Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 19: Đến Nha, Khoái Hoạt Nha




Ngụy Quân là muốn tìm chết.
Nhưng hành vi của hắn ở những người khác thấy, đó là anh hùng không sợ.
Chủ động đưa nguy hiểm đến trêи người mình.
Loại hành vi này rất vĩ đại, vĩ đại đến làm cho những người khác mặc cảm.
Cũng làm cho những người khác càng thêm kính ngưỡng đối với hắn.
Cơ hữu tốt Thái Kỳ Lâm không muốn để cho cơ hữu Ngụy Quân này biến thành bạn chết sớm, cho nên sau khi phản ứng lại thì hỏi: "Lão sư, nếu chúng ta đều không thể đi đến bậc sáu trở lên thì sao? Có phải cũng không cần trở thành người chấp bút hay không?"
Những người khác nghe Thái Kỳ Lâm nói như vậy, mắt cũng đều sáng ngời.
Sau đó nhìn thấy Chu Tế Tửu trào phúng cười cười: "Các người nghĩ cái gì vậy? Loại nhiệm vụ cửu tử nhất sinh này, là ai cũng không muốn tiếp, cho nên chỉ có thể rơi vào trêи đầu các ngươi. Nếu các ngươi không thể thông qua lên Thư sơn dưỡng ra Hạo Nhiên Chính Khí, vậy người xếp đầu lên núi lần này, sẽ từ triều đình ra tay, giúp hắn đề cao ra Hạo Nhiên Chính Khí."
Hạo Nhiên Chính Khí đương nhiên khó được, nhưng mà đối với một triều đình mà nói, cũng không tính là trân phẩm gì quá khan hiếm.
Đám người Thái Kỳ Lâm vẻ mặt uể oải.
Ngụy Quân cũng hơi chút có nhận thức.
Hắn phát hiện một sự kiện: Người thế giới này hình như hơi có chút quá vững vàng, mình có chút xem thường bọn họ.
Nguyên tưởng rằng Thượng Quan Tinh Phong là một tên ăn chơi bình thường, không nghĩ tới hắn là một đẩu M che dấu.
Nguyên tưởng rằng Càn đế sau khi xem tấu chương của hắn khẳng định tức giận mà muốn giết người, không nghĩ tới Càn đế lại có thể là một Ninja rùa.
Nguyên tưởng rằng mình khẳng định có thể truyền tấu chương ra, không nghĩ tới nhị hoàng tử trực tiếp để cho Chu Tế Tửu tiến hành cắt đứt vật lý từ mặt ký ức.
Lại ví dụ như chuyện Hạo Nhiên Chính Khí này, rõ ràng cũng là một khâu tiếp một khâu, đã sớm đã được sắp xếp tốt rồi.
Đám người mới này thật ra không có năng lực phản kháng.
Ngụy Quân còn suy nghĩ về nguyên nhân một chút, hẳn là Ngụy Quân trước đó chỉ là một đệ tử nghèo, đại bộ phận thời gian đều dụng tâm đọc sách, làm cho Ngụy Quân nhận biết đối với thế giới này cũng không sâu, nhận thức đối với đại lão lại càng nông cạn.
Thực tế chứng minh người ở thế giới này thủ đoạn vẫn rất cao minh, ít nhất cao minh hơn so với trước đây Ngụy Quân nghĩ.
Nhưng đây cũng là chuyện tốt.
Những người này càng lợi hại, chờ Ngụy Quân thật sự thành người chấp bút, tổn hại đến lợi ích của bọn họ, bọn họ phản kϊƈɦ cũng sẽ càng sắc bén.
Nghĩ đến thời điểm hắn chết, cũng sẽ lấy một kϊƈɦ lôi đình không để cho hắn cơ hội phản kháng.

Tốt lắm.
Cho nên lần này lên Thư sơn, mình không thể ẩn dấu.
Phải bắt lấy vị trí thứ nhất.
Tranh thủ đồng thời dưỡng ra Hạo Nhiên Chính Khí.
Sau đó, trở thành người chấp bút cửu tử nhất sinh kia.
...
"Nên dặn dò đều đã dặn dò, tốt rồi, các ngươi có thể lên núi."
Chu Tế Tửu phất phất tay, cũng không thấy có động tĩnh gì đặc thù, nhưng đám người Ngụy Quân đã trực tiếp biến mất không thấy.
Bọn họ đã bị Chu Tế Tửu đưa vào giữa Thư sơn.
Trong nhẹ nhàng bâng quơ, thực lực của Chu Tế Tửu đã rung động đến nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử đồng tử hơi hơi co rút lại, dò hỏi: "Tế Tửu đại nhân ngài nắm giữ năng lực không gian truyền tống?"
Chu Tế Tửu nhàm chán ngáp một cái: "Thế nào? Muốn mượn sức ta, sau đó thí tỷ sát phụ, mưu triều soán vị?"
Nhị hoàng tử giật mình một cái: "Tế Tửu đại nhân ngài nói đùa rồi."
Nữ nhân này cái gì cũng tốt, mặt xinh đẹp, y thuật tinh tuyệt, nét đẹp vô song, danh nho thiên hạ, cưới nàng chẳng khác nào cưới một tòa bảo tàng.
Đáng tiếc, chính là thêm một cái miệng.
Cho nên nhị hoàng tử không có chút hứng thú nào đối với Chu Tế Tửu.
Theo hắn biết, sau khi Chu Tế Tửu bỏ y theo văn, miệng đã không còn cửa, người theo đuổi trước đó đã chạy ít nhất 90%.
Mà bản thân nàng còn tưởng rằng người theo đuổi mình khắp thiên hạ chứ.
Hiện tại trừ bỏ người đầu óc có vấn đề, người bình thường cũng không dám tới gần nàng, đừng nói theo đuổi nàng.
Nhị hoàng tử chính là không dám.
Đối với loại mặt hàng như nhị hoàng tử, Chu Phân Phân tỏ vẻ cực kỳ khinh bỉ.

