Người Trong Lòng Là Một Tai Họa

Chương 7:




Thời tiết sau cơn mưa vô cùng mát mẻ, gió cũng rất hợp lòng người mà thổi nhè nhẹ qua gương mặt làm tung bay những sợi tóc con con. 
Con đường được cọ rửa không có lấy một hạt bụi, hôm nay Văn Thu không lái xe, anh đang hưởng thụ không khí ngày thường khó có được. 
Anh thả chậm bước từ từ đi dọc theo lối đi bộ, không biết dây leo nhà ai mà nhánh cây cao lớn, cành thò ra ngoài tường trĩu nặng những đóa hoa cong cong nghiêng đầu. 
Hoa kia có diễm lệ, có thanh tao, sắc hoa không hề trùng lặp, có lẽ trong sân  không chỉ có một loại hoa. 
Dường như Văn Thu đã yêu từ cái nhìn đầu tiên với loài hoa này, có lẽ là vì nó đẹp đến độ không thể tả nổi. Anh lấy điện thoại ra định tra tên của nó nhưng sau lưng đã vang lên giọng nói bị cố tình đ è xuống, giọng vừa nhỏ nhẹ lại quen thuộc mà bảo rằng: “Là hải đường đấy ạ.” 
Văn Thu bỗng quay đầu lại, đôi mắt anh sáng lên: “Mãn Đường!? Sao em lại ở đây?” 
“Em đến đón cục cưng của em tan làm này.” 
Tống Mãn Đường luôn là như vậy, lời nói phát ra từ miệng cậu lúc nào cũng ngọt ngào dễ nghe làm cho tai của Văn Thu bỗng chốc nóng lên. 
Theo sự điều khiển của chân ga, chiếc xe phóng nhanh vào làn đường, phút chốc đã không thấy bóng dáng. Đóa hoa non mềm theo gió mà lay động không ngừng, hòa cùng màu ráng chiều dần buông xuống làm nhan sắc của nó càng thêm phần xinh đẹp yêu kiều. 
Tống Mãn Đường bận rộn ở phòng bếp, một bên Văn Thu vừa hỗ trợ nhặt rau vừa nhân tiện tâm sự chuyện công việc của mọi người. Nói đến chuyện gì thú vị, cả hai còn nhìn nhau cười ha ha, bầu không khí ấm áp hòa thuận vô cùng. 
Lúc dọn bàn ăn lên, bên ngoài trời đã tối đen, trời mùa đông quả thực rất nhanh tối. 
Tay nghề của Tống Mãn Đường thật sự rất tốt, Văn Thu ăn đến no căng cả bụng. Tuy nói bản thân anh cũng biết nấu cơm nhưng mà có khi công việc bận quá cũng đành chịu, làm trợ lý của chủ tịch lại càng bận hơn. 
Sau khi ăn xong, Tống Mãn Đường mạnh mẽ ấn Văn Thu lên sofa, giúp anh mở ti vi còn bản thân lại tự giác mà bưng chén dĩa đi rửa, xong xuôi mới cùng ngồi bên cạnh anh cùng xem chương trình vui nhộn trên ti vi. 
Văn Thu cười đến mức nghiêng ngã tới lui, Tống Mãn Đường bên cạnh lại im lặng nhìn sườn mặt của anh, vừa dịu dàng lại nặng tình. 
Nếu như ánh mắt có thể phóng điện thì Văn Thu sớm đã bị đốt đến cháy đen rồi. Tầm mắt của Tống Mãn Đường dính chặt vào anhleo trèo khắp nơi.  tuy rằng Văn Thu đang xem ti vi nhưng tâm hồn thì đã phân tâm từ lâu rồi. Ánh mắt của Tống Mãn Đường vô cùng rõ ràng, mãnh liệt lại nóng bỏng khiến anh khó mà lờ đi nổi. Văn Thu bị nhìn đến mức mặt đỏ tim đập, những chỗ bị quét đến như có lửa đốt mà nóng rực. 
Vành tai được mân mê nhẹ nhàng, dù chỉ là động chạm nho nhỏ nhưng cũng khiến lòng anh đong đầy sung sướng, đây là bàn tay của người anh yêu. 
Anh bắt lấy bàn tay nóng bỏng đang không ngừng trêu chọc khắp nơi kia rồi chậm rãi nâng lên dán vào mặt mình,  anh dùng gương mặt chà nhè nhẹ tựa như chẳng muốn rời xa. Khóe môi anh cong lên nhìn thẳng vào đôi mắt như yêu tinh của Tống Mãn Đường rồi đáp xuống nụ hôn mang theo nhiệt độ nóng rực của cơ thể. 
