Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 12: Ngụy Quân Tiến Công (1)




"Báo ứng? Báo ứng là cái gì vậy? Bản công tử chỉ tin tưởng nắm tay cùng quyền lực."
Lúc này quá kiêu ngạo rồi.
Nhưng lúc này người hầu Thượng Quan Tinh Phong tiến lên một bước, phóng xuất ra uy áp thuộc về người tu hành.
Nhất thời áp đại bộ phận người khó có thể há mồm.
Chỉ có những người tâm chí cực kỳ kiên nghị, mới có thể chống đỡ uy áp người tu hành mà mở miệng nói chuyện.
Nhưng đại bộ phận người tâm chí kiên nghị cũng có đầu óc.
Thượng Quan Tinh Phong dù sao cũng là con Thừa tướng, là địch với hắn không có chỗ tốt gì.
Hiện tại Ngụy Quân đã được thả ra, cho nên cũng không cần thiết dây dưa quá nhiều cùng Thượng Quan Tinh Phong.
Tuy Ngụy Quân bị tra tấn không thành hình người, nhưng cho dù nên khuếch trương chính nghĩa cho Ngụy Quân, sau đó thượng thư cáo trạng Thượng Quan Thừa Tướng dạy con không nghiêm, đều tốt hơn so với hiện tại giáp mặt đối nghịch cùng Thượng Quan Tinh Phong.
Cho nên ban tốt Thái Kỳ Lâm của Ngụy Quân chủ động đứng dậy, chống đỡ uy áp người tu hành mở miệng: "Thượng Quan công tử, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, chúng ta đưa Ngụy Quân rời khỏi."
"Đợi một chút."
Thượng Quan Tinh Phong từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ, ném cho Thái Kỳ Lâm.
"Bản công tử chỉ là đùa một chút cùng Ngụy Trạng Nguyên, xem dọa các ngươi đến thế nào kìa. Đan dược trong chai là khư ba, để cho Ngụy Quân uống một viên, trêи người sẽ không lưu lại vết thương."
Cái này đã sớm chuẩn bị tốt để cho Ngụy Quân "khôi phục tướng mạo bình thường ".
Thượng Quan Tinh Phong quả thật đã sớm sắp xếp tốt hết rồi.
Thái Kỳ Lâm trải qua chuyện Diệu Âm phường, đã ổn trọng hơn rất nhiều so với trước đó, hắn cũng không có nói không cần thuốc của ngươi, mà lặng lẽ nhận lấy.
Sau đó muốn đưa Ngụy Quân rời khỏi.
Tuy trong lòng thực nghẹn khuất, nhưng đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Ngay ở lúc này, Thượng Quan Tinh Phong lại mở miệng.
"Đợi một chút."
"Thượng Quan công tử, còn chuyện gì?" Thái Kỳ Lâm trong lòng trầm xuống.
Thượng Quan Tinh Phong trêи mặt lộ vẻ nụ cười kiêu ngạo, giọng điệu cũng mười phần nghiền ngẫm: "Ngụy Quân, bản công tử có lòng tốt mời ngươi đến phủ đệ uống rượu, ngươi có phải nên tỏ vẻ cảm tạ một chút đối với bản công tử hay không?"
Nghe Thượng Quan Tinh Phong nói như vậy, ở đây không ít người hô hấp đãtrở nên dồn dập hẳn lên.
Bọn họ tự cho là nghe hiểu lời ngầm của Thượng Quan Tinh Phong.

Giết người bất quá đầu rơi xuống đất.
Thượng Quan Tinh Phong tra tấn Ngụy Quân một trận, hiện tại lại có thể còn muốn Ngụy Quân nói lời cảm tạ với hắn.
Đây là nhục nhã trắng trợn.
Quá đáng mà.
Bọn họ là những người đứng xem không thể nhìn ra được.
Nhưng Ngụy Quân có thể nhìn được.
Ngụy Quân thậm chí còn có tâm tư chấm điểm cho kĩ năng diễn của Thượng Quan Tinh Phong.
Thằng nhãi này hiển nhiên là giả hoàn khố đã quen, hành động chỉ lưu ở mặt ngoài, không nhập sâu linh hồn, cũng chỉ hơn một chút so với dòng ngôi sao tiểu thịt tươi kiếp trước, dislike.
Ngụy Quân nghĩ như vậy, bỗng nhiên phát hiện tay mình không nghe bản thân sai sử, đưa lên cao.
Sau đó. . .
Bốp!
Một cái tát quất lên trêи mặt Thượng Quan Tinh Phong.
Mọi người đều mở to hai mắt nhìn.
Ngụy Quân cũng mộng.
Cái tình huống gì vậy?
Ta không muốn động thủ mà.
Lúc này bên tai hắn truyền đến một câu: "Là ta khống chế cánh tay của ngươi đánh."
Ngụy Quân đột nhiên nhìn về phía Thượng Quan Tinh Phong.
Truyền âm lại có thể là công tử ăn chơi này.
Cho nên, thằng nhãi này là khống chế mình, sau đó để mình cho hắn một cái tát. . .
Ngụy Quân coi như là kiến thức rộng rãi, nhưng thao tác của Thượng Quan Tinh Phong vẫn làm cho hắn chấn kinh.
Quần chúng ăn dưa cũng chấn kinh.
Ngụy Quân tử không sợ quyền quý, trước mắt bao người cho công tử Thừa tướng một cái tát, trình diễn ra khí khái bản thân vô cùng nhuần nhuyễn.