"Ngươi không bằng cha của ngươi, lúc trước cha của ngươi muốn làm Hoàng đế, tuy cũng không dám nói ra, nhưng hắn là dám làm. Ngươi ngay cả làm cũng không dám, quá hèn."
Minh Châu Công chúa cười dài bổ một đao: "Tử Thần còn trẻ tuổi, hơn nữa, Chu tỷ tỷ người làm sao biết Tử Thần không dám?"
"Ánh mắt nhìn nam nhân của ta rất chuẩn, bằng không nhiều năm như vậy đã sớm bị người lừa đi rồi." Chu Phân Phân ngạo nghễ nói.
Minh Châu Công chúa: "..."
Nhị hoàng tử: "..."
Hai người đều cảm thấy Chu Phân Phân có hiểu lầm đối với bản thân.
Nhưng bọn họ chỉ dám nói xấu ở trong lòng, cũng không dám nói ra miệng.
Nhị hoàng tử càng bị hai nữ này dọa sợ, há mồm động không động chính là mưu triều soán vị, cái này ai chịu nổi?
Hắn nhanh dời đi đề tài: "Tế Tửu đại nhân cảm thấy trong những người này ai có khả năng đi sáu bậc trở lên nhất?"
"Đương nhiên là Ngụy Quân." Chu Phân Phân không có do dự.
Nhị hoàng tử gật gật đầu: "Bổn vương cũng cảm thấy là Ngụy Quân, nhưng hắn trước đó không có kinh nghiệm phương diện này, vị tất có thể một lần là được."
Minh Châu Công chúa cũng gật gật đầu: "Thư sơn một bậc một cảnh, ta lúc trước bất ngờ không kịp đề phòng, ở ảo cảnh thứ nhất đã phải dừng lại, phải ở lần thứ hai lên Thư sơn có phòng bị mới thành công đi tới bậc thứ bảy. Thư sơn sẽ phong ấn ký ức lên núi người, phóng đại chấp niệm cùng ɖu͙ƈ vọng người lên núi. Gánh không nổi thất tình lục ɖu͙ƈ, không có dồn vào chỗ chết rồi sinh ra kiên nghị cùng dũng khí, thì không thể đi ra ảo cảnh. Ngụy Quân lần đầu gặp phải loại tình huống này, lần đầu rất dễ sa vào trong ảo cảnh, cũng may hắn là Trạng Nguyên, có có cơ hội lại đến."
Đúng vậy, Trạng Nguyên có thể lên Thư sơn hai lần.
Những người khác chỉ có thể lên một lần.
Xếp thứ nhất vĩnh viễn là có đặc quyền, bằng không vì sao mọi người đều tranh vị trí thứ nhất chứ?
Đối với cái nhìn của nhị hoàng tử cùng Minh Châu Công chúa, Chu Phân Phân không bình luận, chỉ lại phất phất tay, mang cảnh tượng trêи Thư sơn phóng ra trước mặt ba người giống như đang chiếu phim vậy.
"Trái phải cũng không có chuyện gì, cùng nhau xem bọn họ đến cùng có thể đi bao xa." Chu Phân Phân nói.
Nhị hoàng tử có chút đáng tiếc: "Nếu có thể nhìn thấy bọn họ nhận là khảo nghiệm ảo cảnh gì thì tốt rồi."
Minh Châu Công chúa cười cười: "Đó là không có khả năng, mỗi người nhận khảo nghiệm ảo cảnh đều khác nhau, Thư sơn sẽ tự động căn cứ ɖu͙ƈ vọng của người lên núi để biên ra hoàn cảnh."
"Ồ, mọi người xem, Ngụy Quân động rồi."
Nhị hoàng tử, Minh Châu Công chúa cùng Chu Phân Phân đều nhìn về phía Ngụy Quân.
Ngay sau đó, ba người sắc mặt đều cổ quái hẳn lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.