Phần phía sau đều là thuận theo tự nhiên. Vì sức khỏe của người nào đó chịu không nổi mà ngã gục, nếu không chắc đêm hãy còn dài lắm. Cửa sổ vẫn chưa đóng kín, làn gió len vào khe hở thổi vào lay động bức màn bên cạnh lộ ra những ngôi sao như tỏ như mờ. 
“Thu Thu dậy thôi, còn ngủ nữa sẽ bị muộn đó.” Tống Mãn Đường xoa xoa đầu tóc rối tung trên đỉnh đầu Văn Thu. Người trên giường rầm rì một tiếng lại trở mình tiếp tục ngủ. Tống Mãn Đường nhìn thấy cảnh tượng này thì bật cười, bất đắc dĩ dùng tư thế bế công chúa kéo người kia vào trong ngực. 
Tay cậu vuốt thẳng một đường xuống theo sống lưng, đầu ngón tay còn chưa đụng tới hõm eo mà cả người Văn Thu đã lập tức bật dậy thẳng tắp, đôi mắt trừng trừng tỏ vẻ mình không đồng tình, dường như tinh thần anh đã tỉnh táo, dáng vẻ mơ mơ màng màng uể oải ban nãy đã bay sạch không còn gì chọc cho Tống Mãn Đường cười ha ha. 
Văn Thu cũng không để ý chút nào mà chủ để lại một câu “Thức dậy đi” rồi chạy biến vào nhà vệ sinh. 
Tống Mãn Đường muốn trực tiếp lái xe đưa Văn Thu đến cửa công ty nhưng Văn Thu lại sống chết không chịu, một hai nói rằng bị người khác trông thấy sẽ không tốt. 
Hai người nhõng nhẽo lời qua tiếng lại một lúc lâu, mãi đến khi còn bảy phút nữa cả hai sẽ chính thức đến muộn thì Tống Mãn Đường mới thỏa hiệp.
Vừa nhìn là biết cậu chiếm được chỗ hời, trái ngược với cái người sắc mặt vui vẻ vừa rời đi kia, Văn Thu lại đứng ở bên đường nét mặt bế tắc. 
Người yêu nhỏ tuổi đáng sợ quá… 
Văn Thu vội vàng quét mã chấm công ở những phút cuối cùng, anh vừa đặt mông ngồi xuống vị trí thì kim phút đã chỉ thắng tắp đến số sáu. 
Anh thở phào một hơi, vừa mở máy tính đã nhận được điện thoại của Chu Thế Lê: “Trợ lý Văn, cùng tôi ra ngoài một chuyến.” 
“Vâng, chủ tịch Chu.” 
Diệu Nhân là sản nghiệp của chú Chu Thế Lê – Chu Chính nên gần đây rất thích tìm đến Diệu Thế gây phiền toái. 
Nói là tìm Diệu Thế gây phiền toái, chi bằng nói là tìm Chu Thế Lê gây phiền toái.  
Nhìn đi, lại tìm đến cửa rồi này. 
Thời tiết ngày càng lạnh. Màu xanh tưng bừng sức sống ngày xưa cũng dần nhường chỗ cho sắc vàng, lá cây là ví dụ tiêu biểu nhất cho sự thay đổi đó. Cuống lá từ từ tách ra khỏi nhánh cây và nhanh chóng rơi xuống mặt đất bị gió cuốn đi, bay khắp nơi rồi lại trở về mặt đất hóa thành đất bùn. Nhưng sinh mệnh của nó đến đây vẫn chưa kết thúc, nó vẫn cùng với bùn đất biến thành chất dinh dưỡng nuôi lớn sinh linh vạn vật.  
Tống Mãn Đường rất giống với các cậu ấm nhà giàu khác, họ đều có biệt thự trang hoàng tinh xảo nhưng Văn Thu lại ghét bỏ biệt thự vì quá lớn thiếu hơi người nên không muốn ở đó, thế là chủ tịch Tống ta lập tức mặt dày mày dạn xách đồ đến nhà Văn Thu ở ké. Chỉ cần có thể ở cùng người thương, những thứ khác đối với cậu không quan trọng lắm. 
