Người Vớt Xác

Chương 8:




Chỉ sợ đúng là như thế!
Tôi thầm tán thành, như vậy thì việc trực bạn bị bóp chết cũng có lý, hắn ăn trộm miếng huyết cá ngọc bội này nên mới bị Lưu Sài giết hại.
Từ Phượng nhíu nhíu máy, hỏi, “Lưu Sài kia tại sao lại giết anh ta?”
Theo ý của Từ Phượng, người công nhân này cũng đâu phải là lấy đồ của Lưu Sài, hắn ta chẳng có lý do gì để làm hại anh ta.
Tôi nói, “Chị Từ, đêm nay em sẽ ở lại đây. Em nghĩ chừng nào khối ngọc đẫm máu ngày chưa trả về cho chủ nhân của nó thì mọi chuyện vẫn chưa xong đâu”
Kỳ thật trong lòng tôi cũng không chắc chắn lắm, nhưng việc vấn đề này có được giải quyết trót lọt hay không không chỉ liên quan đến vị trí của tôi trong lòng Từ Phượng mà còn quan hệ đến cả chuyện nhờ cô ấy giúp tôi tìm máu chó mực thuần dương 10 tuổi.
Từ Phượng nghe lời tôi, cô cắn chặt răng nói, “Trần Tùng, chị ở lại với em”
Tôi sững sờ, trong lòng tràn ngập cảm động
Buổi tối, tôi cùng Từ Phượng ở ngay bên cạnh công trường thức canh chừng, ấy thế mà chẳng có gì xảy ra. Sau khi bình minh ló dạng, tôi nhịn không được mà ngủ thiếp đi.
“Tiểu Tùng, về nhà mau, cha cháu không xong rồi!”
Đang mơ mơ màng màng, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng ông gọi liền ngồi bật dậy, bây giờ mới phát hiện tôi đang ngủ ở cửa thôn, còn ông tôi đứng ở cửa nhà hô to.
Cha tôi ngồi trong thùng hấp, mờ bôi tím ngắt, toàn thân run lẩy bẩy.
Tôi hoảng loạn chạy về nhà. Bởi vì chạy quá nhanh, tôi có cảm giác thứu gì đó đang giữ tôi lại, tôi càng dùng sức lực cản lại càng lớn, tôi dần dần trở nên kiệt sức.
“Cha ơi, đừng bỏ con lại mà. Con còn chưa kết hôn, con chưa cho cha được ôm cháu nội mà!” Tôi không ngừng hét lớn, lao nhanh về phía trước.
Đột nhiên lồng trực tôi nóng lên, khung cảnh trước mắt nhanh chóng phân tán, bên tai truyền đến thanh âm xôn xao của bọt sóng, còn có tiếng hét lo lắng quen thuộc của Từ Phượng.
Tôi nhìn quanh bốn phía rồi bị dọa đến trắng bệch cả mặt. Hóa ra tôi đã chạy xuống sông, mực nước sông đã dâng đến tận cổ tôi. Nếu tôi còn đi tiếp e rằng sẽ bị chết đuối!
Từ Phường lo lắng đứng trên bờ, cho đến khi tôi nhìn về phía cô ấy, cô ấy gần như là hét lên trong làn nước mắt. “Trần Tùng, đừng làm chị sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chị Từ, em ổn, trời nóng quá nên em muốn đi tắm thôi”
Tôi sợ mình sẽ hù dọa Từ Phương nên không dám nói sự thật. Đương nhiên tôi cũng không phải là bị quỷ nhập, tôi chỉ là bị ma làm mờ mắt rồi sinh ra ảo giác.
