Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 78: Người Ta Yêu Lại Là Vợ Của Thần Tượng (1)




Ngụy Quân cũng không biết Cơ Soái đang bàn với Triệu Vân về việc cùng nhau tìm chết.
Nếu mà hắn biết, nhất định sẽ xin gia nhập.
Hơn nữa hắn nhất định phải tình nguyện làm tiên phong.
Đáng tiếc, trong mắt mọi người thì hắn căn bản không có liên quan gì đến võ tướng.
Nếu Cơ Soái đi tìm người giúp đỡ, thì cũng sẽ không tìm tới hắn.
Thế nhưng ngược lại Cơ Lăng Vân lại tìm tới hắn rồi.
Cơ Soái chỉ lưu lại Triệu Vân để nói chuyện, những người khác thì đều rời khỏi.
Cơ Lăng Vân cũng không ở lại.
Lúc ba người bọn họ sắp rời khỏi Cơ phủ thì phía sau truyền đến một giọng nói.
"Xin Ngụy đại nhân dừng bước."
Ngụy Quân quay đầu, nhìn thấy Cơ Lăng Vân.
Ấn tượng của Ngụy Quân đối với vị huynh đài tay cụt này cũng không tồi.
Chủ yếu là do hắn cũng không trông cậy vào việc Cơ Lăng Vân sẽ giết hắn, không có hi vọng, vậy thì cũng không có thất vọng.
"Đại công tử, ngươi gọi ta sao?"
Cơ Lăng Vân gật đầu: "Đúng, Ngụy đại nhân có thể vào phòng tâm sự cùng ta được không?"
Ngụy Quân lập tức cảnh giác: "Đại công tử đã cưới vợ chưa?"
"Điều này. . . vẫn chưa."
"Xin lỗi, Chu lão sư từng dạy ta rằng ở bên ngoài thì phải bảo vệ tốt chính mình." Ngụy Quân cảnh giác nói.
Đời trước hắn lăn lộn trong ngành giải trí, cho nên Ngụy Quân phát hiện một việc:
Nữ minh tinh trong ngành giải trí dường như ít bị nguy hiểm như nam minh tinh.
Mọi người đều cảm thấy nữ minh tinh dễ gặp một số chuyện không tốt trong ngành giải trí, nhưng Ngụy Quân không cảm thấy như vậy.
Dù sao thì những nữ minh tinh xinh đẹp thì hắn sẽ một tay bảo về, không cho người khác có cơ hội.
Ngược lại những nam minh tinh thì. . .
Ngụy Quân phát hiện ra rất nhiều người trong ngành giải trí không thèm để ý tới giới tính.
Hơn nữa Ngụy Quân là một người đọc sách.
Hắn hiểu rõ lịch sử.
Long dương quân bên trong lịch sử có rất nhiều.
Thậm chí trong kinh thành này thì cũng có không ít long dương quân.
Tuy Diệu Âm phường rất nổi danh, nhưng có một nơi còn nổi danh hơn Diêu Âm phường, nơi đó gọi là Tượng Cô quán.

Đương nhiên, Tượng Cô quán chỉ tên bên ngoài.
Ở nơi riêng tư thì có một cái tên càng chuẩn xác hơn —— Tướng Công quán.
Bên trong Tượng Cô quán, có rất nhiều nam nhân đẹp trai, chỉ là độ đẹp trai của bọn họ vẫn kém xa Ngụy Quân, như khoảng cách từ trái đất tới mặt trời vậy, đối tượng phục vụ của họ cũng là nam nhân.
Nơi đó tương đương náo nhiệt.
Còn náo nhiệt hơn so với Diệu Âm phường thì.
Cho nên việc Ngụy Quân lo lắng cũng là phải.
Ngày nay, nam nhân không thể an toàn như nữ nhân, nhất là một nam nhân đẹp trai như hắn.
Cơ Lăng Vân phản ứng cũng rất nhanh, trong nháy mắt đã hiểu được Ngụy Quân đang nói cái gì, sắc mặt tối sầm: "Ngụy đại nhân hiểu lầm, Cơ mỗ đã có nam nhân mà ta yêu mến rồi."
"Ừm." Ngụy Quân nhẹ gật đầu, hơi yên tâm, sau đó lại mở to hai mắt ra nhìn: "Hả?"
Ngụy Quân kinh ngạc.
Lỗ tai ta xảy ra vấn đề sao?
Bạch Khuynh Tâm kéo tay áo của Ngụy Quân.
"Ngụy đại nhân, việc Cơ công tử có người trong lòng cũng không phải là bí mật gì, ngươi không cần lo lắng."
Ngụy Quân: ". . ."
Khá lắm.
Quả nhiên, ta còn rất hiền lành.
So với các ngươi, thì người quá mức thuần khiết như ta quả thực không hợp.
"Điều này. . . ta có thể nói một chút tin đồn không?"
Bạch Khuynh Tâm thấp giọng nói: "Rất nhiều người đều đoán là vị ở trong đông cung kia."
Ngụy Quân nhanh chóng nhận ra là tiền Thái tử, nhưng hắn hiếu kỳ nói: "Không phải Tiền thái tử yêu thích lão sư của ta sao? Đại công tử yêu đơn phương?"
"Ngụy đại nhân, nếu như ngài cảm thấy hứng thú với chuyện của Cơ mỗ, vậy thì tới phòng của ta tâm sự đi. Đương nhiên, ta cũng hoan nghênh Bạch đại nhân cùng Lục đại nhân."
Bạch Khuynh Tâm muốn đi.
Lúc trước Cơ Lăng Vân đã giúp đỡ Bạch Khuynh Tâm rất nhiều, nàng thực sự cảm kϊƈɦ Cơ Lăng Vân.
Nhưng Lục Nguyên Hạo lại kéo áo Ngụy Quân.
"Ngụy đại nhân, đừng đi."
Vẻ mặt Ngụy Quân lộ ra vẻ kỳ quái nhìn về phía Lục Nguyên Hạo: "Vì sao?"
Lục Nguyên Hạo tùy tiện tìm một cái lý do: "Chúng ta còn phải đi Dương gia mà."
"Hiện tại không vội, ngươi lo lắng cái gì?"