Nhà của Văn Thu ở trong một con hẻm có cây bào đồng rất lớn, mùa này vừa hay là mùa lá rụng. Lúc rảnh rỗi không có gì làm, sau 12 giờ ra đấy tản bộ, nóng thì tìm bóng cây mà núp vào. Cây bào đồng đó chính là địa điểm lý tưởng nhất, hoa của nó cũng đẹp nữa. 
*Cây bào đồng tiếng Anh thường gọi là sapphire dragon tree, là một loài thực vật thuộc họ Paulowniaceae. Đây là loài đặc hữu của Đài Loan và đông nam Trung Quốc. Nó hiện đang bị đe dọa vì mất môi trường sống.Nó là loài lá sớm rụng và mang nhiều hoa màu tím vào đầu mùa xuân trước khi lá xuất hiện.
Từ lúc ở chung đến nay, hai người cứ mãi người này bận người kia càng bận hơn. Nhưng chỉ cần nghĩ tới đối phương thì tình yêu vẫn sẽ mạnh mẽ như cũ. 
Buổi tối gần 9 giờ, Tống Mãn Đường mới thoát thân khỏi chỗ làm, khi cậu về đến nhà đã là nửa tiếng sau. Văn Thu lau cái đầu còn hơi ướt bước ra khỏi phòng tắm, anh nhìn thấy Tống Mãn Đường đang dựa vào giường vùi đầu vào notebook đặt trên đùi tập trung tinh thần làm việc. 
Văn Thu rón ra rón rén bò lên giường dang cánh tay ôm lấy vòng eo Tống Mãn Đường, anh chôn cằm trước ngực cậu chà chà giống như một bé mèo con. 
Tống Mãn Đường hưởng thụ sự thân mật này của Văn Thu, dù tâm hồn có đang bị công việc giày vò cũng lập tức trở nên mềm nhũn. Sườn mặt tựa nhẹ lên đ ỉnh đầu anh coi như đáp lại. Không có một lời hồi đáp nhưng tình yêu của hai người lại hệt như có ở khắp nơi, dịu dàng lưu luyến. 
“Gần đây anh bận quá nhỉ, vất vả rồi.” 
“Công việc có mệt mỏi thật nhưng nhớ đến ở nhà có em đang đợi anh thì lập tức không thấy mệt nữa.” 
Văn Thu ghé đến bên tai cậu, hô hấp nóng rực phà lên vành tai, không khí xung quanh nháy mắt trở nên ướt át. 
“Không hôn sao?” Vành tai bị đầu lưỡi mềm mại ướt át dính lấy trở nên phiếm hồng, hô hấp Tống Mãn Đường nặng nề hơn nhưng vẫn cố kiềm mà nghiêng đầu hôn Văn Thu. 
Thấy dáng vẻ như vậy của cậu, Văn Thu bỗng nổi lên ý xấu. Một tay anh vuốt v e cơ bụng hắn, một tay khác men theo xương sống của hắn khẽ vuốt xuống, anh cảm nhận được rõ ràng trong nháy mắt Tống Mãn Đường thoáng run rẩy. 
Văn Thu cong cong khóe môi, còn muốn tiếp tục chơi xấu nhưng bàn tay đã bị một bàn tay khác bắt lấy, cậu nắm chặt lấy lòng bàn tay của anh. Bàn tay ấy nóng rực dọa người, lòng bàn tay sớm đã thấm ướt mồ hôi. 
Giọng của Tống Mãn Đường khàn khàn, trầm thấp vừa mang theo nguy hiểm: “Cục cưng, hôm nay anh rất hư đó nhé.” 
Văn Thu cũng không cam lòng yếu thế, làm đàn ông thì há có thể nao núng, anh chớp đôi mắt vô tội nhìn hắn, miệng nhỏ thở ra âm thanh không hề biết lỗi chút nào: “Muốn~” 
Vừa dứt lời anh đã cảm thấy trời đất quay cuồng, ánh đèn trên trần nhà chiếu vào người, sáng đến hoa mắt. 
Anh giơ tay cản lại nụ hôn của Tống Mãn Đường: “Em chưa có tắm nữa.” 
Tống Mãn Đường đứng dậy kéo Văn Thu: “Cục cưng mình tắm ch ung đi.” 
“Anh tắm rồi mà!” 
“Ầm” một tiếng, cửa phòng tắm bị đóng sầm lại. Tiếng nói của hai người theo vách tường truyền ra “Không sao đâu, đằng nào lát nữa chả phải tắm tiếp.” 
“Ưmmmmm.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.