Nguy Tình Thử Ái

Chương 16: Càng vậy, tôi càng thích




Đường Ý chăm chú nhìn bàn tay của anh.
Nếu cho cô một con dao, rồi lại nói với cô, một nhát cắt bỏ, cô và người đàn ông này hoàn toàn trong sạch, cô thật sự sẽ làm được, hơn nữa, còn không hề do dự mà xuống tay.
Thế nhưng, nơi này thuộc về Phong Sính. Chắc hẳn vật rồi, toàn bộ Lận An thị đều là Phong gia làm chủ.
Cô đứng dậy đi về phía cửa sổ, không hề chớp mắt mà nhìn ra bên ngoài.
Trong lòng không kìm được mà nhớ đến Tiêu Đằng. Đường Ý biết, anh chắc chắn không thấy dễ chịu.

Ngày hôm sau.
Phong Sính tỉnh lại, liền nhìn thấy Đường Ý đang co rúc ngủ bên cửa sổ. Anh đứng dậy thay quần áo, Đường Ý nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm, cô nhún vai, chờ lúc Phong Sính bước ra, cô đã mặc xong áo choàng tắm.
Người đàn ông bước thẳng đến phía cửa, Đường Ý đuổi theo.
Phong Sính không quay đầu lại, "Tôi sẽ cho người mang bữa sáng đến cho em."
"Anh định lúc nào mới cho tôi đi?"
Phong Sính mở cửa, "Còn chưa tới lúc, em có thể ở lại đây tiếp tục hưởng thụ thêm mấy ngày đi."
"Người nhà tôi sẽ lo lắng, anh để tôi về đi!"
Phong Sính đi ra ngoài, đóng cửa chặt lại.
Đường Ý một tiếng thét chói tai, tượng điêu khắc trên tủ ti vi phi đến trước cửa.
Nhưng đổi lại, chỉ là yên lặng vô biên.
Phong gia.
Đường Duệ đi đi lại lại trong phòng ngủ, di động vẫn trong trạng thái tắt máy. Mấy hôm nay, nói không khoa trương, nàng đã gọi đến một trăm cuộc điện thoại cho Phong Triển Niên, nhưng không một cuộc nào có người nhấc máy.
Mấy lần không có kết quả, cô cũng không ngừng kiên trì.
Cuối cùng đến lúc trưa, điện thoại đã được thông.
Đường Duệ không kìm được kích động, "Alo, Triển Niên."
"Đường Duệ, mấy nay anh rất bận, em có việc gì gấp sao?"
"Có có, " Đối với Đường Duệ, chuyện của em gái là chuyện đại sự.
"Triển Niên, đêm trước hôm anh đi công tác, Đường Ý biến mất. Em ấy bị Phong Sính bắt đi, đến hôm nay đã năm ngày rồi. Em rất sợ, anh giúp em hỏi qua Phong Sính. . ."
"Đường Duệ, anh vẫn còn một cuộc họp quan trọng, không thể nói chuyện tiếp với em được, hai ngày nữa anh về, đến lúc đó rồi nói. . ."
Cô nghe xong, mắt trợn tròn, cả người có vẻ nôn nóng bất an. Đường Duệ lại đi đi lại trong phòng, cô vùng vằng tay,
"Chuyện của anh quan trọng đến thế sao? Bây giờ không thấy bóng dáng em gái em đâu. Em chắc luôn là bị Phong Sính làm nhục! Đây là cách mà anh nói quan tâm đến chuyện của nhà em sao?"
"Đừng làm loạn, chuyện này để anh về sẽ bàn bạc."
"Em không nghe!"
Tút Tút Tút——
Tiếng cúp máy điện thoại
Đường Duệ trừng to mắt nhìn màn hình không tin nổi. Cô nhếch mép, sau một lúc lâu mới khóc òa lên.
