Nguyện Hoá Làm Gió Mưa Nhân Gian

Chương 4:




[11]
Cậu có hai chiếc điện thoại, một chiếc chuyên dùng cho công việc, một chiếc là điện thoại cá nhân. Đây là chiếc cá nhân.
Tôi ấn mở khoá, mật khẩu là sinh nhật tôi.
Tôi mở wechat của cậu, đứng vị trí trên cùng không ai khác ngoài tôi, hơn 100 tin nhắn chưa đọc.
Hoá ra là cậu chưa đọc được.
Ngoại trừ tôi, vẫn còn một người trong danh sách chat làm tôi bất ngờ.
Hà Cảnh Văn.
Tôi nhấn vào nick anh ta, toàn bộ đều là tin nhắn một chiều từ phía anh ta, Bùi Cẩn Thâm không hề trả lời lại dù chỉ một lần.
[Tối nay tôi và Doãn Khả ăn cơm, sau này chúng tôi là đồng nghiệp.] Đây là ngày đầu tiên tôi gặp Hà Cảnh Văn tại phòng làm việc.
[Đêm nay tôi và Doãn Khả ở bên ngoài, cậu không cần đợi.] Đây là hôm tôi cùng Hà Cảnh Văn tới công xưởng ở ngoại ô.
Trong đó còn có vài tin nhắn anh ta tự biên tự diễn, lại còn có cả vài tấm ảnh chụp trộm tôi.
Tin nhắn cuối cùng là…
[Tôi và Doãn Khả đã nói rõ lòng nhau với đối phươnh, chúng tôi đối với nhau là thật lòng.]
Là hôm phòng làm việc của tôi đi sơn trang nghỉ ngơi.
Tôi khó mà tin nổi, thể loại nam trà xanh trong truyền thuyết vậy mà lại là học trưởng ấm áp dịu dàng. Tay tôi run run, mở vòng bạn bè của Hà Cảnh Văn.
Đúng là khiến người ta muốn tức chế.t mà!
Ảnh tôi ăn cơm cùng anh ta. Ảnh tôi ngồi trong xe anh ta. Còn có mấy tấm chụp trộm tôi ở phòng làm việc. Caption đi kèm còn khiến người ta buồn nôn muốn xỉu, ai không biết còn tưởng chúng tôi là một cặp tình nhân đang show ân ái nữa chứ.
Tôi cầm điện thoại của mình mở wechat, xem vòng bạn bà của Hà Cảnh Văn.
Trống trơn.
Cũng có nghĩa là, tên này để chế độ chỉ cho một mình Bùi Cẩn Thâm xem.
Tôi vô cùng bất ổn, không ngờ anh ta lại đáng sợ nhường này.
Đồng thời, trong lòng tôi cũng lo lắng, lo không biết Bùi Cẩn Thâm có phải tin vào những thứ này, cho nên mới không nói không rằng bay sang Pháp, mới từ chối đọc tin nhắn và những cuộc gọi từ tôi hay không?
Tôi lập tức đặt vé máy bay sang Pháp, trước khi đi, tôi hẹn gặp Hà Cảnh Văn.
Anh ta vốn còn muốn giảo biện, cho đến khi tôi trực tiếp đưa điện thoại của Bùi Cẩn Thâm ra, cho anh ta xem những thứ mình tự biên tự diễn.
“Bởi vì anh quá yêu em. Nếu như năm đó cậu ta không khiến anh phải ra nước ngoài, người bên cạnh em nhất định sẽ là anh.”
Tôi nhìn anh ta đầy khin.h bỉ.
“Anh có thể từ chối học bổng của Bùi Thị, nhưng anh không làm thế. Còn nữa, cho dù năm đó anh không ra nước ngoài du học, thì hiện tại chúng ta cũng không thể nào ở bên nhau.”
Tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa, lập tức đứng lên rời đi.
“Hôm nay tôi sẽ làm việc với phòng nhân sự chấm dứt hợp đồng với anh. Tôi cũng hi vọng anh nghĩ đến tình bạn ngày xưa của chúng ta, nhanh chóng đứng ra giải thích mọi chuyện. Nếu không, tôi hoàn toàn có quyền tố cáo anh.”
Nói xong, tôi ra khỏi quán cà phê, đi thẳng đến sân bay.
