Nguyên Hồn Của Ta Là Cổng Phó Bản

Chương 17: Cái Giá Của Tội Chơi Ngu






Mọi chuyện diễn ra qua nhanh khiến cho Trần Nam không kịp phản ứng và chỉ kịp phản ứng khi đã nằm trên vai của Trần Hạo.
“Cha mau thả con xuống có gì thì từ từ nói”
Trần hạo không nói gì mà chỉ hút sáo và làm như không nghe thấy với một điệu bộ vô cùng vui vẻ.
“Cha mà không thả con xuống là con đánh cha đó”
Trần Hạo vẫn không phản ứng gì.
“Con đánh thật đó.
Con không có đùa đâu” nói rồi Trần Nam liền đánh vào lưng của Trần Hạo liên tục tuy nhiên chỉ đám đánh nhẹ chứ không dám đánh quá mạnh sợ làm Trần Hạo nổi giận thêm.
Thấy lão cha của mình không có phản ứng thì Trần Nam cũng buôn xuôi, thế nhưng rồi lại ý nghĩ mới lại xuất hiện trong đầu của Trần Nam và hắn thực hiện luôn mà không suy nghĩ gì thêm.
Tất nhiên đó cũng là một hành động chơi ngu tập 2 của Trần Nam.
Hai tay của Trần Nam liền bốp mông của Trần Hạo, nhưng do trần hạo đang đi chuyển nên không giữ được lâu và bị trượt ra, nhưng việc đó cũng đã thành công kiến cho Trần Hạo đứng lại.
“Lúc nãy ta chỉ muốn trêu lại con một chút.
Nhưng bây giờ cha đổi ý rồi.
Tồi nay hai cha con ta phải thật vui vẻ bên nhau mới được”
Nghe vậy Trần Nam chỉ biết lặng yên chờ mong một kết quả nhẹ nhàng nhất có thể đến với mình.
Vô phòng Trần Hạo để Trần Nam xuống nhẹ nhàng giường và từ tốn nói: “Con ở yên đây.
Để cha đi dọn dẹp rồi hỏi tội con sau”.
Sau đó đi cất hộp dụng cụ và ra ngoài dọn dẹp một lác vì trời đã bất đầu tối dần.
Nhìn bóng lưng của Trần Hạo ra ngoài, Trần Nam chấp hai tay liền cầu nguyện: “Con lạy thánh Ala..

chúa Jesus...đức mẹ Maria...phật tổ Như Lai...Ngọc Hoàng Đại Đế...xin hãy giúp con sống sót qua kíp nạn này”
Tuy là Trần Nam kiếp trước không có theo đạo thế nhưng mà hắn chỉ có thể giử gắm hy vọng vào các đắng tối cao giúp hắn sống sót qua chuyện này.
Trời tối xuống rất nhanh, do không có quá nhiều để dọn nên Trần Hạo nhanh chóng quay lại phòng.
Khi bước vào phòng thắp đèn lên cho sáng rồi ra cửa đóng cửa lại.
Nếu có ai ở bên ngoài nhìn vào thì thấy cảnh Trần Hạo quay mặt ra ngoài từ từ đóng cửa lại với một nụ cười tươi giống với mấy cái cảnh trong phim Tom and Jerry khi mèo Tom vừa đóng cửa nơi có chú chuột Jerry ở bên trong, chỉ có khác ở chổ là không có tiếng cười ghê rợn.
— QUẢNG CÁO —
Event
Ngồi trên giường Trần Nam thấy lão cha bước vào phòng thấp đèn rồi quay ra ngoài từ từ đóng cửa thì hắn cảm thấy lạnh cả người toàn bộ da gà da vịt nổi lên.
Sau khi đóng cửa lại Trần Hạo trấn định lại và bước lại giường và ngồi trên giường, sau đó hít sâu một cái rồi thở ra thật chậm rải.
Còn Trần Nam thấy lão cha ngồi xuống nên né qua một bên.
Tuy ngày hôm nay tuy con trai trêu mình khá nhiều khiến bản thân khá tức giận nhưng mà ‘giận thì giận mà thương thì thương’ khi lúc nãy thấy con mình ngã bị đau nên cũng khá là đau lòng nhưng chuyện gì ra chuyện đó, chữa trị trước hỏi tội sau.
“Con mau kiểm tra xem mình có bị thương hay đau ở chổ nào không để cha còn thoa thuốc cho mau lành”
Nghe lão cha kêu kiểm tra thương thế nên Trần Nam bất đầu kiểm tra lại mấy chổ vẩn còn đau trên cơ thể một lần nữa.
Sau khi kiểm tra một lược thì thấy chỉ bị bầm tím ở khuỷ tay và đầu gối còn ở ngực thì không còn đau nữa.
“Con chỉ bầm tím vài chổ thôi không có gì đáng ngại đâu cha”
“Không được chủ quan, dù có bị bầm tím cũng không được coi thường.
Không cẩn thận là nội thương có biết không.
Mau bôi thuốc cho mau khỏi”.

