Người Vớt Xác

Chương 29:




Chu Tam tức thì có tức, nhưng sau khi qua đi dường như rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
“Được rồi, tôi cũng chẳng nhiều lời với cậu làm gì. Cậu nói không sai, đúng là có chuyện tôi cần cậu giúp. Nhưng tôi nói trước, phải giúp tôi rồi tôi mới đi giúp cậu!”
“Một lời đã định!”
Tôi không hề sợ Chu Tam sẽ đổi ý, thậm chí sâu trong nội Tâm Chu Tam bây giờ  không chừng đang mừng thầm, nghĩ rằng gian kế của mình đã thành công
Chu Tam là ai? Cáo già xảo quyệt không một người nào so bì nổi. Cho dù là thuận nước đẩy thuyền cũng được, tự làm tự chịu cũng được, nhanh chóng giao dịch là xem như đã xong một nửa
“Nhưng nhóc này, có câu này tôi phải nói rõ ràng cho cậu biết, muốn giải quyết hồn ma bà già ở Hồng Hà thì phải xuống sông. Đó gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Đến được hang ổ thì mới có thể tìm ra nhược điểm của đối phương”
Tôi không phản bác lời đề nghị của Chu Tam. Hắn biết rõ lai lịch của nữ quỷ hơn tôi. Có lẽ hắn đã sớm nghĩ ra biện pháp đối phó, nhưng chẳng qua còn thiếu vài thứ chưa xong mà thôi.
“Được rồi, tôi không nói nhiều nữa. Trước tiên cậu cứ đến đây, chuyện tối hôm nay nhất định phải làm nên trò trống cho tôi, nếu cậu vẫn còn muốn tôi giúp cậu”
Tôi liếc mắt nhìn Chu Tam một chút. Nhưng tôi lại bắt đầu cảm thấy khá tò mò về chuyện mà Chu Tam đang vội. Hôm qua đã nói với tôi một lần, chắc hẳn chẳng phải đơn giản là việc vặt
Bước vào phòng sau của cửa tiệm, Chu Tam nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai mới lấy từ trong két sắt ra một thứ
Đó là một cái túi vải màu nâu nhạt, bên trong hình như chưa đồ gì đó, phồng lên. Nhưng phía ngoài bị phủ một tầng vải bạt nên không nhìn ra được gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra là một vật có hình khối
“Đây là?”
Tôi ngắm nghía món đồ kia một chút, Chu Tam lại nhìn quanh bốn phía lần nữa, sau đó mới cẩn thận mở túi ra
Tôi không nói gì cả. Đây là địa phương của hắn, làm gì mà sợ thành như vậy? Nhưng khi thấy Chu Tam đem thứ đó ra ngoài hoàn toàn, tim tôi khẽ động, yết hầu nhịn không được giật giật vài cái.
Thứ Chu Tam do dự mãi mới lấy ra, hóa ra là một khối vàng!
Khối vàng này giống với khối vàng chúng ta thường thấy, khác biệt duy nhất là dưới ánh mặt trời, nó phát ra kim quang lấp lánh
“Đây là?”
Tôi nhìn vào nó, nhất thời không hiểu gì cả. Nếu nó là đồ thật thì là cả một vấn đề không nhỏ. Khối vàng lớn như vậy, giá trị lên đến bao nhiêu chứ
“Cái này tôi nhận tay hôm qua, coi như cho cậu nghía một chút, tiểu tử cậu đừng có mà lỡ miệng”
Tôi nhìn khối vàng trong tay Chu Tam, chợt nhớ đến cô gái hôm qua
“Chẳng lẽ là cô gái hôm qua đưa cho anh?”
Chu Tam chỉ đưa tay lên làm một động tác im lặng
“Nếu không phải cô ta đưa nó cho tôi, tôi còn cần cậu giúp à?”
Nghe lời này của Chu Tam, xem ra chuyện này có vẻ rất khó khăn. Không thì hắn đã chẳng bảo tôi tới hỗ trợ. Phải biết rằng tôi hiện tại chỉ biết lở dở lương ương, phù chú đạo thuật gì đó đều dựa vào hai cuốn sách ông nội và lão Cát để lại mà làm.
Cho nên nói lần này tôi giúp Chu Tam chẳng bằng nói Chu Tam dạy cho tôi kinh nghiệm cùng kiến thức mới.
“Tại sao, cô gái đó bỏ lại khối vàng này, thù lao của anh à?”