Từ Phượng thở phào nhẹ nhõm, kêu tôi nhanh chóng lên bờ. Dưới nước thực sự quá nguy hiểm. Tôi gật gật đầu, bỏ lại con ma ở lòng sông
Nhưng khi tôi chuẩn bị quay về thì bỗng dưng cảm thấy có gì đó vướng vào chân
Tôi lập tức bị mất thăng bằng trượt chân trong nước, bởi vì hiện tại là buổi tối nên tôi cũng không biết thứ vướng vào chân mình là gì, nhưng nó dường như muốn kéo tôi xuống nước.
Tôi cố gắng giãy giụa, vẫn không thể thoát khỏi nó. Trong cơn hoảng loạn tôi cảm giác lòng bàn tay mình bị xước, và rồi thứ đó lại nhanh chóng nới lỏng.
Không kịp nghĩ xem đó là gì, tôi bơi nhanh vào bờ, Từ Phượng liền bổ nhào xuống và nói tôi dọa cô ấy sợ chết khiếp, về sau không được làm như vậy nữa
Tôi ngoài mặt vẫn an ủi cô ấy rằng tôi thật sự ổn, trong lòng lại thầm đắc ý không thôi
Từ Phượng thấy tôi phát ngốc, lo lắng nói, “Em xem, toàn thân đều ướt đẫm rồi, chúng ta đi về trước để em tắm nước nóng, bằng không sẽ bị cảm lạnh”
Lần đầu tiên tôi được phụ nữ quan tâm nhiều như vậy, đó còn là người phụ nữ tôi thích nữa, vậy nên tôi không do dự gật đầu, cùng Từ PHượng trở lại chung cư
Chỉ là khi cởi quần áo ra tôi mới phát hiện trên cánh tay chẳng biết từ lúc nào có rất nhiều hoa văn lạ
Mấy cái hoa văn này đặc biệt quen thuộc, giống như miếng huyết ngọc hình cá lúc trước
“Huyết cá?” Toàn thân tôi nổi lạnh từng cơn, tranh thủ sờ soạng túi quần, quả nhiên miếng ngọc đã biến mất
Tôi bị dọa đến trắng cả mặt, miếng huyết ngọc hình cá kia chẳng lẽ lại chạy lên tay tôi?
Đối với những điều chưa biết, con người ta dễ dàng cảm thấy sợ hãi.
Đột nhiên tôi cảm giác lồng ngực như bị xuyên qua, vô cùng đau nhức, sau đó hai mắt tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự
Lúc tỉnh dậy đã là ngày hôm sau. Ánh mắt Từ Phượng lóe lên một tia hạnh phúc, nói với tối, “Trần Tùng, em cuối cùng cũng tỉnh rồi, thật tốt quá, công trường gọi điện tới nói thi thể Lưu Sài đã nổi lên rồi, tối hôm qua em bị cảm lạnh ở nhà nghĩ ơi, chị đi xem thử”
Chờ Từ Phượng trở lại lần nữa thì còn có một người đàn ông trung niên đi theo, Tự Phượng giới thiệt ông ấy là cha cô – Từ Trọng
Từ Trọng vươn tay ra với tôi, “Trần đại sư, cảm ơn cậu đã giúp đỡ chuyện trên công trường. Tôi đã yêu cầu thư ký chuẩn bị hai mươi vạn coi như tạ lễ. Đêm nay lại tôi mời khách ở nhà hàng, Trần đại sư nhất định phải đến nhé”
“Chuyện ở công trường giải quyết xong rồi?” Tôi hơi kinh ngạc nhưng lại không thể hiện ngoài mặt, chỉ nhìn Từ Phượng đang đứng ở một bên
Từ Phượng đón ánh mắt của tôi, nói với vẻ trách móc, “Chuyện là bố chị đã tìm một đại sư khác đến xe. Khi ông ấy đến lại nói rằng chuyện đã xong cả rồi, còn hại ông ấy tốn công một chuyến, phàn nàn bố chị mất mấy lời. Trần Tùng em cũng thật là, giải quyết xong rồi tại sao không luôn với chị lúc sáng?”