Cô lùi một bước thật dài rồi ngồi xuống mép giường, ngẩng đầu nhìn những thiết bị xa hoa trang trí trong căn phòng. Người đàn ông đó đồng ý cho cô một cuộc sống mà người khác có mơ cũng không thể leo tới. Nhưng Đường Duệ nhìn trúng người đàn ông này không phải vì điều đó. Người thân của anh tam người thân của cô, cùng được đặt lên một cái cân, Phong Triển Niên cũng không để lại cho hai chị em cô một đường sống.
Đường Duệ khóc nức nở, nước mắt thẫm trên khuôn mặt. Khóc đến mức kiệt sức mới đứng dậy, đi đến bên tủ quần áo, lôi vali từ bên trong. Cô đã chuẩn bị nó từ trước, nhưng không ngờ lại dùng đến nó sớm vậy.
Cô đem quần áo thường ngày nhét vào bên trong vali. Đi khỏi Phong gia không chút nào lưu luyến.
Thật khuya Phong Sính mới về nhà, Đường Ý đã ăn xong cơm tối. Khi Phong Sính bước vào, cả người toàn mùi rượu, bước chân lảo đảo.
Toàn bộ dây thần kinh của cô như căng ra, không dám chọc giận anh.
Sau khi cởi quần áo, anh bước vào phòng tắm. Khi đi ra, không mặc bất cứ thứ gì, trần truồng nghênh ngang đi qua đi lại trước mặt cô.
Đường Ý cố gắng đè nén cảm xúc, coi như người kia không tồn tại, nhưng dù sao là một người lớn như vậy, còn đẹp trai không gì sánh nổi. Khi Phong Sính ngồi lên giường, rõ ràng anh không thể kìm chế được.
Anh vươn tay lại gần Đường Ý,
"Đừng bày ra vẻ không tình nguyện như vậy. Đêm nay, tôi cho em trình độ thật sự của tôi."
"Không muốn, quên đi!"
"Đàn bà ấy mà, khẩu thị tâm phi, nói không muốn chính là muốn."
Phong Sính đưa tay che miệng Đường Ý, tay anh rất to, gần như khiến cô khó chịu muốn chết. Đường Ý co chân đạp, Phong Sính cau đôi mày kiếm,
"Tôi biết, em thích tôi dùng hành động mạnh đúng không, không thích dịu dàng à? Nào đến đây, tôi thỏa mãn em. . ."
Đường Ý giơ chân đạp trúng tủ đầu giường, đau đến mức toát mồ hôi lạnh. Phong Sính chìm trong men say, mà phương pháp lăn qua lăn lại cũng nhiều, đa dạng, quả nhiên là dùng mọi mánh khóe.
Đường Ý không khóc, cô nghĩ đến lão quản gia vẻ mặt nghiêm nghị. Ở đây, dù cho cô khóc đến chết cũng không có ai cảm thông cho cô.
Cô há miệng thở hổn hển, từ từ tìm cho mình một chút dễ chịu. Sau khi thỏa mãn, anh yên tĩnh nằm xuống.
Cũng đã tỉnh rượu hơn phân nửa, anh nhìn Đường Ý đứng dậy.
"Em bị bệnh sạch sẽ sao? Làm xong là phải đi tắm."
"Tôi chê anh bẩn." Cô nói không chút do dự.
Phong Sính lười biếng duỗi thẳng lưng, tinh thần lại hưng phấn gấp đôi,
"Dù sao em cũng chẳng có nơi nào sạch sẽ."
Đường Ý từ phòng tắm bước ra, Phong Sính đang nghe điện thoại, giọng nói thiếu kiên nhẫn.
"Biết rồi, sáng mai chín giờ, tôi sẽ không đến trễ . . . Rồi, tôi biết tầm quan trọng, làm hỏng, tổn thất nặng nề, được rồi chứ ?"
Anh cắt đứt điện thoại, tắt luôn chuông báo.