Việc này rất nhanh sẽ truyền khắp kinh thành, tên Ngụy Quân sẽ được vạn người kính ngưỡng.
Mà phía bị tát, lúc này trêи mặt đang lộ vẻ tươi cười thích ý.
Người hầu nhìn dấu bàn tay đỏ tươi trêи mặt Thượng Quan Tinh Phong, vẻ mặt một lời khó nói hết.
"Công tử, ngài có cần thiết hy sinh bản thân như vậy không?"
Thượng Quan Tinh Phong cười nói: "Đương nhiên là cần thiết, chỉ cần có thể để cho Ngụy Quân nổi danh, ta chịu chút khuất nhục không tính là cái gì."
Người hầu: ". . . Ngài hy sinh cũng quá lớn đi."
Thượng Quan Tinh Phong lắc lắc đầu: "Cái này tính là hy sinh gì? Ngụy huynh mới là hy sinh chân chính, hắn là đặt cả tính mạng lên. Có thể giúp Ngụy huynh nổi danh, là vinh hạnh của ta."
Dừng một chút, Thượng Quan Tinh Phong ánh mắt có chút vi diệu, thì thào lẩm bẩm: "Hơn nữa, bị người đánh, thật sự rất thoải mái nha."
Người hầu rùng mình ớn lạnh một cái, lặng lẽ rời xa Thượng Quan Tinh Phong vài bước.
Ngụy Quân quả nhiên bị phân đến Hàn Lâm viện.
Cái này không phải vì Thượng Quan Thừa Tướng chiếu cố đặc thù với hắn, mà là vì Trạng Nguyên, Bảng Nhãn cùng Thám Hoa nhất giáp vốn sẽ bị trực tiếp phân vào Hàn Lâm viện, hơn nữa bắt đầu đi lên từ Hàn lâm Biên soạn lục phẩm.
Chức vụ Biên soạn này tương đương với thư ký của Hoàng đế, chủ yếu phụ trách biên tu lịch sử bổn triều, ghi lại tình huống thực tế của triều đình.
Bao gồm ngôn hành cử chỉ của Hoàng đế, cũng phải nhất nhất ghi lại chi tiết, viết vào trong sử sách, lưu cho hậu nhân xem xét.
Đồng thời, Biên soạn còn phụ trách giảng bài cho Hoàng đế, là lão sư của Hoàng đế ở phương diện văn hóa.
Đương nhiên, Càn đế si mê tu đạo, khẳng định là không nghe.
Nhưng địa vị Biên soạn bày ra ở đó, thanh quý hiển hách, cao đến tận nóc, tuy chỉ từ lục phẩm, nhưng cho dù là quan to tam phẩm trở lên, cũng sẽ không dễ dàng đắc tội Biên soạn.
Bởi vì Biên soạn thật sự có quyền lực cùng năng lực làm cho ngươi để lại tiếng xấu muôn đời.
So sánh với ba vị thiên chi kiêu tử nhất giáp, tiến sĩ nhị giáp tất nhiên không thể may mắn như vậy.
Tiến sĩ nhị giáp muốn tiến vào Hàn Lâm viện mà nói, còn phải trải qua chọn lựa.
Chỉ có tiến sĩ nhị giáp trẻ tuổi, tài hoa xuất chúng, có bối cảnh, mới có thể được tuyển vào Hàn Lâm viện tiếp tục học tập. Nhóm tiến sĩ tiếp tục học tập này, sẽ được xưng là "Thứ cát sĩ" .
Thứ cát sĩ còn phải trải qua khảo hạch, chỉ có càng ưu tú hoặc là bối cảnh càng cứng rắn so với người khác, mới có thể tiếp tục ở lại Hàn Lâm viện, đảm nhiệm các công tác như biên tu, kiểm thảo.
Mà điểm cuối tất cả cố gắng của bọn họ, chẳng qua là khởi điểm của Ngụy Quân nhập Hàn Lâm viện.
Chênh lệch to lớn như thế, dưới tình huống bình thường, Trạng Nguyên như Ngụy Quân vốn sẽ cái đích để mọi người nhằm vào, rất nhiều người sẽ hâm mộ ghen tị ghét hận đối với hắn.
Nhưng tình huống thực tế là, sau khi Ngụy Quân xuất hiện, hầu như mọi người đều quỳ bái, tâm phục khẩu phục đối với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.