Người Vớt Xác

Chương 60:




Chu Tam lại xuất hiện ở phía cuối tầm nhìn của tôi, ngoài ra xung quanh cũng không còn sơn động nữa mà giống một cái cung điện khổng lồ hơn
“Chúng ta đi đâu đây?”
Tôi bắt kịp Chu Tam, sau đó tên này nhanh chóng thở dài một tiếng, ra hiệu tôi không được nói
Trước mặt chúng tôi, một đám người đang lặng lặng đi trong hoa viên. Sở dĩ nói là vườn hoa là bởi vì khắp nơi đều có thể thấy bồn hoa, bên trong bồn hoa còn có thể thấy vài khóm hoa, nhưng tất cả đều có màu đen, không hề có ngoại lệ.
Trừ cái đó ra, thi thể vùi lấp trong bồn hoa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, giống như có người cố tình làm vậy
“Tôi không ngờ nơi này có cửa âm dương, thế giới này không nói là không tồn tại, nhưng lại có tồn tại. Giống như lần trước tôi nói với cậu rồi đó. Tin thì có, không tin thì không có, xem ra năm đó ở chỗ này chôn những người đều biết dị thuật, cho nên hiện tại mới hiện ra trước mắt một màn này”
Tôi nhìn đám người trong hoa viên dần dần biến mất. Sau khi Chu Tam phát hiện ra tôi mới đuổi theo kịp
“Chẳng lẽ đây không phải là nơi anh muốn đến hả?”
Chu Tam quay đầu trợn mắt nhìn tôi một cái, lúc này mới nói, “Nếu tôi muốn vào, chính cậu lần trước còn chưa thấy à. Nếu bố pháp thi thuật thì có thể vào bất cứ nơi nào cậu muốn, đây cũng không phải là tôi làm”
Chu Tam nói xong, lập tức theo sau đám người vừa nãy
“Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”
Tôi còn chưa dứt lời, Chu Tam đã dừng lại
“Tôi nói cậu sao suốt ngày lải nhải vậy, đuổi theo chẳng phải xong rồi à?”
Tôi vốn dĩ còn muốn hỏi tại sao mấy thi thể chỗ cửa hang lại có nhiệt độ, nhưng nhìn bộ dạng Chu Tam bây giờ tôi không dám nghĩ đến việc tiếp tục hỏi nữa
Thời điểm tôi mở miệng hắn không kiên nhẫn, đến lúc xảy ra chuyện lại trách tôi không hỏi rõ ràng, tên này thật là một đứa lập dị
Theo Chu Tam vòng qua hoa viên, tôi phát hiện đám người vừa rồi lại xuất hiện
Đột nhiên tôi cảm thấy bả vai nóng lên! Lồng ngực lại thỉnh thoảng truyền đến từng trận đau nhức
Tôi quay đầu sờ chỗ khác, vị trí con cá máu trên đầu vai mình, giờ khắc này nó dường như đã cộng hưởng với thứ gì đó, một lần nữa tỏa ra hơi nóng
Tôi vỗ nhẹ lưng Chu Tam, tên này ban đầu còn chẳng thèm để ý, đôi mắt cứ dán chặt vào những bóng đen trong hoa viên
Mãi cho đến khi tôi nắm lấy tay hắn ấn lên vai mình, tên này mới quay người lại liếc nhìn tôi một cách khó tin
“Chuyện gì đây?”
Chu Tam kinh ngạc nhìn hoa văn huyết ngư trên vai tôi. Thời khắc này không chỉ bàn tay cảm nhận được nhiệt độ mà ngay cả bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy huyết ngư, nhấp nháy lập lòe
“Sao tôi biết được”
Tôi trợn mắt với Chu Tam một cái, nếu tôi biết thì để hắn nhìn làm gì
Chu Tam liếc thoáng qua con cá máu trên bả vai tôi, lại quay đầu nhìn mấy bóng đen cách đó không xa, sau đó mới suy tư nói, “Tình huống xảy ra trong Âm dương giới là phản chiếu của bên ngoài, có lẽ chúng ra có thể nhìn thấy chuyện chúng ta muốn biết”
Chu Tam rời sự chú ý đặt trên bả vai tôi, lúc này mới xoay người đi chỗ khác, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai bóng người cách đó không xa
Không biết từ bao giờ, bốn phía tựa như bị bao phủ bởi một tầng sương mù nhàn nhạt màu xám trắng, ngay cả mấy bóng đen trước mắt cũng bắt đầu nhìn không rõ nữa
“Tiểu tử, cậu nhớ cho kỹ, mọi thứ ở đây đều là giả”
Chu Tam thần thần bí bí thì thầm với tôi một câu. Sau đó thân hình của hắn liền hoàn toàn bị sương mù vây lấp. Tôi đang định đáp lời hắn nhưng chẳng còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa, dù cho tôi có đi đến vị trí hắn đã ngồi xổm trước đó thì cũng không thấy gì cả
Cho đến khi tất cả sương mù dày đặc đều tan hết, bốn phía vẫn không hề có sự hiện diện của Chu Tam. Hơn nữa đám người vừa rồi cũng biến mất theo
Nhớ lại mấy câu Chu Tam nói với tôi lúc nãy, tôi hơi ngờ ngợ điều gì đó, không kịp lấy lại tinh thần, giọng nói của Chu Tam lại một lần nữa truyền đến từ đằng sau
“Tiểu tử cậu sao lại chạy nhanh như vậy hả!”
