Nguyên Hồn Của Ta Là Cổng Phó Bản

Chương 12: Nổi Niềm Của Trần Hạo






Sáng hôm sau khi ánh dương bắt đầu dần ló dạng, do thói quen dậy sớm nên Trần Nam dậy khá sớm thấy Trần Hạo vẫn còn ngủ, không muốn đánh thức Trần Hạo dậy nên chậm rãi xuống giường.
Mang giày vào và bước ra bên ngoài, ngước lên thấy bầu trời đã bắt đầu sáng lên trông khá đẹp, hít một hơi thật sâu cho sảng khoái tinh thần.
Sau đó đi giải quyết vấn đề cần giải quyết và xúc miệng rửa mặt để chuẩn bị cho một ngày mới.
Sau đó Trần Nam tập thể dục một chút để làm nóng cơ thể và cho khoẻ người.
Sau khi tập thể dục xong mặt trời đã bắt đầu nhô lên, Trần Nam liền xem bộ đồ mà mình giặt ngày hôm qua thì thấy vẩn còn hơi ước nên để đó cho khô, sau đó bước vào phòng lấy áo của Trần Hạo ra ngoài phơi cho mau khô và bớt hôi.
Vào phòng thì thấy Trần Hạo vẫn còn nằm ngủ trên giường.
“Chắc hôm qua cha mệt mỏi lắm nên mới ngủ lâu như vậy, xem ra việc truyền chân khí này lại tốn sức tới như vậy.
Mình cũng cố hết sức để thật nhanh có cảm nhận linh khí và tu luyện lại mới được.”
Nói rồi Trần Nam vác cả cái gía treo đồ bằng gỗ vẩn còn mấy cái áo treo trên ra ngoài tuy là cũng nặng nhưng với sức của hắn hiện tại thì mọi chuyện không thành vấn đề.
Thấy không còn việc gì để làm và cái cảm thấy cái bụng của mình hơi đói, Trần Nam liền vào bếp bất đầu chuẩn bị cơm nước cho bửa sáng.
Tuy là nói chuẩn bị chứ thực ra là nấu thêm cơm và đi hâm nóng lại mấy món ăn dở dang của ngày hôm qua.
Sau khi ăn xong hắn ra ngoài sân bất đầu dọn dẹp, quét dọn và làm sạch cái sân cho tới gần trưa.
Tới gần trưa Trần Hạo tỉnh dậy nhìn bên cạnh không thấy Trần Nam đâu thì bật dậy và dáo dác nhìn khắp phòng và thấy bên ngoài trời đã.
Nhìn lại mình thì thấy mình đang không bận áo đang định xuống giường thì thấy Trần Nam bước vào và trên tay còn có một đóng đồ đã được phơi khô.
“Cha dậy rồi ạ! Sao cha không nghỉ thêm lác nửa đi cho khoẻ.
Cha nhanh rửa mặt súc miệng đi cơm nước con chuẩn bị hết rồi chắc giờ cũng nguội.

Cha có cằn con hâm nóng lại không.” Vừa nói Trần Nam vừa đưa áo cho Trần Hạo.
“Chắc không cần đâu con.
Con cởi áo của cha ra đem phơi lên đó à?.” Trần hạo tuy hỏi nhưng cũng gằn đã biết câu trả lời.
“Dạ.
Tối hôm qua sau khi truyền chân khí con thấy cha hơi nên ra ngoài lấy nước cho cha lau sơ, nhưng lúc vào thì thấy cha ngủ mất tiêu, đả lở múc nước rồi nên con lau cho cha luôn, còn áo thì con thấy nó khá ước nên đã cởi ra dùm cho cha rồi treo lên giá treo đồ cho nó khô.” Vừa nói Trần Nam vừa đem đồ để vào trong tủ quấn áo.
“Lần sau nếu con có đậy sớm mà thấy cha chưa dậy thì nhớ đánh thức cha dậy”.
Vừa mặt áo vào vừa dặn Trần Nam.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Con biết rồi cha, chỉ có điều nếu cha mà cố quá sức như hôm qua thì con để cha ngủ mà không đánh thức dậy luôn đó” Trần Nam vừa đi ra ngoài nhưng vẩn không quên để lại lời nói có giọng điệu cảnh cáo nhưng cũng đầy quan tâm.