Nói rồi Trần Hạo từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một hộp thuốc nhỏ được cột đơn giản và đưa cho Trần Nam.
Thấy chiếc nhẫn trên tay của lão cha là nhẫn trử vật thì Trần Nam khá ngạc nhiên là cha hắn nghèo như vậy sao lại có nhẫn trử vật.
“Cha..
đó..
chẳng phải là nhẫn trử vật sao.
Sao mà cha có món đồ có giá cả lớn như vậy không sợ bị cướp hả cha” Trần Nam vô cùng kích động ví lo sợ thay cho cha mình.
Theo hắn nhớ thì mấy cái này có giá cả không rẽ tí nào.
“Ờ thì nó là nhẫn trữ vật thì có gì đâu mà con lại ngạc nhiên quá vậy.
Có quý giá gì đâu nó rẽ mà ai mà chả có mấy cái.
Chỉ có mấy cái cấp cao có không gian lớn và có khắc ấn cấp thì mới quý thôi”
“Cái mà cha đang giữ chỉ hàng phế phẩm chỉ có kích thước nhỏ nên có cho thì cũng chẳng có ai thèm lấy.
Có khi đem cho người ta lại bị đánh do tưởng là bi coi thường nữa đó”
“Tuy là phế phẩm nhưng không phải lúc nào cũng có đâu.
Mỗi năm chỉ phát miễn phí một lần thôi, mà mỗi người chỉ nhận một lần nếu không thì cha đã lấy mấy cái rồi”
“Thì ra là vậy mà con cứ tưởng nó có giá lấm chứ.

Mà nếu nhứ nó thuộc loại cho chả ai thèm lấy sao cha lại lấy” Trần Nam thắc mắc vì cha mình dùng thứ chả ai muốn dùng.
“Có gì lạ đâu vì nó miễn phí không lấy thì uổng lắm.
Với lại phát miễn phí để cho mấy tán tu mới tu luyện trải nghiệm nhẫn trữ vật, đồng thời thanh lý bớt cho đở phải xử lý, tiện thể quản bá luôn nhẫn trữ vật luôn.
Một mủi tên trúng ba con chim”
“Nói thẳng ra là cha không có tiền để mua mấy cái có phẩm cấp cao chứ gì” Trần Nam phản bát lại ngay.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Biết vậy mà còn nói nữa” vừa nói Trần Hạo vừa lấy ngón tay gõ vào đầu của Trần Nam.
“Thôi con mau thoa thuốc đi”
“Dạ”.
Nói xong mở chiếc hợp mà Trần Hạo đưa.
Khi mở hộp ra Trần Nam thấy thuốc trong hộp khá đậm đặc như cao mỡ, có màu nâu đen và ngửi thấy nó có mùi của thuốc không quá nồng ngửi lâu lại cảm thấy dễ chịu.
“Cái này chỉ cần thoa lên mấy chổ bầm thôi hả cha?”
“Ukm.
Đúng vậy chỉ cần thoa lên thì mấy chấn thương nhẹ và cơn đau sẽ khỏi rất mau.
Cái này được dùng nhiều người lắm.”
“Có cần cha giúp không?”
“Tất nhiên là có rồi cha”.
Nói xong Trần Nam đưa hộp thuốc cho Trần Hạo còn mình thì vén tay áo và ống quần lên cho lão cha bôi thuốc.
Trần Hạo dùng ngón tay trỏ lấy một ít thuốc lên sau đó xoa thuốc lên mấy chổ bầm của Trần Nam.

Khi Trần Hạo lấy thuốc thoa lên chổ bầm thì Trần Nam thấy khá nóng lúc đầu và rồi sau vài giây thì chuyển sang mát lạnh khá dễ chịu.
Đồng thời cơn đau khi cử động nhanh chóng biến mất.
“Hết đau rồi cha, thuốc hay ghê” Trần Nam cảm thấy bất ngờ với công dụng của thuốc có công hiệu quá nhanh.
“Đã là gì cái thuốc bôi này còn trị mấy vết tổn thương nhẹ như trầy, xước cũng nhanh lắm.
Có cơ con cũng nên đi, cảm giác thú vị lắm.”
“Con không ngu dại mà tự làm mình bị thương chỉ để thử thuốc bôi này đâu.”
Vừa nói Trần Nam vừa kéo hai tay và ống quần xuống.
“Hết chổ đau rồi phải không con?” Trần Hạo hỏi lại Trần Nam để bất đầu thực hiện ý đồ cửa mình.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Hết rồi cha, không còn chổ nào hết.
Mấy chổ đau đã được thoa thuốc hết rồi cha” Trần Nam nhanh nhảu trả lời.
“Thật sao, vậy mà cha thấy còn một chổ mà con chưa bôi thuốc đó”
“Không thể nào trên người con có chổ nào còn đau sau con không biết?” Trần Nam cảm thấy ngạc nhiên.
“Có cần cha chỉ cho không?”
“Có, chổ nào vậy cha?” Trần Nam tò mò hỏi lại.
Trần Hạo không nói mà chỉ lấy tay vổ vổ lên đùi mình vài cái.
“Trên đùi con hả cha?” Trần Nam nghi hoặc về hành động lão cha.
“Không con nằm lên đùi cha đi, rồi cha chỉ cho”
Nghe vậy Trần Nam từ từ nằm lên đùi của Trần Hạo và nằm một cách ngay ngắn.
Khi Trần Nam đã nằm ngay ngắn thì Trần Hạo lấy một tay để lên lưng và đè Trần Nam xuống còn tay kia thì vén vạc áo đang che mông của Trần Nam lên và vuốc cho quần của Trần Nam cho nó không bị nhăn.
Trần Nam sau khi nằm trên đùi của lão cha thì cảm thấy một tay bổng nhiên đè mình xuống còn một tay thì vén vạt áo phía sau đó và vuốt quần của mình thì hắn lập tức hiểu ra chuyện gì sấp đến.
Quay lại với Trần Hạo, sau khi vuốt quần của con trai vài cái thì Trần Hạo giơ tay lên cao và vổ thật mạnh vào mông của Trần Nam.
“Cho chừa nè....”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.