Người Yêu Cũ Muốn Bao Nuôi Tôi

Chương 1: Chương 1





Tôi cản lại một chiếc Porsche màu đen trên đường.
Anh ta đã đi ngược chiều cả một đoạn rồi, làm tôi đuổi một lúc lâu mới bắt kịp.
Cửa kính xe hạ xuống, đập vào mắt tôi là một khuôn mặt quen thuộc thuở nào.
Tôi cứ nghĩ rằng khi gặp lại Trầm tiên sinh thì tôi phải tránh đi thật xa.
Phải nói rằng hồi tôi còn đi học ở bên Anh, chỉ cần nhìn thấy ai đó có chiều cao hao hao anh thôi là tôi cũng cảm thấy sợ hãi mà vội vàng trốn đi.
Thế mà tôi lại không nghĩ rằng, vào lúc này đây tôi không chỉ không tránh mà còn không hề hoảng loạn khi nhìn thấy anh.
Có lẽ là do tôi chủ động giữ xe anh lại, hoặc bởi vì anh uống nhiều quá rồi, ánh mắt mê man mà nhìn tôi khiến tôi buông bỏ phòng bị.
Anh không thể nhận ra tôi được.
Nhưng anh vẫn là anh – người luôn hiện hữu trong tâm trí tôi, vẫn là quần áo chỉnh tề, vẫn mặc bộ âu phục thủ công được may riêng cho mình – biết bao nhiêu lần, anh mặc như thế này rồi đè tôi xuống bàn, dùng sức bắt nạt tôi.
"Tiên sinh, phiền anh hãy đưa tôi xem giấy tờ xe của anh."
Anh khẽ nhíu mày, động tác chậm chạp lấy ra bằng lái của mình, cũng không thèm đưa mắt nhìn tôi lấy một lần.
Trầm Luật, giới tính nam, 29 tuổi.
Anh chỉ mới 29 tuổi thôi.

Vậy ra bốn năm trước anh cũng chỉ 25 tuổi, thế mà còn lừa tôi nói mình hơn 30 rồi, còn bảo mình già bắt tôi phải gọi anh là chú.
Tôi lạnh mặt trả lại giấy tờ cho anh, gõ cửa xe: "Tiên sinh, mời anh xuống xe, tôi nghi ngờ anh đã lái xe khi đang say rượu, mong anh hợp tác kiểm tra."
Khi anh uống say cũng tương đối dễ bảo, vì vậy khi anh nghe tôi nói cũng chỉ cau mày rồi nhanh chóng mở cửa xuống xe.
Tôi đưa ra máy đo nồng độ rượu, nói với anh: "Tiên sinh, mời anh thổi hơi vào máy đo nồng độ rượu."
Thật ra thì tôi đang cảm thấy thoải mái trong lòng, bởi vì máy đo nồng rượu này có tận mấy loại, mỗi loại mang hình dáng khác nhau, nhưng trùng hợp sao hôm nay tôi cầm theo cái máy hình trụ, cuối cùng cũng trả thù được chuyện trước kia mỗi lần anh muốn ngậm ngón tay tôi.
Anh cứ đứng nguyên tại chỗ không chịu động, đến nỗi tôi còn phải đưa máy đến trước miệng anh mà anh còn nghiêng đầu né tránh.
Đúng là vẫn còn nhạy bén lắm, cũng phải thôi, trước kia mỗi lần anh uống nhiều rượu rồi làm tôi, ánh mắt anh cũng không hề thay đổi, thậm chí còn không chớp lấy một lần.
Tôi nghiêm mặt: "Tiên sinh, mời anh phối hợp kiểm tra."
Cuối cùng anh cũng chịu nhìn tôi, còn ngừng lại hai giây – chỉ hai giây thôi đã khiến tôi cảm thấy chột dạ.
Nhưng vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, hiển nhiên là không nhận ra tôi, còn không hề giải thích mà nói luôn: "Không cần đo đâu, cô cứ lập biên bản đi."
Người có tiền thật là đáng ghét.
Tay tôi cũng không thu về: "Đây là một phần của công việc, tiên sinh, mời anh phối hợp kiểm tra."
Anh nhìn tay tôi, không biết lại nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên anh há mồm ngậm lấy cái máy đo nồng độ.
Điều này làm tôi bối rối một chút.

Bởi vì anh say rượu nên mắt hơi đỏ, trong mắt là một mảnh xuân tình, nếu không phải tôi đã hiểu anh quá rõ rồi thì chắc chắn ngay lúc này đây tôi sẽ nghĩ rằng anh đang dụ dỗ tôi.
Tôi vô cùng kinh ngạc xen lẫn với run sợ, theo phản xạ vội rụt tay về, máy đo nồng độ lúc bị rút ra khỏi miệng anh còn vang lên một tiếng kêu nho nhỏ.
Thanh âm này khiến da đầu tôi tê dại.
Anh nhướng mày, tựa như không hiểu: "Đồng chí cảnh sát?"
Tôi vẫy tay: "Anh uống nhiều rồi, đây chính là vi phạm pháp luật, anh có biết không? Anh gọi một người tới đón anh đi."
Anh vẫn không có động tĩnh gì, cứ mang biểu cảm khó hiểu mà nhìn tôi.
"Alo."
Anh vẫn như kẻ ngốc không chịu phản ứng.
Tôi không nhịn được liền cong ngón tay rồi gõ lên trán anh – giống như hồi trước anh hay làm thế với tôi.
Kết quả là không kiểm soát được lực độ của mình, khiến cho trán anh đỏ cả lên.
Anh bị đau, lúc này mới hoàn hồn, nhìn về phía tôi, ánh mắt còn mang theo tức giận.
Tôi hơi sợ rồi đấy.
Vì sự an toàn của người bạn cũ này, tôi đã thay anh gọi điện đặt xe, cho đến khi chiếc xe chở anh rời đi rồi tôi mới yên tâm mà quay về.

