Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 142: Chứng Fregoli (1)




Edit: Phong Nguyệt
Giờ cao điểm, tàu điện ngầm cực kỳ đông đúc, Mạnh Miên Đông cũng ở trong số đó.
Vì ga mà cậu lên cách ga khởi hành không xa, nên cậu may mắn tìm được một ghế trống.
Cậu ngồi vào vị trí, lắc lư theo chuyển động của tàu điện ngầm.
Bỗng nhiên, cậu cảm thấy có người quan sát mình, tầm mắt đối phương lạnh lẽo như lưỡi rắn, cậu nhìn về phía tầm mắt đó, quả nhiên thấy một người đàn ông mặc đồ thể thao.
Người đàn ông này là bạn cùng phòng hồi đại học của cậu, ầm ĩ với cậu vì danh ngạch cử đi học nghiên cứu sinh.
Cậu nhớ đối phương tên là Chung Gia Ngọc, gần một tháng nay, dường như mỗi ngày cậu đều có thể nhìn thấy Chung Gia Ngọc, có đôi khi ở trên xe điện ngầm, có đôi khi ở trên đường, có đôi khi ở nhà ăn, có đôi khi ở trong phòng làm việc.
Cậu không biết Chung Gia Ngọc muốn làm gì, nhưng cậu chắc chắn rằng không phải chuyện gì tốt.
Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cậu học lên tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, cậu thuận lợi tìm được công việc lương cao, cậu nghe nói Chung Gia Ngọc rớt nghiên cứu sinh, liên tục gặp khó khăn trong tìm kiếm việc làm.
Thế nên Chung Gia Ngọc đỗ lỗi cho cậu? Chung Gia Ngọc cho rằng cậu đoạt cơ hội cử đi học nghiên cứu sinh của hắn, hại tương lai hắn trắc trở?
Chung Gia Ngọc muốn trả thù cậu?
Cậu không khỏi cảm thấy sợ hãi, lại không biết làm sao, Chung Gia Ngọc chưa tạo thành thương tích cho cậu, thậm chí chưa từng cách cậu quá 5 mét, cảnh sát sẽ không quan tâm.
Cậu tự nhủ với mình rằng phải lạc quan lên, không thể vì một Chung Gia Ngọc mà đảo lộn cuộc sống của mình được.
Qua hai trạm, cậu không thấy Chung Gia Ngọc đâu nữa, có lẽ hắn đã xuống một trong hai trạm kia rồi.
Cậu thở phào, nào ngờ qua ba trạm sau, cậu lại thấy Chung Gia Ngọc.
Không biết vì sao Chung Gia Ngọc lại thay quần áo thể thao ra, khoác thêm một cái áo khoác, gương mặt và dáng người cũng gầy hơn.
Cậu ngồi thêm một trạm nữa rồi xuống tàu điện ngầm, đi bộ hai mươi phút về nhà.
Cậu sống một mình, trong nhà không có người, vừa nghĩ đến Chung Gia Ngọc, cậu lập tức hoảng loạn.
Cậu ở lầu chín, mới bước vào thang máy lại có một người đàn ông tiến đến, là Chung Gia Ngọc mặc đồng phục học sinh, vẻ mặt non nớt!
Vì sao Chung Gia Ngọc lại mặc đồng phục học sinh? Vì sao lại trở nên trẻ như vậy? Chung Gia Ngọc cũng ở đây sao? Hay tới đây để theo dõi cậu?
Thừa dịp cửa thang máy chưa đóng lại, cậu nhanh chóng chạy ra, may mà Chung Gia Ngọc không theo cậu ra.
Cậu nhìn chằm chằm cửa thang máy đóng lại, thấy màn hình hiển thị số hai, thở một hơi, quyết định lên bằng cầu thang.
Cậu là tuýp người làm việc trong văn phòng lâu năm, lầu chín quá cao, cậu vừa đi vừa thở hồng hộc, thật vất vả mới tới lầu chín.
Cậu chưa nhấc chân ra khỏi cầu thang đã nghe thấy một loạt bước chân vang vọng—— Không phải Chung Gia Ngọc chứ?
Cậu nín thở nhìn ra, thấy vài người di chuyển rất nhiều đồ đạc. Hướng họ đi là nhà của cậu!