“Cha biết rồi sau này sẽ không quá sức như bửa nay nữa đâu” Trần Hạo tuy nghe con mình cảnh cáo nhưng cũng không có để tâm và đồng thời nở một nụ cười vì cảm thấy sự quan tâm tới sức khoẻ của mình.
Sau đó, Trần Hạo đi ra ngoài vệ sinh cá nhân rồi dùng bửa.
Xong xuôi hết Trần Hạo ra ngoài tiếp tục làm việc của mình để Trần Nam lại ở nhà một mình.
Chì còn lại một mình Trần Nam trở về phòng và nhớ lại những cảm nhận tối hôm qua và dựa theo đó mà từng bước tu luyện.
Thế nhưng Trần Nam lại không hề biết rằng hôm nay là ngày đầu tiên của việc sinh ra của một trong những cường giả mạnh nhất từng được biết đến của Thiên Nguyên thế giới mà người người ngưỡng mộ và tôn trọng.
Mà cho tới sau này cũng không có ai đạt được những gì mà hắn đạt được.
Đó là chuyện rất lâu sau này còn bậy giờ thì hắn cần phải phải cảm nhận linh khí mới được.
Ngồi trên giường, Trần Nam bất đầu luyện tập cảm nhận linh khí theo cảm nhận tối hôm qua.
Tuy là vẩn chưa hoàn toàn cảm nhận được linh khí.
Thế nhưng trong cái rủi lại co cai may, do cơ thể hiện tại đã từng tu luyện nên khi Trần Hạo truyền chân khí cho Trần Nam thì có vẻ như đã kiến cho cơ thể của hắn được thức tỉnh sau một thời gian ngủ đông.
Thế nhưng việc này cũng không giúp được nhiều nhưng với tình hình hiện tại thì đối với hắn có còn hơn không.
Chính vì vậy tuy chỉ khiến hắn dể cảm nhận hơn mà thôi, hắn chỉ cảm thấy trong không khí còn có cái gì đó khá mờ ảo như ẩn như hiện có phần giống với linh khí do chân khí thoát ra ngày hôm qua, nhưng hắn hoàn toàn không thể nắm bắt được một cách chính xác.
Tới đây hắn kết thúc quá trình tu luyện ngắn ngủi của mình, và thở một hơi thật dài.
“Vừa gằn mà cũng vừa xa, vừa dể mà cũng vừa khó.
Xem ra con đường này còn xa lắm đây”.
Thấy tình hình đã có chú tiến triển nhưng vẫn chưa đâu vào đâu nên hắn tạm thời bỏ qua một bên.
— QUẢNG CÁO —
Event
Nhớ tới mấy căn phòng cho gia nhân vẵn còn trống, Trần Nam quyết định quét dọn 1 một phòng để tiện cho sau này dùng đến.
Nghỉ gì làm nấy, Trần Nam lấy một cái khăn sạch dùng như một cái khẩu trang chống bụi, rồi lấy cây chổi để làm vệ sinh căn phòng.
Bước vào căn phòng đầu tiên phía con đường lớn bên phải, Trần Nam bất đầu dọn dẹp bụi bậm và mang nhện khắp phòng.
Tuy chỉ có quát bụi và mạng nhện, nhưng bụi khá dầy và khó quét sạch nên cũng mất khá nhiều thời gian.
Có thể nói là tạm chập nhận là sách chứ không thể nói là sạch được.
“Tối nay hỏi xin cha mua cây chổi quét bụi và thêm mấy cái khăn lau nữa.
Chắc không có vắn đề gì đâu nhỉ.
Thêm một sợi dây thừng dài nữa chắc là ổn rồi” Trần Nam bước ra ngoài và tính những thứ cần thiết để sấp tới dùng.
Thấy trời đã về chiều nên Trần Nam vào phòng đem ghế để ra ngoài mái hiên nhà ngồi nghỉ mệt, lấy quạt để quạt cho mát và chờ Trần Hạo về.
.
.