Bởi vì quá gấp gáp, không kịp xếp chuyến bay tư nhân, ngồi máy bay bình thường nhanh nhất cũng phải đến một ngày.
Vừa xuống sân bay, Paris chào đón tôi bằng trận mưa xối xả.
Đường xá tắc nghẽn, xe Lâm Trình phái tới đón tôi vẫn chưa tới. Tôi ngồi ở sân bay đợi như ngồi trên đống lửa, chỉ mong sao mau được gặp Bùi Cẩn Thâm.
Thế là tôi dứt khoát bắt xe có sẵn ở sân bay, trực tiếp đi đến khách sạn mà Bùi Cẩn Thâm đang ở.
Bên phía Lâm Trình vẫn còn tưởng tôi chưa được đón, cho nên khi nhìn thấy tôi xuất hiện ở cửa khách sạn, cậu ta và Bùi Cẩn Thâm đều vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Trình không biết tôi sẽ đến tận khách sạn.
Bùi Cẩn Thâm không biết tôi sẽ đến.
Một thời gian không gặp, anh gầy đi nhiều, cằm lún phún râu, dưới mắt có quầng thâm, cà vạt cũng lỏng lẻo, nhìn vô cùng mệt mỏi.
Anh ngây ra nhìn tôi, cho đến khi để ý thấy áo tôi đã bị nước mưa hắt vào làm ướt một mảng, mới nhăn mày đi về phía tôi, cởi áo vest, khoác lên người tôi.
Tôi ngửi thấy mùi hương quen thuộc ấy.
Hai chúng tôi nhìn nhau, hốc mắt của tôi dần đỏ ửng.
“Sao em lại đến đây.” Giọng anh khàn khàn.
Tất cả nỗi ấm ức, sự sợ hãi, cộng thêm một chút tức giận ùa về, nước mắt tôi lăn dài.
Tôi đấm vào ngực anh: “Sao anh lại không liên lạc gì cả! Sao anh lại chạy trốn! Sao anh lại để em một mình!”
Tôi lau nước mắt, tiếp tục hờn trách: “Còn nói không cho phép em rời xa anh. Bây giờ anh lại tự mình chạy đi, anh là đồ khố.n!”
“Sao anh không gọi điện thoại cho em!”
Anh giữ lấy cổ tay tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt anh tia niềm vui khó giấu.
“Anh sợ… sợ em gọi điện đến, là để nói những lời anh không muốn nghe.”
“Hoá ra… ngày hôm đó anh không nằm mơ.”
Anh kéo tôi vào lòng, tôi ôm eo anh, ở trong lòng anh như một đứa trẻ.
[12]
Trở về phòng, tôi tắm rửa sạch sẽ, đi ra ngoài đã thấy Bùi Cẩn Thâm gọi rất nhiều đồ ăn ngon.
Tôi nhanh chóng đi đến bàn ăn, cả một ngày trời không ăn uống gì, tôi đói lắm rồi.
Bùi Cẩn Thâm ngồi đối diện nhìn tôi, tôi bị anh nhìn đến ngượng ngùng, suýt thì nghẹn cơm.
“Em ăn chậm lại chút.” Anh dùng khăn giấy lau dầu dính trên miệng tôi.
Ăn xong, tôi lấy điện thoại của anh từ trong túi xách đưa cho anh.
“Em xem điện thoại của anh, nhìn thấy những tin nhắn Hà Cảnh Văn gửi cho anh.”
Anh đến nhận lấy điện thoại rồi đưa mắt nhìn tôi.
“Những thứ đó không phải thật đâu, em đã đuổi việc anh ta rồi, trước giờ em chưa từng…”
Chưa nói hết câu, anh một tay giữ lấy cánh tay tôi, một tay choàng qua ôm eo tôi, nhẹ nhàng cúi xuống hôn tôi.
Tôi ngây ra một chút, rồi nhắm mắt đáp trả anh.
Thấy tôi không phản kháng, nụ hôn của anh không dịu dàng như trước nữa mà dần mạnh bạo hơn.
Mấy phút trôi qua, tôi bị hôn đến mức ngộp thở, đứng cũng không đứng vững.
Tôi đẩy anh ra lấy hơi, lại phát hiện cúc áo bị cởi ra từ lúc nào.
Sau đó, Bùi Cẩn Thâm ôm tôi đi về phía phòng ngủ.
