Nguyên Hồn Của Ta Là Cổng Phó Bản

Chương 23: Chương 23






Quay lại một lúc trước khi người nam nhân mà mấy người hạ nhân này gọi là Trần đại nhân mở cửa phòng.
Trên con phố đêm của Vân Nam thành, không khí nhộn nhịp của cuộc sống về đêm đang diễn ra tuy không nhộn nhịp bằng ban ngày.
Tuy là ban đêm nhưng cả con phố chợ đêm này được thấp sáng trưng và vô cùng rực rở do các tu sĩ dùng thuật pháp và các trận pháp để thấp sáng.
Trên đường các tốp năm tốp ba của những người quen cùng nhau đi dạo để tìm chổ để lót dạ đêm khuya hay đang cùng nhau đi về.
Trong những người đi trên con đường nhộn nhịp này thì có một nhóm người ăn mặc khá giống nhau với vũ trang đầy đủ.
Dẫn đầu nhóm người này là một người đàn ông trung niên bặn một bộ chiến giáp trông vô cùng y nghiêm, khuôn mặt sắt lạnh và lạnh lùng.
Khi nhìn thấy nhóm người này đi tới đâu thì những người đi đường khác liền nhanh chống né qua một bên thật nhanh một cách sợ sệt.
Nhóm người này đi tới một toà nhà lầu ba tầng và được trang trí sặc sỡ và trông vô cùng đẹp.
Nơi này chính là ‘Vạn Hoa lâu’.
“Hai vị thiếu gia đang ở trong đây phải không?” người đàn ông trung niên lên tiếng hỏi.
“Vâng thưa đại nhân, theo báo cáo hiện tại hai vị thiếu gia vẫn còn ở trong nơi này” một người thuộc hạ lên tiếng trả lời.
Nghe xong câu trả lời của thuộc hạ người đàn ông trung niên không nói gì và ra hiệu cho cả cùng bước vào.
Ngay khi người đàn ông trung niên bước vào ngay lập tức có một nữ nhân bước ra trước mặt và chào hỏi một cách nhã nhận.
“Các vị đại nhân xin cho tiện nữ đây hỏi các vị tới đây với mục đích như gì mà ăn mặc như vậy ạ”
“Tìm người” người đàn ông trung niên không nói gì nhiều chỉ nói hai từ và đưa cho người nữ nhân ở trước mặc một lệnh bài với một chữ duy nhất [TRẦN].
Nhìn thấy tấm lệnh bài người nữ nhân không nói gì và niểm cười một cái rồi nói.
“Đại nhân chờ ở đây một chút để tiện nữ đây báo cho chưởng quỹ”
“Không cần gọi, ta đã đến rồi đây”
Nghe thấy tiếng nói tất cả người đang đưng đấy đều hướng về nơi phát ra âm thanh.
Khi quay đầu hướng về phía âm thanh tất cả thấy một nhóm người nữ nhân đang đi tới.
— QUẢNG CÁO — Event

“Chào Vũ chưởng quỹ” người đàn ông trung niên cúi người xuống và chào hỏi một cách trịnh trọng.
“Tưởng ai hóa ra là Trần thống lĩnh, chắc hôm nay mang nhiều người với trang bị đầy đủ đến như vậy chẳng lẽ muốn gây sự hay sao” vừa nói Vũ chưởng quỹ vừa ra hiệu cho mấy nữ nhân khác rời đi.
(Người đàn ông trung niên này là Trần Vĩnh là thống lĩnh hộ vệ của Trần gia)
“Làm gì có chuyện mà chúng tôi lại dám tới đây gây sự chứ, hôm nay chúng tôi đến để tìm người” Trần thống lĩnh vội vàng giải thích vì sợ bị hiểu lầm dẫn tới những phiền toái không cần thiết.
“Thì ra là vậy, hóa ra chỉ là hiểu lầm” Vũ chưởng quỹ nở một nụ cười thích thú.
“Đúng vậy chỉ là hiểu lầm” Trần Vĩnh vội vàng giải thích mà đổ mồi vì căng thẳng.
Không căng thẳng sao được vì Vạn Hoa lâu vốn thuộc về một trong những tông môn tứ đẳng tông môn Huyền Âm tông.
Một tông môn có quan hệ khá là rắc rối với các tông môn khác.
Không thuộc về phe nào dù chính hay tà và chỉ đứng trung lập nhưng thực lực cũng rất mạnh.
Từ tông chủ đến đệ tử đều tu luyện bằng một bộ công pháp đặc biệt cho phép họ có thể lấy dương bổ âm mà tăng tốc độ tu luyện.
Chính vì vậy mà trước khi Vạn Hoa lâu được xây nên thì tông môn này bị xem là ma tông và bị các nam nhân vô cùng sợ hãi lý do thì tự hiểu.