Tôi hơi xấu hổ, thật khó để nói rằng tôi chẳng hay biết gì cả, vì vậy tôi đành nói,
“Lúc sáng chị đi vội quá, em còn chẳng có cơ hội để mở miệng”
Từ Phượng nghe xong liền xấu hổ
“Chị Từ,, hai mươi vạn thì em không cần, em chỉ muốn nhờ chị giúp một chuyện”
Cả Từ Phượng và bố cô ấy đều ngỡ ngàng, dù sao tôi chỉ mới bây lớn, thế những lại phán không cần hai mươi vạn, chỉ cần bọn họ giúp một chuyện, có chút nghĩ không thông
Từ Trọng lập tức nói, “Trần đại sư, cậu cần thứ gì?”
Tôi nói, “Là như vầy, cha cháu mấy ngày trước bị bện, cần máu chó đen mười tuổi để chữa, hơn nữa là con chó đựa chưa chạm qua chó cái bao giờ. Cháu hy vọng bác có thể tìm giúp một con”
Bởi vì lo lắng bệnh tình của cha, tôi nói thẳng một hơi, chỉ là khi dứt lời, tôi liền cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của hai cha con họ Từ, vì thế cũng không được tự nhiên cho lắm
Không khí trong phòng bỗng trở nên khó xử
Từ Trọng đã kinh qua đủ mọi loại sóng gió nên nhanh chóng phục hồi ý thức, nói với tối, “Máu chó đen mà cậu cần đại sư kia vừa vẹn có, nhưng tôi không biết ông ta có cho hay không”
Sau đó hai bố con Từ Phượng dẫn tôi đến khách sạn ăn tối, nhưng sau khi đợi ở khách sạn hai giờ, Từ Phong đi nghe điện thoại trở về liền nói rằng người ông ta hẹn sẽ không đến, thế nên chúng tôi mới bắt đầu dùng bữa
Từ Phượng trở lại vào trưa ngày hôm sau và mang theo cho tôi một túi máu, nói rằng đó là thứ tôi đang tìm, đã được đóng gói để chống đông
Tôi nhận lấy túi máu nhìn kỹ, màu sắc so với máu chó đen tôi mua trước đó tối hơn một chút. Tôi nghiêm túc hỏi Từ Phượng, “Chị Từ, đây là sinh mạng của bố em. Chị chắc chắn đúng là con chó đen mười tuổi? Có phải là máu thật không?”
Từ Phượng gật đầu, “Trần Tùng, đừng lo lắng quá, chị đã tận mắt nhìn thấy con chó bị lấy máu. Chủ nhân của nó còn vô cùng đau lòng nữa. Phải mất rất nhiều công sức mới lấy được chỗ này, liệu đã đủ chưa?”
“Em cũng không biết đã đủ chưa. Chị Từ, em đnag rất lo lắng về tình trạng của bố. Chuyện này em sẽ nhớ kĩ, về sau có cơ hội lại báo đáp chị” Tôi trịnh trọng nói
Từ Phượng trợn mắt nhìn tôi một cái, “Em nói cái gì vậy? Nếu không nhờ em thì cái mạng này của chị đã không giữ nổi”
Ban đầu Từ Phượng muốn đưa tôi đến nhà ga, nhưng vì chỗ công trường đang bận nên Từ Phượng chỉ đặt vé cho tôi rồi bảo vệ sĩ hộ tống tôi đến đó
Khi đến nhà ga, vệ sĩ của Từ Phương đi lấy vé
Bởi vì thời tiết quá nóng, tôi cởi bỏ áo khoác, chỉ mặc một cái áo ngắn tay. Và rồi tôi nhìn thấy hoa văn huyết ngư đó trong nháy mắt, tôi cau chặt mày
Bỗng nhiên có người túm lấy tôi từ đằng sau, “trời ơi ghê quá, chàng trai trẻ, mạng cậu giữ không được bao lâu nữa đâu”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.