Lúc đến bên giường, tôi mới ngộ ra, tiếp theo hai đứa tôi sẽ cùng làm chuyện gì.
Anh nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, cúi đầu hôn tôi.
Tôi bị anh ép lên giường, lại nghe thấy tiếng anh cởi thắt lưng.
Tôi cực kì căng thẳng, căng thẳng đến mức phát run. Anh vùi đầu vào cổ tôi, hơi thở nóng rực phả vào cổ tôi.
Anh hôn lên vành tai tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Có thể không?”
Tôi không nói thành lời, anh liền tiếp tục dùng lưỡi liế.m quanh vành tai tôi.
Tôi bị anh làm cho tình mê ý loạn.
Anh mới hồi đầu còn dịu dàng, sau đó lại mạnh bạo như cơn mưa ngoài cửa sổ.
Đến thời khắc quan trọng, mưa lớn lại như chuyển thành mưa nhỏ, tôi không hề khó chịu chút nào.
Chúng tôi như đang lênh đênh trên biển, lúc thì dập dềnh như những cơn sóng, lúc lại nghiêng ngả như ngồi trên thuyền.
Tới khi trời hửng sáng, anh thở dố.c hỏi tôi: “Lâu hơn ba giây nhiều phải không?”

Hôm nay, thời tiết ở Paris cực kì đẹp, ánh nắng ngoài cửa sổ sáng lấp lánh.
Nhớ đến những gì xảy ra đêm qua, tôi đỏ mặt, trốn trong chăn cười thầm.
Bùi Cẩn Thâm quả thật không tệ chút nào!
Bùi Cẩn Thâm vẫn đi làm như thường. Còn tôi cả người đau nhức, nằm trong phòng ngủ cả ngày.
Tới khi trời chớm tối, Lâm Trình đưa thợ trang điểm và stylist đến, nói tối nay phải tham gia một bữa tiệc tiếp một vị cổ đông người Pháp.
Đây có thể được coi là lần đầu tiên tôi cùng Bùi Cẩn Thâm tham gia tiệc xã giao sau khi kết hôn. Vậy nên tôi cực kì xem trọng nó.
Bữa tiệc đó cũng được tổ chức tại khách sạn này. Lúc tôi đến, hai dãy bàn đã sắp đầy người. Tôi đã nhìn thấy vị cổ đông kia, cũng nhìn thấy các vị trưởng bối từng gặp qua trong nước.
Tôi kéo cánh tay Bùi Cẩn Thâm ngồi xuống.
Tôi có thể cảm nhận được, có vài vị trưởng bối nhìn tôi bằng ánh mắt không có thiện chí cho lắm, có lẽ là do vụ việc vừa xảy ra trong nước, nguyên nhân làm cho giá cổ phiếu của Bùi Thị giảm sút nghiêm trọng.
Vị cổ đông người Pháp nói gì đó với Bùi Cẩn Thâm một tràng. Mặc dù tôi nghe không hiểu gì, nhưng thông qua ngữ khí của ông ta, tôi có thể đoán được, ông ta không hoan nghênh tôi cho lắm.
Tôi lo lắng nhìn Bùi Cẩn Thâm, anh cảm nhận được sự bất an của tôi, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay tôi, sau đó dùng tiếng Pháp trả lời người kia.
Sau đó, không ai có ý kiến gì nữa.
Lúc này, một vị cổ đông trong nước dùng tiếng Trung nói chuyện: “Liên quan đến chuyện này, cậu cũng đã giải thích rất nhiều lần với chúng tôi, cho đến hôm nay nhìn thấy Bùi thiếu phu nhân, chúng tôi mới tin tình cảm của hai người là thật.”
Sau đó ông ấy dùng tiếng Pháp nói một tràng nữa, bầu không khí mới dịu đi nhiều lần.
Hoá ra, bởi vì chuyện của tôi mà Bùi Cẩn Thâm đã xảy ra tranh cãi với các vị cổ đông này rất nhiều ngày.
Sau bữa tiệc, Bùi Cẩn Thâm nắm tay tôi đi dạo trong khuôn viên của khách sạn.
“Tại sao anh không nói cho em biết. Nếu em có thể cùng anh đối mặt, anh cũng không gặp nhiều khó khăn như vậy.”
Bùi Cẩn Thâm trầm mặc một hồi, mới chậm rãi lên tiếng: “Anh sợ em sẽ không cùng anh.”