Đường Ý trở lại ngồi trên giường. Mặc dù nói Đường Ý vậy nhưng anh sạch sẽ hơn nhiều người. Đi tắm rồi trở lại giường, Phong Sính ôm cô,
"Đi ngủ sớm một chút, sáng mai tôi còn có chuyện nghiêm túc."
Đường Ý không khỏi cười lạnh, anh ta còn có thể có chuyện gì nghiêm túc.
Lại một đêm mất ngủ. Ban ngày, một mình cô trong gian phòng, không có Phong Sính, cô tạm thời an tâm.
Ngày hôm sau.
Mãi cho đến hơn tám giờ, Phong Sính vẫn còn đang ngủ.
Đường Ý không khỏi quay đầu, gương mặt nam nhân gần trong gang tấc, ngũ quan không còn vẻ tàn nhẫn thường ngày, thân thể cường tráng, nhìn trong mát, trong chốc lát đã có cảm giác tốt đẹp.
Chỉ là, đây chỉ là biểu tượng thôi. Tiếng hít thở trầm ổn của Phong Sính rơi vào tai Đường Ý, dưới đôi lông mày đệm là hàng mi mắt thưa dài, dưới đó còn có một đôi mắt đẹp, viền môi mỏng. Đường Ý chưa từng quan sát kỹ, ánh mắt cô lướt qua mặt Phong Sính, nhìn về phía đồng hồ báo thức trên đầu giường.
Cô nhớ, lúc gọi điện tối qua anh có nói, sáng nay chín giờ có việc gấp.
Đường Ý rón ra rón rén đi đến, Phong Sính ngủ rất say, chắc hẳn vẫn còn ảnh hưởng của rượu tối qua.
Cô nhìn quanh cũng không tìm thấy vật nào hữu dụng. Đường Ý đi tới toilet, cô nhìn chính mình trong gương, Phong Sính đem cô nhốt trong này, anh lại có thể tự do ra vào, anh không cho cô dễ chịu, cô cũng sẽ không cho anh dễ chịu!
Trên giá có dao cạo râu của Phong Sính, có dạo cạo thủ công, cũng có dao cạo chạy bằng điện. Đường Ý cầm lên, mở nắp, lấy ra đầu dao rất nhỏ bên trong. Cô trở lại phòng, Phong Sính nằm nghiêng, hô hấp đều đều, Đường Ý nhìn đồng hồ trước mặt.
Tám giờ năm mươi.
Còn khoảng mười phút nữa chuông đồng hồ sẽ kêu
Cô cằm chặt dao trong tay, muốn dựa vào nó để trêu đùa Phong Sính bị thương thì rất ít khả năng.
Đường Ý hơi khẩn trương, cô không biết nếu làm thế, kẻ điên này sẽ làm chuyện gì với cô nữa.
Nhưng cô thật sự không cam lòng, dù sao cô cái gì cũng mất hết rồi, cũng đây cần như trước mà nơm nớp lo sợ.
Đường Ý vươn tay, nhưng cánh tay lại đang run rẩy, trên giường Phong Sính trở mình, cánh tay che mắt, ý muốn tỉnh dậy.
Tay trái của anh sờ sờ bên cạnh, hẳn là muốn biết Đường Ý còn ở đó hay không.
Cô không còn thời gian do dự hay suy nghĩ thêm nữa. Nhớ đến Phong Sính thường dùng tay phải mở cửa, Đường Ý kéo tay anh qua, Phong Sính hơi mở mắt,
"Em —— "
Nửa câu sau còn chưa nói hết, anh cũng không thấy rõ được động tác của Đường Ý, lưỡi dao đặt ngay lên ngón tay anh, dùng sức rạch!
Phong Sính há hốc miệng, tiếng hét trong miệng cũng thoát ra,
"Mẹ nó!"
Anh hoảng hốt vội ngồi dậy, đẩy tay Đường Ý, còn chưa tỉnh ngủ hẳn đã bị trêu tức khó chịu như này. Anh hất tay vài lần, thầm mắng Đường Ý đến trăm lần.
