Người Trừ Tà Kết Minh Hôn

Chương 68: Ai Sợ Ai





Phong Tuyết Hàn có phản ứng rất nhanh, bên chỗ của tôi vừa mới ra tay, cậu ta đã ném ra một tấm bùa chú.
Mặc dù nữ quỷ đã bị đánh một quyền, nhưng cô ta cũng không có việc gì, giờ phút này nhìn thấy bùa chú, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Theo bản năng nữ quỷ đã bay ngược ra sau, đôi chân kia căn bản không có chạm đất, chỉ lui về phía sau.
Tốc độ còn rất nhanh, tấm bùa chú này đã đánh vào không khí, nhưng ít nhất chúng tôi đã giữ được một khoảng cách an toàn với nữ quỷ.
“Phong Tuyết Hàn, cậu nhìn chằm chằm vào cô ta! Tôi sẽ liên hệ với sư phụ của tôi và Độc đạo trưởng để bọn họ chạy tới đây!”Nói xong, tôi đã hùng hổ lấy ra di động, chuẩn bị liên hệ với hai người sư phụ của chúng tôi để tới đây hỗ trợ.
Lúc này Phong Tuyết Hàn đã nhặt kiếm gỗ đào ở bên cạnh, cậu ta trừng mắt nhìn nữ quỷ: “Bụi về bụi, đất về đất, một vừa hai phải!”Nhưng nữ quỷ lại bỗng nhiên trầm mặt, lộ ra vẻ dữ tợn: “Suy nghĩ viễn vông, nếu bọn họ không để cho tôi lên làm người quản lý của công ty, sao tôi có thể chết? Còn mấy người, khinh nhờn thân thể cao quý cũa tôi, cũng phải chôn cùng!”Nói xong, bỗng nhiên trong miệng nữ quỷ phát ra một tiếng gào thảm thiết “A”!Sau đó cả người lao về phía chúng tôi, tốc độ cực nhanh.
Tôi nhìn tất cả những việc ở trước mắt, khuôn mặt của tôi không thể không co giật vài lần.

Mẹ nó, đây là lý do? Quản lý công ty là sai? Con mẹ nó, tôi muốn quản lý công ty cho người ta mà không được đây nè.
Hơn nữa chúng tôi chính là người làm việc tang lễ đứng đắn, bậc thầy đuổi ma trừ quỷ, chúng tôi khinh nhờn thân thể của cô ta hồi nào?Xem ra quỷ hồn của Văn tiểu thư đã bị người khống chế, có sát khí rất nặng, sớm đã bị lạc mất tâm trí, không còn lý do gì để nói nữa.
Trong nháy mắt, nữ quỷ đã nhào tới, lúc này đã đánh nhau cùng Phong Tuyết Hàn.
Sau khi điện thoại kêu lên hai tiếng “tút tút”, điện thoại đã được kết nối: “Sư phụ, mau trở lại.
Cô ta tới linh đường!”Sư phụ ở đầu bên kia của điện thoại nghe được lời này, giọng nói cũng thay đổi: “Tiểu Phàm, con cùng Tiểu Phong phải cẩn thận, thầy cùng Độc đạo trưởng liền đi qua ……”Nói xong, sư phụ liền vội vàng cắt đứt điện thoại.
Sư phụ cùng Độc đạo trưởng một hồi nữa sẽ tới, tôi và Phong Tuyết Hàn cần phải chống đỡ một thời gian.
Tối hôm qua kiếm gỗ đào cùng đồng tiền kiếm đều bị phá huỷ, lúc này tôi chỉ có thể lấy ra một kính bát quái và thước đen từ trong túi đạo cụ làm vũ khí.
Tôi cũng bất chấp tất cả, nhắm ngay nữ quỷ liền nhào lên.
Nữ quỷ này rất hung dữ, so với cương thi tối hôm qua, tôi không biết độ nhanh nhẹn của cô ta cao bao nhiêu, nhưng thực lực lại tương đối nhỏ hơn nhiều.
Một đôi móng vuốt cứ ngoạm lấy hai chúng tôi, đây là lần đầu tiên tôi tham gia vào một trận chiến như thế này.
Trong lúc nhất thời tôi không kịp thích ứng, chỗ trước ngực đã bị cô ta cào trúng.

Trên chiếc áo thun đã bị cào ra ba vết cắt, trên ngực của tôi cũng xuất hiện ba vết máu.
Cũng may miệng vết thương không sâu, lúc này tôi cũng không rảnh lo quá nhiều, tiếp tục cầm thước đen xông lên.
Nhưng nữ quỷ có vẻ rất tức giận: “Đáng chết, hiện tại tôi muốn giết hai người!”Nữ quỷ vừa dứt lời, bên trong thân thể đã bộc phát ra một luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ.
Loại sát khí này làm chúng tôi cảm thấy rất áp lực, cảm giác rất khó thở.
“Nghiệp chướng!” Phong Tuyết Hàn gầm nhẹ một tiếng, chém ra một kiếm.
Nhưng nữ quỷ thế cũng không né không tránh, trực tiếp chộp lấy kiếm gỗ đào trong tay Phong Tuyết Hàn.
Trong nháy mắt, chỉ nghe thấy tiếng đồ vật bị đốt “xèo xèo xèo”, từng làn khói đen bốc lên từ trên tay của nữ quỷ.
Phải biết rằng kiếm gỗ đào chính là bảo kiếm chí dương, những thứ tà ma quỷ quái căn bản không dám đụng vào.
Kết quả, nữ quỷ không chỉ sờ mà còn nắm chặt lấy.

Dường như cô ta không để bụng việc bàn tay của mình bị dương khí của kiếm gỗ đào làm bỏng, hai tròng mắt trừng lớn: “Chết đi!”Nói xong, liền nắm lấy kiếm gỗ đào ở trong tay Phong Tuyết Hàn, trên tay hơi dùng sức, sau đó ném kiếm gỗ đào bay ra ngoài.
Mà chuyện này còn chưa kết thúc, theo quán tính, thân thể của Phong Tuyết Hàn đã bị mất cân bằng, trực tiếp nhào về phía nữ quỷ.
Nữ quỷ nhìn thấy, đột nhiên há miệng, nhắm ngay cổ của Phong Tuyết Hàn liền cắn xuống.
Lúc này Phong Tuyết Hàn chân còn đứng không vững, sao có thể tránh né?“Cẩn thận!” Tôi giật mình hét lên, lúc ấy tôi cũng không có nghĩ nhiều, trực tiếp duỗi tay ngăn cản.
Cắn tay của tôi hay là cắn vào cổ của Phong Tuyết Hàn, cái nào nặng cái nào nhẹ, vừa nhìn đã biết.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.