Chu Tam cất lại khối vàng, nhét vào két sắt lần nữa. Sau đó nói, “Chứ cậu nghĩ sao, bình thường nói cậu nghe Tam gia tôi bản lĩnh không phải là hư danh mấy người lại chả tin, hiện tại khách lớn tìm đến cửa đã tin chưa?”
Chu Tam dường như rất đắc ý. Nhưng lòng tôi không hiểu sao lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Khách gì lại đi lấy khối vàng làm thù lao, quá là khó tin. Nhưng mà ngẫm lại bản lĩnh của Chu Tam tôi liền không lo lắng nữa. Dù sao ở đây hắn lợi hại hơn tôi nhiều
“Ok, tôi tin anh”
Nói vậy là tôi không muốn hỏi đến cùng lai lịch của khối vàng, cứ yên lặng ở trong tiệm của Chu Tam chờ đến đêm là được.
Khi ánh nắng cuối cùng rơi xuống, Chu Tam mặc một thân đạo bào màu vàng đi ra. Tôi không ngờ hắn lại long trọng như vậy, nhưng xem ra hắn cũng có chút không quen
“Bây giờ anh có thể nói những việc chúng ta sẽ làm đêm nay rồi đó”
Tôi nhìn Chu Tam trong chiếc áo choàng vàng, đối phương khẽ cười, tâm trạng có vẻ rất tốt
“Không giấu cậu. Chẳng lẽ ngày hôm qua bước chân vào cửa tiệm cậu không phát hiện có gì đó không thích hợp à?”
“Cái gì không thích hợp cơ?”
Thành thật mà nói hôm qua vào tiệm Chu Tam tôi không những không phát hiện ra chỗ nào không đúng mà còn suýt nữa đụng vào phụ nữ. Ngoài chuyện ăn mặc hơi kỳ lạ ra, hình như chẳng sai ở đâu cả. Trừ cái ô màu đen trong tay, quả thật là không có gì cổ quái hết
Có lẽ thấy tôi sững sờ, Chu Tam cười cười, lúc này mới nói, “Trước sau vẫn ngơ ngẩn, Hôm qua cậu vào cửa không chú ý đến một cỗ thi khí (mùi tử thi) à?”
“Thi khí á?”
Thực ra cho đến bây giờ tôi vẫn không biết thi khí là gì, làm sao cảm nhận được nó chứ?
“Xem ra tiểu tử cậu vẫn còn quá ít kinh nghiệm. Nói cậu biết, cái người hôm qua cậu gặp vốn dĩ không phải người sống”
“Cái gì?”
Câu nói của Chu Tam làm tôi nhịn không được rùng mình một cái, hôm qua thậm chí tôi còn đối mặt với cô gái đó. Tất cả mọi điểm của đối phương hầu như chẳng khác với người thường. Nhưng giờ Chu Tam lại nói cô ta không phải người sống, sao lại không làm tôi sốc được chứ
“Nếu không phải người sống sao có thể bước đi như người bình thường?”
Tôi hỏi đến cái này, Chu Tam lại chỉ cười, không trả lời
“Cậu đó, biết quá ít. Sau này cậu sẽ rõ thôi. Trước hết đừng hỏi, cậu không bắt kịp trong một thời gian ngắn đâu. Về phần những chuyện khác cậu cũng không cần hỏi tôi, rồi cậu sẽ tự hiểu”
Chu Tam nhẹ nhàng mở miệng. Tôi chỉ gật đầu. Lần đầu tiên tôi cảm thấy kiến thức của mình quá ít. Ít nhất là tại thời điểm này tôi cảm thấy đúng là vậy.
Chu Tam mang theo rất nhiều thứ, nhưng tôi đại khái nhìn một chút thì thấy trong số những thứ mà Chu Tam đem hầu hết đều là đồ thường dùng, chẳng hạn như bùa, kính bát quái, ngoài ra còn có rất nhiều chỉ đỏ
Thứ làm tôi ngạc nhiên nhất là tên này thế mà lại mang theo một con gà trống lớn
Tôi càng hoang mang hơn.
Chẳng mấy chốc dưới sự dẫn đường của Chu Tam, tôi đã theo hắn ra khỏi nhà. Tên Chu Tam này lại không hướng đến khu phố sầm uất mà là ngọn núi phía sau nội thành
Nghe nói ngọn núi này mấy năm trước gặp cháy lớn, dường như thiêu hết tất cả mọi thứ. Mấy năm qua đi mới dần khôi phục lại hình dạng trước đó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.