Ngụy Quân nhìn ra Lục Nguyên Hạo đang nghĩ một đằng nói một nẻo, hơn nữa hắn có thể cảm giác được Lục Nguyên Hạo đã bắt đầu gấp.
Nội ứng của Càn đế cuối cùng cũng bắt đầu phát huy tác dụng?
Ngụy Quân hơi hưng phấn.
Tiếp theo, lời nói của Lục Nguyên Hạo càng làm Ngụy Quân hưng phấn hơn.
Lục Nguyên Hạo nhìn Cơ Lăng Vân một chút, quyết định đem sự tình nói ra.
"Ngụy đại nhân, đi quá gần với Đại công tử có thể sẽ nguy hiểm. Năm đó Đại công tử cùng Tiền thái tử có quan hệ rất sâu đậm, mà tiền Thái tử lại là một trong những thành viên chủ chốt sáng tạo ra Thiết Huyết Cứu Quốc hội. Mặc dù bệ hạ từ bi, tha cho Đại công tử một mạng, thế nhưng vẫn vô cùng cảnh giác đối với Thiết Huyết Cứu Quốc hội. Một khi đi quá gần với Đại công tử, thì Ngụy đại nhân ngài sẽ rất nguy hiểm."
Lục Nguyên Hạo biết Ngụy Quân không sợ chết, nhưng hắn cảm thấy Ngụy Quân cũng không có khả năng muốn đi tìm chết.
Hóa ra hắn vẫn chưa hiểu rõ Ngụy Quân.
Nghe thấy Lục Nguyên Hạo nói như vậy thì Ngụy Quân không nói hai lời, trực tiếp kéo Cơ Lăng Vân đi vào bên trong.
Hắn vừa đi vừa hỏi: "Đại công tử, Thiết Huyết Cứu Quốc hội là do tiền Thái tử sáng tạo sao?"
"Phải."
"Ta nghe Lục đại nhân nói thì tổ chức này bị bệ hạ cho là nghịch đảng?"
"Đúng."
"Tổ chức của các ngươi còn nhận thành viên mới không?" Vẻ mặt Ngụy Quân thành khẩn hỏi.
Thịch.
Lục Nguyên Hạo trực tiếp quỳ xuống.
Hắn sợ rồi.
"Ngụy đại nhân, ăn có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói loạn nha." Lục Nguyên Hạo cố gắng nhắc nhở.
Cơ Lăng Vân cũng bị câu nói này của Ngụy Quân làm giật mình, lúc sau mới cười khổ nói: "Ngụy đại nhân nói đùa, hiện tại Thiết Huyết Cứu Quốc hội đã không còn tồn tại."
"Không còn tồn tại sao? Đáng tiếc, thật đáng tiếc. Một tổ chức tốt như vậy lại không thể tồn tại? Bệ hạ làm việc này quả thật không thích đáng lắm."
Kỳ thật Ngụy Quân cũng không hiểu rõ Thiết Huyết Cứu Quốc hội lắm.
Hôm nay mới là lần đầu tiên hắn nghe nói tới.
Nhưng phân tích đơn giản một chút thì có thể thấy được Càn đế muốn đuổi tận giết tuyệt đối với các thành viên của tổ chức này.
Vậy thì đương nhiên hắn muốn gia nhập hội.
Về phần tổ chức kia là tốt hay xấu, là đen là trắng thì cũng không quan trọng.
Quan trọng là việc hắn có thể chết.
Ngụy Quân chính là một người thuần túy như vậy.
Lại một tiếng thịch vang lên.
Lục Nguyên Hạo vừa mới từ dưới mặt đất bò dậy thì nghe thấy Ngụy Quân nói bệ hạ làm việc này không thích đang, hắn lại quỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.