Ngồi cả buổi cho tới sập tối thì Trần Nam mới nghe thấy tiếng gọi của Trần Hạo bên ngoài làm hắn tỉnh lại do ngủ quên từ lúc nào.
Tỉnh lại hắn nhanh chóng đi rửa mặt sơ cho tỉnh táo và mở cửa.
“Hôm nay cha về trễ nên chắc nấu bửa tối không kịp.
Nên cha có mua bánh báo thay cho bửa tối cho hai cha con ta” vừa nói Trần Hạo vừa chìa cái túi vải về phía Trần Nam.
Trần Nam cầm lấy cái túi vải cho Trần Hạo, đóng cửa và sách vào phòng bếp.
Đi vào phòng bếp Trần Nam để cái túi lên bàn và đi lấy đồ để đựng.
Trong khi Trần Nam đang lấy đồ đựng thì Trần Hạo bước vào thì thấy cái túi đồ ăn liền mở cái túi ra.
Trần Nam lấy vào cái dĩa để trên bàn cho Trần Hạo để bánh bao lên.
Cuối cùng cả hai cùng thưởng thức bửa tối.
Sau khi ăn xong cả hai dọn dẹp rồi trở về phòng tiếp tục công việc như ngày hôm qua.
Trên giường cả hai cha con bất đầu quá trình truyền chân khí.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Cha, việc này phải làm cho tới khi nào vây cha?” Trần Nam bất chợt hỏi một câu trước khi tiến hành.

“Thì cho tới lúc con có thể tự cảm nhận thấy linh khí và hấp thụ lấy nó thì mới thôi” Trần Hạo trả lời Trần Nam.
“Vậy nếu như con không phải mất không phải vài tháng mà một năm, năm năm, mười năm hoặc có thể hơn.
Thậm chí cả đời này không có thể tu luyện trở lại thì sao” Trần Nam hỏi thế nhưng ngay cả hắn cũng không biết lý do vì sao mình hỏi như vậy cứ như là hỏi một cách vô thức.
Nghe Trần Nam hỏi, Trần Hạo có chút bất ngờ, sửng sốt sau đó cười nhẹ một cái và trả lời câu hỏi của Trần Nam một cách vo cùng tự nhiên.
“Thì đã sao, nếu mất cả đời con mới có thể tu luyện thì cha cũng sẽ giúp con tới khi nào con có thể tu luyện trở lại mới thôi”.
Sau khi nghe câu trả lời của Trần Hạo, Trần Nam chỉ biết cúi đầu xuống và hỏi lại “Vì sao ?”.
“Sau khi mẹ con để con lại cho cha và bỏ đi, lúc đó cha cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và đau đớn.
Khi đó cha đã từng muốn tự tử để thoát khỏi cái cuộc sống bế tấc này.
Bị người khác ám hại, xém chút nữa mất cả mạng sống tuy là không chết nhưng tu vi suy giảm và không thể tu luyện trở lại, dừng lại ở tu vi vĩnh viển”
“Đối với người tu luyện mà nói thì chuyện này lá một đả kích quá lớn, đối với cha cũng không ngoại lệ.
Mất bao công sức, liều mạng tu luyện để rồi mất đi mà không thể khôi phục lại.
Vào lúc đó mẹ của con xuất hiện và đưa con cho cha.”
“Tuy ta và mẹ con quen biết nhau, yêu nhau nhưng lại không đến được với nhau, ta cũng không thể đưa mẹ con vào ở chung với cha trong Trần gia.
Nên cả hai ta chỉ có thể gặp nhau bên ngoài, tuy không có cưới nhau nhưng cả hai xem như vợ chồng.
Nên mẹ con bỏ con lại cho cha mà không có lời giải thích khiến cha ta không hiểu được vì sao.”
“Có thể nói con là niềm hy vọng, điểm tựa duy nhất cho ta có thể sống tiếp và nhìn con lớn lên và trưởng thành.
Thế nhưng đôi lúc đời không như là mơ ...!ha ha ha ha ha” Trần Hạo nói xong và cười lớn thế nhưng lại trong khá miển cưởng và không hề có vẻ gì là vui vẻ cả.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.