Hắn tên là Tô Khánh, một trong những con cháu đời ba của Tô gia, cũng là con trai của lão nhị Tô gia, Tô Khắc Kỷ.
Nghe lời khen ngợi của người hầu, Tô Khánh có vẻ rất sung sướng, cho dù có một phần không phải sự thật cũng không ngăn Tô Khánh tự thấy vui vẻ.
Có điều vẫn luôn có kẻ ngu ngốc không có ánh mắt.
Một tên đầy tớ nhỏ ngơ ngơ ngác ngác nói: “Tứ thế giới vài ngà trước đã lên tới Đoán Thể ngũ trọng.”
Sắc mặt Tô Khánh trầm xuống.
Toàn trường tĩnh lặng như chết.
Một lát sau một người hầu nhanh trí gõ cái bốp lên đầu tên đầy tớ nhỏ kai nói: “Nói mơ gì vậy? Một tên mù như hắn làm sao sánh nổi với nhị thiếu gia?”
Đầy tớ nhỏ không dám hoàn thủ, nhưng miệng vẫn bướng bỉnh: “Vậy cũng là Đoán Thể ngũ trọng.”
Tô Khánh nghe không vào nữa, quay đầu bỏ đi.
Một đám người hầu sau lưng đứng nhìn, quay đầu lại tay đấm chân đá, cho tên đầy tớ nho nhỏ kia một trần, đến lúc thằng nhóc mặt mũi bầm dạp mới hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Cậu nhóc đầy tớ kia cũng quật cường, ôm đầu không lên tiếng, mãi tới lúc đám người hầu đều đã đi khỏi mới đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, chửi thề một tiếng sau lưng đám người. Cậu nhóc chỉ là tạp dịch của diễn võ trường, không phải tùy tùng của nhị thiếu gia kia, cho nên lúc này đứng lên tự mình thu dọn diễn võ trường.
Vừa đi được vài bước lại thấy một người đứng dưới gốc cây liễu cách đó không xa.
”Tứ thiếu gia?” Cậu nhóc đầy tớ kinh ngạc lên tiếng.
Tô Trầm an tĩnh dưới tàng cây, thân mặc một bộ áo dài màu trắng, vạt áo phiêu đãng theo làn gió, mặc dù chỉ là thiếu niên hơn mười hai tuổi nhưng mang khí tức phiêu dật khó ta. Duy chỉ có đôi mắt mặc dù nhìn không khác gì người thường nhưng ngây ngốc vô thần, không thấy được chút linh động nào.
Nghe thấy tiếng cậu bé đày tớ, Tô Trầm mỉm cười: “Minh Thư, ngươi lại bướng bỉnh rồi.”
Cậu nhóc đầy tớ Minh Thư nhếch miệng cười: “Tứ thiếu gia nghe rồi mà, tiểu nhân không phục cho ngài nên lắm mồm vài câu.”
“Tranh cãi vài câu giúp ta có nghĩa lý gì? Vô duyên vô cớ bị đánh.”
Minh Thư gãi đầu: “Tôi chỉ không quen nghe bọn chúng nói hươu nói vượn. Rõ ràng tứ thiếu gia ngài mới là người mạnh nhất trong thế hệ thứ ba của Tô gia, bọn hắn lại luôn miệng nói là nhị thiếu gia.”
“Hắn thích đứng đầu thì kệ hắn đứng đầu, có gì hay đâu mà tranh giành.” Tô Trầm thản nhiên trả lời: “Ta là thằng mù, cho dù lên đến Đoán Thể ngũ trọng, cũng chỉ là thằng mù mà thôi.”
Tô Trầm vừa nói vừa đi tới diễn võ trường.
Minh Thư ngơ ngác nhìn bóng lưng Tô Trầm.
Tứ thiếu gia đã từng hăng hái, phân chấn, tràn ngập tự tin.
Nhưng chuyện mười tháng trước đã làm mọi thứ thay đổi.