Cật vọt tới, đến trước cửa nhà mình mới vỡ lẽ mình sai rồi, hướng họ muốn đi là cách vách nhà cậu.
Cách vách nhà cậu đã lâu không có người ở, nghe nói chủ nhân trước đã di dân ra nước ngoài.
Người dọn đến không phải Chung Gia Ngọc chứ?
Cậu lấy can đảm ngó sang, thấy một người đàn ông cực kỳ anh tuấn đang tiến lại gần mình.
——May quá, không phải Chung Gia Ngọc.
Người đàn ông anh tuấn đi đến trước mặt cậu, chào hỏi: "Chào cậu, tôi là Văn Nhiên, bắt đầu từ hôm nay tôi là hàng xóm của cậu, mong cậu giúp đỡ nhiều hơn."
Cậu cười đáp lại: "Chào anh, Văn Nhiên, tôi tên Mạnh Miên Đông."
"Miên Đông." Cậu nghe thấy Văn Nhiên gọi tên cậu, không hiểu sao hai chữ này thốt ra từ trong miệng Văn Nhiên vô cùng dễ nghe.
Cậu nghĩ nghĩ, có lẽ căng thẳng vừa được giải tỏa nên cậu mới cảm thấy giọng nói của người hàng xóm không phải là Chung Gia Ngọc dễ nghe.
Văn Nhiên đến thế giới này nửa ngày trước, điều đầu tiên anh làm sau khi đến thế giới này là chuyển nhà, anh thừa dịp Mạnh Miên Đông chưa tan tầm, chạy đến cửa hàng nội thất mua một đống đồ nội thất, phụ kiện, thiết bị điện mà mình muốn.
Mạnh Miên Đông ở thế giới này mắc chứng Fregoli, tưởng tượng một số người thành Chung Gia Ngọc, mục đích Chung Gia Ngọc chính là trả thù Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông thoạt nhìn vẫn chưa hết sợ hãi, không lâu trước đây lại tưởng tượng người nào đó thành Chung Gia Ngọc ư?
Văn Nhiên muốn ôm Mạnh Miên Đông vào lòng, nói với cậu, cậu sẽ không sao, Chung Gia Ngọc không thể làm hại cậu được.
Song hiện tại anh không làm được gì, anh chỉ có thể vờ như không quen Mạnh Miên Đông, anh cũng không có khả năng biết được khốn cảnh của Mạnh Miên Đông, trước giờ cậu chưa từng nói chuyện này cho ai biết.
Anh thở dài trong lòng, nói: "Miên Đông, chỗ tôi chưa lắp xong nước nóng, lát nữa tôi có thể mượn phòng tắm của cậu không?"
Các mối quan hệ của Mạnh Miên Đông đều ở mức bình đạm, cậu không thích giao tiếp, vả lại cậu mới vừa gặp Văn Nhiên, có phải Văn Nhiên quá thân thiện rồi không?
Vì thế phản ứng đầu tiên của cậu là từ chối: "Xin lỗi."
Văn Nhiên cũng không tin Mạnh Miên Đông sẽ đồng ý, không khó chịu vì bị từ chối, chỉ nói: "Là do tôi quá đường đột, người nên nói xin lỗi là tôi mới phải."
"Không sao." Mạnh Miên Đông đi vào nhà, đóng cửa lại, nhấn 110, cậu không gọi mà chỉ nắm chặt di động, ngón tay cái thoáng đè lên, ngay sau đó cậu bắt đầu kiểm tra từng chỗ từng chỗ, phòng ngừa Chung Gia Ngọc lẻn vào mà cậu không biết.
Nhà cậu có hai phòng một sảnh, cậu đến phòng ngủ kiểm tra trước.
Cậu bật đèn, dạo sơ một vòng, bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ, cậu mở tủ quần áo, vạch quần áo trên giá treo ra nhìn một lần, ngay cả dưới giường, dưới tủ đầu giường mà người trưởng thành không núp được cậu cũng kiểm tra.
Sau đó, cậu sang căn phòng được cậu dùng làm phòng sách, chỉ có hai kệ sách, một bàn làm việc, một ghế dựa, vừa nhìn là biết, nhưng cậu vẫn kiểm tra kệ sách, bàn làm việc, ghế dựa, đặc biệt là dưới gầm bàn.
