Người Trừ Tà Kết Minh Hôn

Chương 83: Lá Bùa Đen





“Hừ! Chết đến nơi, còn không biết hối sai! Văn tiểu thư, chúng tôi giao chú hai của cô cho cô.
” Sư phụ một lần nữa mở miệng.
Văn Trọng nghe thấy lời này, vốn dĩ ông ta đang khóc lóc than thở, trong lúc nhất thời đã ngừng lại, cũng không còn phát ra thanh âm gì.
Không chỉ như vậy, vào lúc này, Văn Trọng đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra một tia hung ác: “Nếu mấy người không chịu buông tha cho tôi, tôi sẽ giết một người để làm đệm lưng!”Nói xong, bỗng nhiên ông ta từ đâu móc ra một lá bùa màu đen, chỉ vào tôi người đứng gần nhất, sau đó trực tiếp lao về phía tôi.
Sự bộc phát đột ngột của Văn Trọng đã nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Sư phụ và Độc đạo trưởng đều sững người, đặc biệt là khi nhìn thấy lá bùa màu đen, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bùa phân tốt xấu, chú phân thiện ác.

Trong đó phần lớn ác chú đều được vẽ trên lá bùa màu đen.
Sư phụ thấy thế, vội vàng hét một tiếng về phía tôi: “Cẩn thận!”Đồng thời, nhanh chóng vươn tay ngăn cản Văn Trọng.
Nhưng Văn Trọng ở ngay trước mặt tôi, khoảng cách quá gần, lại đột nhiên bộc phát.
Lúc này sư phụ ra tay, hiển nhiên là đã quá muộn.
Hơn nữa Văn Trọng đã nổi lên sát tâm, ông ta không chút do dự cầm lấy lá bùa đen ở trong tay vỗ về phía mặt của tôi……Văn Trọng đột nhiên bộc phát, làm cho tất cả chúng tôi đều bất ngờ.
Ai cũng không nghĩ tới, ông ta có vẻ nhút nhát lại chọn cách hành động vào lúc này.
Ông ta còn sử dụng một lá bùa đen, tuy không biết là bùa này sẽ đem tới hậu quả gì, nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Lúc này, tôi rất kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng có chút trấn định.
Thấy Văn Trọng đánh tới, ném lá bùa đen thẳng về phía tôi, tôi cũng không có đứng ngơ ngác ở tại chỗ, mà đột ngột nhấc chân lên, không đợi Văn Trọng tới gần, một chân đá ngay vào ngực ông ta.
Chỉ nghe “A” một tiếng, Văn Trọng đã bị tôi đá bay ra ngoài.
Mà lá bùa đen trong tay ông ta, lúc này cũng bị văng ra ngoài.
Nhưng ông ta vẫn không chịu dừng lại, ánh mắt trở nên dữ tợn, tiếp tục đứng dậy muốn ra tay lần nữa.
Bất quá đã chậm, sư phụ, Độc đạo trưởng, Phong Tuyết Hàn, cùng với Văn tiểu thư, tất cả mọi người đều đồng loạt xông lên.
Không đợi ông ta đứng dậy, đã bị sư phụ cùng Độc đạo trưởng đè lại, Phong Tuyết Hàn đã trực tiếp đoạt lấy lá bùa đen ở trong tay ông ta.

Phong Tuyết Hàn nhìn lướt qua bùa chú, không khỏi kinh ngạc nói: “Sư phụ, đây là nhiếp hồn chú!”Tôi nghe không hiểu lắm, nhưng sau khi sư phụ và Độc đạo trưởng nghe được ba chữ “nhiếp hồn chú”, cả hai đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Thậm chí sư phụ còn giơ nắm đấm lên, tung một cú đấm thẳng vào mặt Văn Trọng.
“Mẹ nó, dám dùng nhiếp hồn chú hại đồ đệ của tao, xem tao có đánh chết mày không! Mẹ nó, mẹ nó……”Vừa nói, sư phụ vừa đấm liên tiếp, đánh đến mức Văn Trọng kêu “ngao ngao”, miệng mũi đều đổ máu.
Tôi vẫn không hiểu nổi, liền hỏi Phong Tuyết Hàn: “Phong Tuyết Hàn, bùa chú này lợi hại lắm sao?”Phong Tuyết Hàn nhướng mày: “Đâu chỉ là lợi hại, nếu lúc nãy lá bùa này dính phải trán của cậu, cậu liền chờ chết đi! Trong nháy mắt sức mạnh của lá bùa này sẽ rút hồn phách của cậu ra ngoài, làm cho cậu mất hồn mất vía, lập tức bỏ mạng ngay tại chỗ!”Sau khi nghe thấy lời này, trong lòng tôi liền “lộp bộp” một tiếng, không nghĩ tới tình thế vừa rồi lại nguy hiểm như vậy.
Nếu tôi không phản ứng kịp thời, hiện tại, chỉ sợ tôi đã là một thi thể rồi.
Tôi nghĩ mà vừa sợ vừa tức không thể tả.
“Mẹ nó, còn muốn giết tao !” Tôi nhịn không được mắng một tiếng, hung hăng đá Văn Trọng một trận!Văn Trọng bị đánh đến mức không ngừng xin tha thứ, liên tục kêu tha mạng.
Phải đến năm, sáu phút sau, chúng tôi mới dừng tay.
Rốt cuộc chúng tôi cũng không thể giết hắn, nếu làm như vậy nhất định sẽ dính đến nhân quả, chúng tôi ra tay cũng phải có chừng mực.

Hiện giờ, việc nên hỏi cũng đã hỏi, nên đánh cũng đã đánh.
Kế tiếp, Văn Trọng liền giao cho Văn tiểu thư.
Về phần Văn tiểu thư sẽ làm gì Văn Trọng, chúng tôi cũng chẳng buồn quan tâm tới nữa.
Oan có đầu nợ có chủ, chính mình gieo trồng ác nhân, thì chính mình phải nhận lại ác quả.
Văn tiểu thư vì Văn Trọng mà chết, như vậy thì thù oán của Văn tiểu thư, cũng chỉ có cô ấy mới có thể đi báo thù!Trước khi chúng tôi rời khỏi nhà và đóng cửa lại, thì nghe được giọng nói lạnh lùng của Văn tiểu thư: “Chú hai, trả mạng lại cho tôi!”Sau đó, tôi liền nghe được tiếng thét kinh hoàng của Văn Trọng: “Không, đừng đến đây, a! A……”Tiếng kêu gào hoảng sợ vang vọng trong đêm tối, nhưng chúng tôi cũng không quay đầu nhìn lại lấy một lần.
Không chút do dự, tôi khép cửa lại, sau đó rời khỏi nhà của Văn Trọng, đi về phía linh đường.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.