Không biết từ đâu xuất hiện một lão ăn mày, đánh mù hai mắt tứ thiếu gia. Từ đó trở đi, chỉ có bóng tối vô tận đi cùng tứ thiếu gia. Lúc đó, tứ thiếu gia đã từng chìm vào vòng xoáy thống khổ, không cách nào tự kiềm chế. Nhưng thiếu gia cũng nhanh chóng thoát khỏi những đau khổ của bản thân, tiếp tục con đường võ đạo của mình. Hai mắt đui mù không khiến cậu từ bỏ, ngược lại khiên tiến cảnh của cậu càng nhanh, chỉ dùng mấy tháng đã từ Đoán Thể tứ trọng tiến vào ngũ trọng.
Cũng chính vì vậy, Minh Thư cảm thấy kính nể từ tận đáy lòng đối với sự kiên trì và cố gắng của tứ thiếu gia.
Có lẽ chính nguyên nhân này khiến cho lúc lũ chó săn của Tô Khánh không biết xấu hổ nịnh bợ chủ nhân, cậu bé đứng ra chỉnh lại, cho dù vì vậy mà chịu đòn, MInh Thư vẫn thấy rất đáng giá.
Tô Trầm đã đứng trên diễn võ trường: “Minh Thư, làm gì đó? Còn không qua đây giúp ta.”
”Ài!” Minh Thư lúc này mới nhớ ra Tô Trầm không nhìn thấy gì, nhanh chóng chạy tới nhấc một tảng đá nặng ra cho cậu: “Ở đây, tứ thiếu gia, cẩn thận chút… Tứ thiếu gia, sao ngài lại đi một mình, bọn người hầu đâu rồi?”
”Ta đã nhớ rất kỹ đường đến đây rồi, tự đi là được. Ta tới luyện tập thân thể, không phải đến để người ta phục vụ, bọn chúng tới ngược lại không tốt.”
Tô Trầm vừa nói vừa nang tảng đá, bắt đầu một ngày luyện tập.
Mồ hôi chảy xuống từ trán, rực rỡ ngời ngời dưới ánh mặt trời.
—— —— —— —— —— —— —— —— ——
Kết thúc một ngày rèn luyện, Tô Trầm trở lại trong tiểu viện.
Tự có nha hoàn tới thay quần áo cho cậu, còn có người hầu đun nước tắm cho cậu..
Ngồi vào trong thùng tắm đã được đun nóng, cảm thụ được làn nước ấm áp loại trừ mệt mỏi trong người, Tô Trầm thở phào một hơi, trong đầu lại hiện lên hình ảnh lão ăn mày đánh hai điểm sáng lạnh vào con mắt mình.
Chuyện mười tháng trước khiến Tô Trầm mù hẳn.
Khi tỉnh lại, đôi mắt đau đớn khó nói thành lời.
Nhưng đau đớn kinh khủng đó cũng chẳng bằng nỗi sợ hãi do bóng tối vĩnh cửu mang lại.
Khi biết mình đã bị mù, Tô Trần gần như phát điên.
Cho dù Tô gia tìm hơn mười vị ‘danh y’, ‘thần y’, nhưng không ai chữa nổi cho Tô Trầm.
Cha của Tô Trầm, Tô Thành An tổng trong cơn giận dữ truy nã lão ăn mày kia khắp cả thành. Thế nhưng tất cả đều vô ích, không tìm thấy lão ăn mày, đôi mắt Tô Trầm cũng bị tuyên bố đã mù hẳn, không thể nào nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa, thậm chí không còn có cảm giác với ánh sáng.
Tô Trầm triệt để tuyệt vọng.
Đó là thời khắc đau đớn nhất trong cuộc đời Tô Trầm, bất luận người nhà an ủi khuyên giải ra sao cũng không khiến cậu thoát khỏi sợ hãi cùng phẫn nộ mà bóng tối kia mang lại.
Thời gian đó, Tô Trầm đau đớn vô cùng, mỗi ngày hết khóc lại phá, quăng hết những thứ gì cậu có thể chạm vào đi.