Cô vẫn cầm dao nhỏ đứng bên cạnh anh.
Đường Ý rạch rất sâu, Phong Sính nắm chặt ngón cái, nhưng máu vẫn chảy mạnh, mắt anh vừa lạnh lẽo vừa nguy hiểm trừng cô, "Em muốn chết?"
"Tôi còn chưa rạch cổ anh đâu!"
"X...!"
Phong Sính buột miệng nói câu thô tục, khuôn mặt tuấn tú méo mó. Trên ga giường cũng có vài vết máu đỏ, anh vén chăn đứng dậy,
"Tôi đâu làm chết anh!"
Đường Ý bước lùi về sau, nói không sợ là giả. Phong Sính vừa đứng lên, chuông báo đầu giường cũng vang lên.
Anh nhìn xuống, nhấn nút,
"Mẹ nó."
Chút nữa thì quên hôm nay có việc quan trọng.
Phong Sính đi nhanh về phía Đường Ý, cô chạy trốn về phía ban công. Chân mày người đàn ông nhíu chặt, anh đi tới cửa, thử nhất ngón cái, quả nhiên không mở được.
Xong!
Đường Ý nhìn thấy bộ dạng đó của anh, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy có chút thỏa mãn. Phong Sính xoay người đi về phía cô, tất nhiên cô cũng không sợ hãi, nghênh ngang trở lại phòng.
"Không phải anh vạn năng sao? Tìm người mở khóa đi!"
Phong Sính đau mà không dám kêu, cánh cửa này thiết kế rất công phu, một khi đã khóa trái bằng vân tay, chìa khóa của lão quản gia cũng vô dụng, chứ đừng nói là cách mở khóa thông thường. Thậm chí, muốn mở được phải gọi kỹ sư bên của công ty thiết kế mới mở được.
Di động trên tủ đầu giường đổ chuông như muốn đòi mạng, Phong Sính đưa tay lên trên không vẫy cô. Tâm trạng đang bực bội, điện thoại cũng không buồn nhận.
"Em nói đi, có phải em muốn chết đúng không?"
"Phong Sính, tôi không muốn nói chuyện với anh, nói nhiều lời với anh tôi chỉ cảm thấy uổng phí nước bọ, mà phải uống 2 ly nước mới có thể bồi bổ lại, anh tự nghĩ biện pháp đi."
Đường Ý chắp hai tay sau lưng, bước đi rất hiên ngang.
"Em bị làm đến ngốc luôn rồi hả?"
Phong Sính chán nản.
Đường Ý đáp lời, "Nếu tôi bị ngốc, cũng đâu nghĩ ra cách hay như này."
Anh bước nhanh về phía trước, muốn bóp cổ cô. Đường Ý liếc nhìn tay anh,
"Anh không sợ chảy máu đến chết sao? Kêu cứu mạng đi."
Phong Sính đè chặt vết thương, từ nhỏ đến lớn, còn chưa có ai dám dùng dao với anh.
Nam nhân cười lạnh, ánh mắt hung ác, nham hiểm,
"Muốn tôi mở cửa để rời khỏi đây dễ dàng sao?"
Đường Ý chậm rãi lùi bước, đi đến bên quầy rượu. Phong Sính trợn mắt trừng cô,
"Có nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi còn muốn giữ em lại đây nửa năm nữa!"
Đường Ý sắc mặt thay đổi, cánh tay đụng trúng chai rượu trên quầy.
Cô liếc mắt, bỗng nhiên cầm lấy hai chai ném về phía Phong Sính, may mà anh kịp né. Chai rượu đập thẳng vào vách tường, vỡ tan. Chất lỏng bên trong chảy xuống giường lớn.
Sắc mặt Phong Sính lạnh đến cực độ.
"Em dừng tay cho tôi!"
"Dù sao chuyện này cũng chẳng quá mức tồi tệ, sao tôi lại phải nghe lời anh ?"