“Muốn tìm người thì cũng được thôi nhưng Trần thống lĩnh cũng nên thực hiện quy định của nơi này nhỉ” Vũ chưởng quỹ nhắc nhở nhẹ.
“Xin lỗi Vũ chưởng quỹ tại hạ thất lễ, xin lượng thứ” Trần Vĩnh vội vàng xin lỗi.
Sau khi xin lỗi Trần Vĩnh và những người cận vệ còn lại vội vàng cởi hết chiến giáp ở trên người xuống và thu chiến giáp cùng vũ khí vào nhẫn trữ vật.
Trên người chỉ còn lại trang phục quân dụng, sau đó lấy một bộ áo bào khoác bên ngoài làm cho cả bọn chả khác gì những người đang đi đường bên ngoài và chỉnh trang lại một chút.
Vũ chưởng quỷ sau khi thấy nhóm người của Trần Vĩnh thay nhanh y phục phù hợp giơ hai tay lên và vỗ vài cái.
Sau khi Vũ chưởng quỹ vỗ tay, chỉ mất vài giây thì một nhóm nữ nhân xuất hiện ngay lập tức.
“Ta dẫn Trần thống lĩnh lên lầu tìm người, các ngươi ở dưới này phục vụ tận tình các vị khách nhân này một lác” Vũ chưởng quỹ quay qua nhìn các nữ nhân và nói.
“Vâng thưa chưởng quỹ” tất cả nữ nhân đồng thanh trả lời.
Sau đó quay về phía nhóm người của Trần Vĩnh , thấy Trần Vĩnh đang lấy tiền để chuẩn bị trả thì ngăn lại.
“Không cần trả đâu Trần thống lĩnh, mấy người này đều là người mới nên họ cần thêm kinh nghiệm với nam nhân.
Chính vì vậy mà lần này miễn phí”
“Bây giờ thì đi thôi nào Trần thống lĩnh”
Sau khi nói xong Vũ chưởng quỹ liền quy người đi còn Trần Vĩnh thì sau khi nghe Vũ chưởng quỹ nói thì cũng thu tiền lại và đi theo Vũ chưởng quỹ.
Sau đó những nữ nhân này cũng lôi kéo thuộc hạ của Trần Vĩnh đi tới chỗ phục vụ và phụ vụ.
— QUẢNG CÁO — Event
Trần Vĩnh theo Vũ chưởng quỹ lên tầng ba và tiến đến căn phòng của nhị vị Trần thiếu đang vui vẻ.
Sau khi Vũ chưởng quỹ và hạ nhân của Vạn Hoa lâu chào hỏi thì lấy tay mở cửa phòng.
.
.
.
Trở lại lúc Trần Vĩnh mở cửa.
Hai người hạ nhân với tâm trạng chuẩn bị để đón nhận những gì sấp tới thì may mắn lại niểm cười với họ
Trong lúc hai người hạ nhân đang tháo dây luồn quần ra, nới lỏng lưng quần cho rộng và chuẩn bị thả quần xuống để cởi ra thì ngay lúc đó cửa phòng mở ra làm cho hai người dừng lại với cái quần vẫn giữ trên tay.
“Hai người các ngươi né qua một bên ta”
Thấy có người mở cửa Vô Huyền thấy hạ nhận đứng trước chắn trước làm mình không thấy ai mở cửa nên quát hai người hạ nhân tránh qua một bên.
Hai người hạ nhân vội vàng lùi qua một bên trong khi hai tay vẫn giữ quần không khỏi rớt xuống, còn áo thì vẫn để trên nền sàn không dám nhật lên.
Khi hai người hạ nhân bước qua một bên thì đám người của Trần thiếu nhìn thấy hai người bước vào là một nam và một nữ.
Khi Vũ chưởng quỹ bước vào thấy hai người hạ nhân nam đang đứng một bên và trên tay còn giữ lấy quần của mình để không bị rơi xuống.
“Người của Vạn Hoa lâu lui ra ngoài hết cho ta” Vũ chưởng quỹ lên tiếng và xin lỗi đám người Trần thiếu “Xin thứ lỗi cho, nhưng có vẽ cuộc vui của các vị tạm thời dừng lại”
Nghe thấy Vũ chưởng quỹ ra lệnh lui ra thì tất cả các kỹ nữ và hai hạ nhân nam nhanh chóng lui ra ngoài, máy người kỹ nữ cũng không quên tiện tay nhật hộ áo cho hai người kia.
Thấy tất cả lui ra ngoài giờ ở bên trong phòng chỉ còn nhóm người của Trần thiếu, Trần Vĩnh và Vũ chưởng quỹ
“Thì ra Vũ chưởng quỹ và thống lĩnh.