Tình huống đó kéo dài suốt ba tháng mới dần chuyển biến tốt lên.
Có lẽ do đã quen với bóng tối, có lẽ do ý thức được chuyện xấu đã rồi, bất luận mình có phát điên thế nào cũng không thể thay đổi sự thật, Tô Trầm rốt cuộc tỉnh táo lại.
Cậu không còn phát cuồng nữa, ngược lại chìm vào trầm mặc một thời gian dài.
Biểu hiện này khiến mẫu thân của Tô Trầm, Đường Hồng Nhị lo lắng không thôi, chỉ sợ con trai mình tự sát.
Nhưng cuối cùng Tô Trầm không làm gì cả.
Mãi tới một buổi sáng, cậu nói: “Con muốn tập võ.”
Đúng vậy, từ đó trở đi cậu lại bước lên con đường tập võ của con cháu Tô gia.
Hành động này khiến rấ nhiều người kinh ngạc, nghĩ mãi không hiểu cái gì khiến Tô Trầm tỉnh lại nhanh như vậy. Nhưng bất kể ra sao, đây cũng là chuyện tốt.
Lúc đó, không ai mong chờ Tô Trầm sẽ có thành tựu gì trên con đưuòng luyện võ, một tên mù, có bước qua Đoán Thể kỳ, tiến vào Dẫn Khí cảnh thì làm được gì?
Lúc đó, người của Tô gia cực kỳ cao hứng khi thấy Tô Trầm tỉnh táo lại.
Lúc dó, ngời của Tô gia thật tâm lo lắng bảo vệ cho Tô Trầm.
Mãi tới ba tháng sau.
Sau ba tháng, Tô Trầm Đoán Thể ngũ trọng.
Măc dù cậu đã mù, nhưng vẫn là người biểu hiện xuất sắc nhất trong đệ tử đời ba Tô gia.
Có người bắt đầu thấy không thoải mái.
Tô Khánh đương nhên là một trong số đó.
Làm kẻ đứng thứ hai vạn năm đã cực kỳ khó chịu rồi, nhưng ngay một thằng mù cũng không thắng được, vậy càng thêm khó chịu.
Tô Trầm, ngươi cứ làm thằng mù nhà ngươi đi, làm kẻ yếu là được rồi, chúng ta đều sẽ bảo vệ ngươi, lo lắng quan tâm cho ngươi, như vậy chẳng tốt sao? Vì sao ngươi lại tỉnh táo lại? Vì sao ngươi lại dụng tâm tu luyện? Vì sao lại tiến bộ thần tốc như vậy? Cho dù ngươi là kẻ mạnh nhất đời ba thì đã sao? Ngươi tưởng ngươi còn thắng được ai chắc?
Ngươi chỉ là thằng mù thôi!
Đây chính là suy nghĩ trong lòng Tô Khánh.
Có lẽ cũng là suy nghĩ trong lòng một số đệ tử đời ba...
Tô Trầm có thể cảm nhận được suy nghĩ này, nhưng cậu không vì thế mà từ bỏ.
Trong đầu chỉ quanh quẩn lời nói của lão ăn mày: “Gặp ta, cũng là vận may của ngươi, vì ta sẽ cho ngươi một tương lai với vô vàn khả năng... Vậy để ta thay cho ngươi một đôi mắt, để ngươi có thể thấy được càng nhiều, cũng giúp ngươi thấy rõ diện mục chân thật của thế giới này đi!”
”Để ta thay cho ngươi một đôi mắt, để ta thay cho ngươi một đôi mắt…”
Tô Trầm nhẹ giọng lẩm bẩm, đôi mắt ngây ngốc vô thần rốt cuộc cũng hiện chút ánh sáng.
Trong những đêm dài dằng dẵng không tận cùng, câu nói này như ánh nến giữa màn đêm, đốt lên ánh sáng hy vọng trong lòng Tô Trầm, trở thành động lực ngọn nguồn giúp cậu vĩnh viễn không bao giờ từ bỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.