Tôi nhất thời có chút không hiểu, cái gì mà tôi chạy nhanh, ngây người mất một lúc, vừa quay người lại thì phát hiện mình đang ở trong sơn động, chỉ là trên mặt đất không còn thi thể nào cả. Thay vào đó, Chu Tam chạy đến từ phía sau tôi, trong tay đang cầm thứ gì đó
Vì trước khi biến mất, Chu Tam đã từng dặn dò tôi. Đối với tên đột nhiên xuất hiện trước mắt này tôi có chút địch ý, ít nhất tôi cảm thấy hiện tại Chu tam không có khả năng ở sau lưng tôi, mà lúc nãy rõ ràng là còn đang ở trong âm dương giới
Chu Tam tới gần, muốn vươn tay ôm tôi. Tôi nghiêng người né tránh, Chu Tam bị vồ hụt, nhưng lúc tôi quay đầu lại muốn nhìn hắn thì bóng dáng của Chu Tam đã chẳng còn, xung quanh một lần nữa từ sơn động trở về bên trong âm dương giới
Ngoài ra, trên mặt đất nơi Chu Tam biến mất, tôi thấy một con dao găm gỉ sét loang lổ. Nghĩ đến vừa nãy tên đó còn muốn ôm lấy tôi, mà tôi lại không nhìn rõ thứ trong tay hắn, trong lòng liền không nhịn được một cơn ớn lạnh. Nếu “Chu Tam” đó thật sự ôm tôi, liệu con dao găm có xuyên qua thân thể tôi luôn không?
Tôi nghĩ mà buốt cả người. Khoảng khắc này, tôi mới thực sự hiểu được lời dặn của Chu Tam, nhiều thứ mắt thấy tường tận cũng không được tin.
Chu Tam không có ở đây, tôi thậm chí còn chẳng biết hắn đã đi đâu. Hồi tưởng lại cuốn sách của ông nội, lúc trước chỉ vì giải quyết vụ của Mạnh Nhiên mà tôi phải đọc suốt cả một đêm. Nhưng lướt qua mấy cái bên trong thì không có miêu tả về âm dương giới
Cho nên hiện tại tôi tựa hồ ngoại trừ đứng im tại chỗ thì không biết làm gì thêm nữa. Nhưng nếu tôi ở lại đây, trong lòng lại không thoải mái, tôi luôn có linh cảm chuyện gì đó khủng khiếp sẽ nhanh chóng xuất hiện
“Trần Tùng, cậu làm gì ở đây thế?”
Bỗng dưng, một giọng nói vang lên, tôi quay đầu lại, phát hiện bóng dáng của Chu Tam lại xuất hiện ở vị trí hai bóng đen vừa rồi, vừa cẩn thận nhìn chằm chằm phía trước, vừa thỉnh thoảng quay đầu gọi tôi, dường như muốn tôi đi qua
Tôi không có đáp lời, cũng không có bất kỳ động tác nào cả, chỉ một mực lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ
Chu Tam mắt thấy tôi không nhúc nhích, có vẻ hơi tức giận. Hắn đột nhiên đứng dậy, bất kể bóng đen hắn đang quan sát có phát hiện ra hắn hay không, trực tiếp hướng về phía tôi
Với kinh nghiệm vừa tôi, tôi biết chỉ cần không bị đụng phải thì mọi chuyện đều ổn thỏa. Cho nên lúc Chu Tam đi về phía tôi, tôi bắt đầu lùi lại từng bước một, hắn tiến một bước tôi lại lùi một bước, luôn giữ một khoảng cách nhất định với hắn. Dường như chỉ có như thế mới khiến bản thân tôi cảm thấy an toàn
“Cậu đang làm gì thế. Nhanh lên, tôi tìm thấy bí mật về cái huyết ngư trên cánh tay cậu rồi”
Chu Tam vừa nói vừa nhẹ nhàng vẫy tay, nhưng trong lúc hắn vẫy tay, tôi đã phát hiện ra con dao găm rỉ sét được giấu sau cổ tay hắn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.