Lại sau đó, cậu lần lượt đi vào WC, phòng bếp, ban công.
Cuối cùng là sảnh.
Đến khi tất cả đều được kiểm ra một lần, cậu mới yên tâm, nằm uỵch xuống sofa như một chiếc bóng cao su bị xì hơi.
Khi trời dần dần tối, cậu mở đèn lên.
Cậu thích ánh đèn ấm áp, vậy nên toàn bộ đèn trong nhà đều là ánh đèn ấm áp.
Đèn được mở lên, ánh đèn vàng rọi xuống, mọi thứ trở nên ấm áp hơn.
Cậu sờ sờ bụng, quyết định nấu cơm ăn.
Trước giờ cậu không giỏi nấu nướng, vì lẽ đó nên nguyên liệu nấu ăn trong nhà rất đơn giản.
Cậu đánh trứng gà, bỏ trứng gà vào chiên trước, sau đó chiên thịt muối, rồi bỏ chút cơm thừa tối qua vào, trộn chúng lại rồi rắc hành lên.
Kế đó, cậu lấy một cái chén trong tủ chén ra.
Món cơm chiên trứng thịt muối hôm nay trông không tệ lắm, đang lúc cậu tự hào vì tài nghệ của mình, đột nhiên ngửi thấy mùi khét.
Hóa ra lúc cậu đi lấy chén đã quên tắt lửa, làm phần cơm chiên, hành lá, thịt muối và trứng bên dưới bị khét.
Cậu dùng sạn xúc một cái, đau đớn phát hiện dưới đáy đã cháy khét lẹt, gần như không thể xúc được, chỉ cứu vãn được một chút, còn không đầy đáy chén.
Cậu ăn hết một chúng, chuẩn bị nấu mì ăn liền bò kho, trùng hợp lúc này, cửa nhà bị ai đó gõ.
Cả người cậu tràn đầy cảnh giác bước tới cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo.
Người đứng ở bên ngoài không phải Chung Gia Ngọc, mà là hàng xóm của cậu, Văn Nhiên.
Cậu hơi hơi hơi thả lỏng, mở cửa hỏi: "Xin hỏi anh có chuyện gì không? Nếu là mượn phòng tắm thì tôi nhớ tôi đã từ chối."
Văn Nhiên ôn hòa cười nói: "Không phải tôi tới mượn phòng tắm, tôi chuẩn bị lát nữa ra nhà tắm công cộng tắm rửa. Tôi tới hỏi xem cậu có thích ăn cơm Paella* không, ban nãy tôi vô ý làm quá nhiều, ăn không hết."
*Paella là một món cơm thập cẩm, rất đặc trưng của Tây Ban Nha và các nước có sử dụng tiếng Tây Ban Nha.
Mạnh Miên Đông không trả lời mà hỏi: "Anh ở một mình?"
Ngụ ý là —— Có phải anh ở chung với Chung Gia Ngọc không? Có phải anh dùng cơm Paella dụ tôi tới nhà anh không?
Văn Nhiên gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi ở một mình, tôi vừa đến thành phố này, không quen biết ai ở đây cả, sao có thể ở chung với người khác?"
Mạnh Miên Đông cảnh giác hỏi: "Anh làm ở chỗ nào? Vì sao lại tới đây?"
Văn Nhiên nói thật: "Tôi là giáo sư mới được mời đến A Đại, đảm nhiệm môn thương mại thực tiễn."
Giáo sư A Đại...
Văn Nhiên này thoạt nhìn không giống giáo sư A Đại, giống người mẫu, diễn viên hơn, rất có khả năng đang nói dối.
Mạnh Miên Đông không dám thả lỏng cảnh giác: "Xin lỗi, tôi còn có việc."
Văn Nhiên nói: "Vậy tôi để cơm Paella lại cho cậu nhé, nếu cậu đói thì có thể ăn."
"Không cần." Mạnh Miên Đông đóng sầm cửa lại.
Cậu không thể xác định được rằng Văn Nhiên nói thật hay giả, càng không thể xác định được Văn Nhiên và Chung Gia Ngọc có quen biết không, đương nhiên sẽ không tùy tiện ăn cơm Paella của Văn Nhiên, nói không chừng Chung Gia Ngọc đã động tay động chân gì trong đó.