Cả hai người có biết làm phiền bọn ta vui vẻ” không kiên nễ gì nhị thiếu gia Trần Vô Huyền liền lên tiếng quả trách một cách mạnh dạn.
Không dám mạnh dạng lớn tiếng mới lạ, ở nơi này chỉ cần không gây rối thì ngay cả chưởng quỹ cũng không được phép làm phiền khách nhân vui vẽ.
Nên cho dù là tu vi không bằng nhưng hiện tại địa vị là khách nhân nên có vị trí cao hơn.
“Vì Trần thống lĩnh đây đang tìm hai vị” Vũ chưởng quỹ bình tĩnh trả lời mà không hề khách khí gì với Trần Vô Huyền.
“Hai vị thiếu gia, gia chủ bảo tôi tìm hai vị thiếu gia và mang hai vị trở về” Trần Vĩnh không dài dòng mà vô luôn ngay vấn đề.
“Nếu ta không muốn về thì sao?” Trần Vô Huyền hỏi lại một cách bình thản với giọng tự cao ngạo mạng.
Với địa vị hiện tại là con của gia chủ của hắn thì nếu Trần Vĩnh làm hắn bị thương thì dễ gì cha của hắn bỏ qua.
— QUẢNG CÁO — Event
Nghe Vô Huyền nói với giọng tự tin là mình không bị làm gì khi không nghe theo gì mình nói.
Trần Vĩnh không nói gì chỉ lấy một viên đá ra và truyền chân khí vào trong đó, sau đó đưa lên miệng và nói một điều gì đó.
Sau khi nói chỉ vài giây sau thì dùng chân khí bao bọc viên đá ném cho Vô Huyền.
Vô Huyền sau khi lấy tay bắt lấy viên đá thì từ bên trong viên đá truyền ra một âm thanh la mắng của một người nam nhân với giọng vô cùng tức giận.
[HAI THẰNG KIA MAU TRỞ VỀ NGAY CHO TA, BỮA NAY MÀ DÁM KHÔNG VỀ THÌ TỪ NAY CHO TỚI LÚC ĐẠI HỘI THỨC TỈNH DIỄN RA THÌ ĐỪNG CÓ MƠ MÀ BƯỚC RA KHỎI PHÒNG DÙ CHỈ NỬA BƯỚC.

NGHE RÕ CHƯA Hảaaa.....]
Sau khi tiếng la mắng dừng lại thì hai vị Trần thiếu nhà ta cảm thấy sốc như nghe tuyên án tử từ hình vậy.
Mà lời tuyên án này không phải ai xa lạ mà chính là từ phụ thân của hai người họ - Trần Vô Đạo.
Khi mà Trần Vĩnh dùng viên đá đưa lên miệng nói chính là dùng viên truyền âm thạch này báo cáo chuyện cho Trần Vô Đạo.
Trần Vô Đạo đang nghĩ ngơi sau khi giải quyết tất cả công việc thì cảm thấy tín hiệu truyền âm phát ra từ viên truyền tin thạch này thì lấy ra nghe và vô cùng tức giận.
Sau đó bảo Trần Vĩnh đưa truyền âm thạch cho Vô Huyền.
Kết quả là ta có một trảng chửi vô cùng dài này
Sau khi trấn định lại, không nói một lời Vô Huyền ném mạnh viên truyền âm thạch này xuống nền sàn và chửi một câu cho đở tức.
“Khốn kiếp.
Cái lão già chết tiệt”
Dù không muốn nhưng cũng đành phải theo Trần Vĩnh trở về Trần phủ.
Cả hai anh em Vô Huyền – Vô Khuyết đứng dậy và nhanh chóng bận đồ rồi quay sang nhìn cái bọn đang ngơ ngác ở bên cạnh và nói.
“Các vị hai huynh đệ bọn ta về trước, các vị ở lại chơi thoải mái nha”
Nói rồi cả hai bước nhanh ra khỏi phòng trước sự ngở ngàng của các vị thiếu gia công tử khác.
Lúc này một vị công tử bổng nhiên trấn tỉnh lại và nói.
“Khoang đã nếu hai vị Trần thiếu đi rồi thì ai là người trả tiền đây?”
“Tất nhiên là các ngươi rồi, thiếu gia nhàn ta mắc gì phải trả tiền cho các ngươi chứ” Trần Vĩnh trả lời rồi quay người đi ra ngoài để lại bộ mặt thất thần của đám.
Sau khi Trần Vĩnh đi thì cả đám không biết làm gì hơn là hùng tiền lại với nhau để trả cho Vũ chưởng quỷ mà trong lòng không quên mắng miết, chửi bới hai vị Trần thiếu.
Ngày hôm sau hai vị Trần thiếu lại bị phụ thân của mình sạc thêm một trận nữa và bị cấm túc ở nhà tu luyện không được bước ra khỏi phòng cả tháng.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.