Đường Ý lại cầm thêm hai chai rượu khác, Phong Sính định bụng tiến lên, nhưng cô đã đem hai chai rượu đập đến người anh,
"Phong Sính, trước đây tôi vâng vâng dạ dạ, là tôi sợ hãi, muốn anh buông tha cho tôi. Còn bây giờ, tôi cũng chẳng quan tâm chuyện đó nữa, có tin tôi và anh đồng quy vu tận không?"
Nam nhân cười lạnh,
"Em lại định tấu hài quốc tế gì vậy? Chỉ bằng mấy cái chai rượu này sao?"
Đường Ý ném mấy chai rượu về phía giường, tiếng binh binh, bang bang vang lên khiến quản gia dưới lầu phải đi lên.
Tiếng đập cửa từ bên ngoài vọng đến,
"Phong thiếu."
Đường Ý gầm lên một tiếng,
"Cút ngay!"
Quản gia ngẩn ra, ở trong nhà này, chỉ có Phong Sính tính tình cổ quái mới nói với ông mấy lời như thế,
"Phong thiếu, ngài không sao chứ?"
"Không chết được!"
Cả người Phong Sính đậm mùi thuốc súng .
Anh vẫn đứng tại chỗ,
" Để tôi tóm được, em nhất định sẽ chết!"
Đường Ý vẫn cầm hai chai rượu,
"Có trách thì trách anh tự cho mình là tao nhã, trong phòng lại giấu nhiều vật nguy hiểm vậy."
Cô muốn tìm một chỗ an toàn, nhưng nhìn dáng vẻ Phong Sính thật như muốn ăn cô. Đường Ý lùi đến sát tủ đầu giường bên kia, ánh mắt lại đảo liên tục, chợt nhìn thấy trên tủ có cái bật lửa.
Đường Ý nhanh nhẹn cầm nó lên, cô bước nhanh mấy bước, Phong Sính đuổi theo phía sau.
"Anh đừng tới đây!"
Đường Ý vung bật lửa lên,
"Trên ti vi đều nói, rượu và chạm vào lửa là có thể bùng cháy."
Phong Sính mím chặt môi, anh thật hoài nghi Đường Ý có can đảm như vậy. Anh vẫn bước đến, cô bật lửa, cũng không do dự thêm, thẳng tay vứt bật lửa trên giường.
"Bùm", chiếc giường bùng cháy, ngọn lửa không ngừng lan ra, tốc độ cháy lan cũng rất nhanh, ngay cả chăn và quần áo trên mặt đất cũng không mắn tránh khỏi Phong Sính mắng một câu, hai tay che kín mặt, chỉ chút nút nữa là cháy cả tóc.
Đường Ý vội vàng chạy về phía ban công, Phong Sính chạy mấy bước, lửa càng lúc càng bùng cháy mạnh, thiếu chút nữa là anh đã bị bao vây bởi vòng lửa.
Cô thật đúng là muốn mạng của anh.
Phong Sính thật vất vả mới có thể tránh được ngọn lửa, anh đi đến bên cửa sổ, Đường Ý dính sát ngoài ban công, nam nhân lui ra ngoài hai bước,
"Chiếc giường tôi thích nhất, cứ như vậy bị đốt."
Đường Ý nhìn xuống phía dưới, những viên đá cuội tạo thành đường nhỏ. Từ đây nhảy xuống, không chết cũng bị thương nặng.
Ngón cái của Phong Sính vẫn đang chảy máu, anh thở từng hơi hổn hển. Quá mạo hiểm, quá kích thích. Anh sống đến nay đã 25 năm, lần đầu tiên trong đời gặp phải loại chuyện như này.
Anh nở nụ cười ác ma, xông đến bên Đường Ý,
"Càng như vậy, tôi càng thích. Tôi thật sự nhìn em bằng con mắt khác xưa. Như là có chút thích em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.