Tim tôi như bị đâ.m một nhát.
Hoá ra, anh cẩn thận từng li từng tí như thế.
Hoá ra, anh không có cảm giác an toàn như vậy.
Tôi ôm lấy anh thật chặt.
“Bùi Cẩn Thâm, em sẽ không rời xa anh đâu.”
Anh vòng tay ôm tôi thật chặt.
Không đi dạo gì nữa, anh kéo tôi trở về phòng.
[13]
Đến khi tôi về nước, Hà Cảnh Văn đã rời khỏi phòng làm việc.
Không lâu sau, báo cũng đưa tin về anh ta.
Mới ban đầu tôi quyết định kí hợp đồng với anh ta, thật ra nguyên nhân là do phương án anh ta mang đến lúc phỏng vấn rất ổn. Vậy mà không ngờ, tất cả đều là mượn ý tưởng của một nhà thiết kế nội thất khác.
Trùng hợp là, anh ta không hay biết mà mang đúng ý tưởng này đến phỏng vấn công ty của nhà thiết kế đó.
Vậy là mọi chuyện bị bại lộ, anh ta bị các doanh nghiệp kéo vào danh sách đen.
Vào khoảng thời gian này, tôi cũng biết thêm một sự thật khác: Hoá ra trước giờ Bùi Cẩn Thâm và Mạnh Hi Nghiên chưa từng ở bên nhau.
Hồi học đại học, Mạnh Hi Nghiên luôn quấn lấy Bùi Cẩn Thâm. Ban đầu, Bùi Cẩn Thâm cũng có từ chối cô ta vài lần, sau đó bị tôi “táy máy tay chân”, Bùi Cẩn Thâm vô cùng hưởng thụ cảm giác được tôi “chia rẽ”, cho nên cũng mắt nhắm mắt mở mặc kệ Mạnh Hi Nghiên. Có điều sau này sợ bị tôi hiểu lầm thật, cho nên cũng không qua lại với cô ta nữa.
Ngày tổ chức tiệc độc thân, Mạnh Hi Nghiên lợi dụng tôi để đến gặp Bùi Cẩn Thâm, liền bị anh thẳng thừng từ chối.
Mà lần tôi gặp Mạnh Hi Nghiên ở phòng làm việc của Bùi Cẩn Thâm ấy, đến khi anh biết Mạnh Hi Nghiên vào phòng đụng linh tinh vào đồ của anh, lại một lần nữa từ chối cô ta, đồng thời ra thông báo sẽ không hợp tác bất cứ thứ gì với nhà cô ta nữa.
Lòng kiêu ngạo và sự tự tôn của Mạnh Hi Nghiên bị đổ vỡ, thế là liền cùng Hà Cảnh Văn dựng lên câu chuyện ngoạ.i tình của tôi.
Hai chúng tôi không muốn vì mấy chuyện này làm ảnh hướng đến tâm trạng, liền giao cho phòng pháp vụ của công ty xử lí.

Mỗi sớm thức dậy, lúc Bùi Cẩn Thâm định rời giường, tôi đều ôm lấy anh, chui vào lòng anh thêm một lúc mới để anh đi.
Tôi chơi với mèo, anh dọn phâ.n. Wink cực kì quấn tôi, quấn tới mức làm Bùi Cẩn Thâm nổi cơn ghen.
Vào mùa đông, tôi mang trong mình đứa nhỏ đầu tiên.
Bùi Cẩn Thâm gác lại công việc, ở bên cạnh chăm sóc tôi cả thời kì mang thai.
Tôi rưng rưng nước mắt nhìn cây kem bị Bùi Cẩn Thâm lấy đi: “Anh có thể đi làm được không!”
Cả ngày chỉ lo việc tôi không thể ăn gì không thể uống gì.
Mỗi lần như thế anh sẽ giả bộ khóc lóc nói với đứa nhỏ trong bụng: “Con yêu, con mau nói giúp bố vài cậu đi, bố muốn tốt cho mẹ, mẹ lại còn mắng bố.”
Tôi giả bộ đẩy anh ra: “Con sinh ra rồi chắc chắn sẽ bảo vệ em.”
Anh ghé sát tôi: “Cả anh và con đều sẽ bảo vệ em.”
“Vậy đưa kem cho em.”
“Không đưa!”
(còn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.