Nhưng cậu cảm thấy nếu Văn Nhiên nói thật thì cậu quá không lễ phép với Văn Nhiên rồi, Văn Nhiên chỉ muốn nối gần quan hệ thôi.
Sau khi cửa đóng lại, Văn Nhiên chuẩn bị quay về nhà.
Không ngờ, cửa lại được mở ra.
Anh quay đầu lại, đập vào mắt là Mạnh Miên Đông cầm một gói mì ăn liền, đưa cho anh: "Đây là mì ăn liền xương heo, tôi không biết anh có thích hay không, cứ coi như là quà gặp mặt đi. Văn Nhiên, hoan nghênh anh trở thành hàng xóm của tôi."
Văn Nhiên thầm nói: Chẳng những anh muốn trở thành hàng xóm của em mà anh còn muốn trở thành người bên gối của em.
Có điều ngoài mặt anh vẫn ra vẻ đứng đắn: "Cảm ơn cậu."
Anh cầm lấy mì ăn liền, cửa lại đóng sầm một cái, suýt nữa kẹp trúng tay anh.
Anh bất đắc dĩ mà cười cười, không để ý, trở về nhà mình, cô đơn ngồi vào bàn ăn, ăn cơm Paella.
Đã năm ngày rồi anh không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Mạnh Miên Đông, năm ngày trước, Mạnh Miên Đông ở thế giới trước qua đời vì khí quan suy kiệt, hưởng thọ 93 tuổi.
Dưới sự cố gắng không ngừng của Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông đã trở thành bậc thầy truyện tranh, tất cả các tác phẩm của cậu đều được chuyển thể. Trong đó có một bộ phim Mạnh Miên Đông tự chuyển thể thu được 20 tỷ đô trong phạm vi toàn thế giới. Ngoài điện ảnh và truyền hình, các tác phẩm của Mạnh Miên Đông còn được chuyển thể thành game, tiểu thuyết, phim truyền hình...
Giấc mơ của Mạnh Miên Đông là trở thành tác giả có truyện tranh bán chạy, sau khi thực hiện được giấc mơ, Mạnh Miên Đông cũng thực hiện lời hứa mời Văn Nhiên ăn vô số món ngon vật lạ.
Tin Mạnh Miên Đông mất làm cả thế giới chấn kinh, được phát mỗi giờ trên các trang tin lớn, hàng trăm nghìn fan hâm mộ từ khắp nơi trên thế giới đến tham gia lễ truy điệu Mạnh Miên Đông.
Anh hạ táng Mạnh Miên Đông xong mới đến thế giới này.
Bây giờ Miên Đông của anh đang sống sờ sờ cách anh không xa, tuy rằng cách nhau một vách tường, nhưng không sao, anh tin sớm muộn gì mình cũng có thể làm Mạnh Miên Đông động lòng.
Có điều chứng Fregoli hơi khó giải quyết, khó giải quyết hơn ở chỗ, tính cảnh giác của Mạnh Miên Đông rất cao, không tin bất kì ai.
Mạnh Miên Đông chỉ tin tưởng bản thân, chẳng qua bản thân mới là không đáng tin nhất.
Nếu ngay từ đầu anh chỉ ra Mạnh Miên Đông mắc chứng Fregoli, khuyên Mạnh Miên Đông đi bệnh viện, khẳng định Mạnh Miên Đông sẽ không tin, trái lại sẽ khiến Mạnh Miên Đông đề cao cảnh giác hơn.
Điều cần thiết trước mắt là lấy được tin tưởng của Mạnh Miên Đông.
Hết chương 142
Hội chứng Fregoli hay còn được biết đến với cái tên "ảo giác Fregoli". Hội chứng này khiến cho người bệnh luôn gặp phải ảo giác rằng những người khác nhau mà họ gặp là do cùng một người hóa trang thành. Người bệnh cho rằng những người này đang theo dõi, theo đuôi và có thể gây nguy hiểm cho họ. Người mắc bệnh này thường không thể tái lập được thời gian, địa điểm, sự kiện, đối tượng mà mình gặp. (https://tamlyhochiendai.com/hoi-chung-fregoli)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.