Dĩ nhiên tôi không dám lập biên bản cho anh, làm trò mèo như này, đến khi anh tìm đến cửa thì phải làm thế nào?
Tôi không chọc nổi anh nữa rồi.
Tôi trực ca đêm, nên được ngủ đến trưa hôm sau mới dậy, buổi chiều vừa mới đến cục cảnh sát, lãnh đạo đã gọi tôi tới phòng làm việc của ông.
Tôi làm việc ở đây chưa được bao lâu, nhưng lãnh đạo là người rất tốt, từ trước đến giờ có chuyện gì sẽ nói thẳng mà không hề giấu diếm.
Vì vậy khi tôi vừa mới vào phòng làm việc của ông, chân còn chưa đứng vững, ông đã hỏi tôi: "Tối hôm qua cô lập được bao nhiêu biên bản?"
Tôi hơi ngạc nhiên, sau đó mới thành thật trả lời: "Tám bản ạ, có chuyện gì thế ạ?"
"Trong đó có một chiếc Porsche đúng không?"
Trong lòng tôi có một dự cảm không mấy tốt đẹp: "Hình như có ạ, sao thế ạ?"
"Người đó gọi điện đến cục cảnh sát chúng ta, nói rằng đêm qua khi cô thi hành pháp luật thì có bắt giữ chiếc xe của anh ta, còn không có lời giải thích rõ ràng."
Sau khi nghe lãnh đạo nói xong, tôi đã hiểu ra mọi chuyện.
Chắc chắn Trầm Luật nhận ra tôi là ai.
Tôi không lợi dụng được xe của anh, cho dù có bắt giữ thì sao chứ, người có tiền như anh sẽ không nhàm chán đến mức đi tính sổ trả thù tôi.
Mặt tôi cũng đỏ lên: "Đội trưởng, đó là bởi vì anh ta lái xe trong lúc say rượu, sau đó còn đi ngược chiều, lại vượt quá tốc độ, em đuổi theo một lúc lâu mới bắt được, đây không phải là nhiệm vụ của em sao?"
"Tôi cũng đã nói với người ta như vậy nhưng người ta bảo người ta không uống rượu, cô cũng không lập biên bản, vậy phải nói thế nào đây?"
Trong lòng tôi đang rất muốn giết chết anh ngay lập tức.
"Vậy anh ta muốn em phải bồi thường sao?" Tôi hỏi.
Khoản bồi thường này có thể khiến tôi mất sạch cả tháng lương của mình, nghĩ thôi mà tim cũng nhói đau rồi.
"Không cần như vậy." Lãnh đạo cười: "Người ta cũng thấu tình đạt lý, nói rằng người làm cảnh sát giao thông như chúng ta cũng không phải chuyện dễ dàng, chỉ cần cô đến gặp mặt người ta rồi nói lời xin lỗi là được."
"....Em có thể bồi thường bằng tiền được không?"

Tại sao phải nói xin lỗi làm gì trong khi có thể bồi thường bằng tiền mặt?!
"Đội trưởng, em không hề giữ xe của anh ta."
Chính anh ta đang gây sự với tôi đó.
"Cô đừng lo, chẳng qua người ta muốn cô đến xin lỗi thôi, chắc chắn không có vấn đề gì đâu." Lãnh đạo nghĩ rằng tôi đang sợ.
Ừ cũng đúng, tôi đang sợ thật.
"Nếu không thì như này đi ạ." Tôi chần chừ: "Không được nữa thì em xin tự nhận hết trách nhiệm về mình rồi từ chức, vậy cũng được coi là bồi thường rồi."
Vẻ mặt lãnh đạo trở nên thống khổ: "Đồng chí Tiểu Trình à, cô đừng khiến tôi khó xử, ca dao tục ngữ có câu, dân không đấu với thương (*), bối cảnh của Trầm tiên sinh lại thâm sâu, cái cục cảnh sát nhỏ bé này của chúng ta không chọc nổi đâu."
(*) Dân không đấu với thương được chế lại từ câu "Nghèo không đấu nổi Giàu, Giàu chẳng địch nổi Quan."
"..."
Lãnh đạo thấy mặt tôi đã giãn ra, vội vàng đưa danh thiếp cho tôi: "Đây là số điện thoại thư ký của Trầm tiên sinh, khi cô đến công ty thì liên lạc với thư ký người ta là được."
Tôi nắm chặt lấy danh thiếp mà đi ra khỏi cửa.
Có chết tôi cũng không đến công ty ấy, tôi có bóng ma tâm lý với cái phòng làm việc của anh.
Buổi chiều tôi đi tuần tra ở bên ngoài, sắp đến giờ tan làm, lãnh đạo lại vô cùng lo lắng gọi điện thoại cho tôi: "Tiểu Trình à, sao cô còn chưa đến công ty của Trầm tiên sinh chứ?"
"Em vẫn đang trong giờ làm việc mà đội trưởng."
"Cô đừng có đi nữa, người ta cũng tìm đến cửa rồi."
Câu nói khiến tôi phải sững người.
"Tôi nói này, ngày hôm qua cô đắc tội với người ta à? Nếu chỉ lái xe thôi thì sao người ta lại nổi điên đến mức như thế này? Thôi thôi cô nhanh quay về cục đi!"
"...."
Hôm qua có đắc tội với người ta không thì tôi không biết, nhưng trong quá khứ thì có, lại còn đắc phải tội rất lớn là đằng khác.
Hết chương 1..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.