Người Tình Của Tiểu Thư Sophia (Lady Sophia&#39s Lover)

Chương 12:




Ross đi tới số 3 Phố Bow ngay khi họ vừa về nhà. Morgan đã đồng ý tạm thời quản lý văn phòng trong kì nghỉ ba ngày của Ross, và đèn trên bàn làm việc của anh ta vẫn còn sáng khi bóng tối đã phủ xuống London. Khi Ross đi qua ngưỡng cửa, Morgan liếc lên từ đống giấy tờ và thở dài nhẹ nhõm.
"Cảm tạ Chúa anh đã về."
"Tệ đến thế kia ư?" Ross nhìn anh ta với nụ cười nhạt, đứng đút hai tay vào túi áo khoác ngoài của anh. "Có việc gì khác thường xảy ra không?"
"Không, chỉ như ngày thường thôi." Morgan dùng mu bàn tay dụi hai mắt, trông có vẻ kiệt sức. "Chúng ta đã chấp nhận mười vụ bảo lãnh, bắt một kẻ đào ngũ, và điều tra một vụ giết người trong căn bếp của bọn trộm ở phía đông Vườn Covent. Và đang xem xét vụ tẩu thoát của một chú cá tuyết trong cửa hàng Lannigan."
"Một cái gì?"
Bất chấp vẻ mệt mỏi của Morgan, một nụ cười vẫn nở trên cái miệng rộng của anh ta. "Có vẻ như một cậu trai trẻ tên Dickie Sloper đã đặc biệt yêu thích một chú cá tuyết trong cửa hàng. Dickie móc một lưỡi câu vào chú cá, buộc đầu dây còn lại và chiếc khuy của thứ không nên nói ra, và đi về. Có thể hiểu được người bán cá đã choáng như thế nào khi thấy con cá tuyết nhảy ra khỏi bàn và trượt ra ngoài cửa, trông như là tự đi theo ý nó. Khi cậu chàng Dickie bị bắt, cậu ta thề rằng mình vô tội và con cá đã tự nguyện đi theo cậu ta."
Ross khụt khịt vì cười. "Lannigan có kiện không?"
"Không. Con cá đã được trả về nguyên trạng và Lannigan đã hài lòng sau khi Dickie phải trải qua một đêm trong khám của Phố Bow."
Ross nhìn Grant với nụ cười không kiềm nén được. "Chà, có vẻ như là Phố Bow có thể vận hành mà chẳng cần đến tôi chút nào."
Vị phụ tá chánh án dành cho anh cái nhìn chế nhạo. "Anh sẽ không nói thế nếu anh nhìn thấy số việc đã bị dồn đống trên bàn anh. Cái đống ấy cao tới tận ngực tôi. Tôi đã làm hết sức mình rồi, nhưng tôi không thể làm xuể. Và giờ anh đã về, tôi đi về nhà đây. Tôi mệt, tôi đói, và tôi đã không ngủ với vợ tôi mấy ngày nay rồi. Nói cách khác, tôi đã sống y hệt như anh, và tôi không thể chịu nổi cuộc sống ấy thêm một phút chết tiệt nào nữa." (thế mới biết anh Ross siêu nhân tới cỡ nào)
"Chờ đã," Ross nói, trở nên nghiêm túc. "Tôi tới để yêu cầu cậu một ân huệ cá nhân."
Ross chưa từng có một yêu cầu như thế trước đây. Morgan nhìn chằm chằm vào anh với sự cảnh giác ngỡ ngàng, anh ta ngồi lại trên ghế. "Tất nhiên," anh ta nói mà không do dự.
Tiến tới bàn, Ross lấy sợi dây chuyền kim cương và ngọc lục bảo ra khỏi túi áo và khẽ đặt nó lên bề mặt gỗ mòn xơ xác. Thậm chí cả trong ánh đèn mờ mịt, sợi dây cũng ánh lên vẻ lấp lánh khác thường.
Ánh mắt choáng váng của Morgan gặp mắt anh trước khi trở về với sợi dây. Môi anh ta cong lên trong điệu huýt sáo không thành tiếng. "Chúa ơi. Cái đó từ đâu ra?"
"Đó chính xác là việc tôi muốn cậu tìm ra."
"Tại sao không cử một trong các cảnh sát? Sayer có thể dễ dàng làm được việc này."
"Không nhanh bằng cậu," Ross trả lời. "Và tôi muốn câu trả lời sớm." Mặc dù Morgan đã dành gần một năm trên ghế quan toà, anh ta vẫn có nhiều kinh nghiệm và khả năng hơn bất kì cảnh sát nào. Không ai rành đường đi nước bước ở London hơn Grant Morgan, và Ross tin tưởng anh ta sẽ chăm sóc vấn đề này một cách thuyết phục.
"Làm sao mà anh có sợi dây chuyền này?" Grant hỏi, và Ross giải thích các chi tiết. Người phụ tá chánh án dành cho anh cái nhìn thật lâu, đầy ý nghĩa. "Cô Sydney không làm sao chứ?"
"Cô ấy ổn, ngoài việc có thể hiểu được là rất lo lắng. Tôi muốn vấn đề này được giải quyết ngay lập tức, để tránh cho cô ấy những mối lo không cần thiết."
"Tất nhiên." Nhặt một cái ống cắm bút lên, Morgan liên tiếp gõ nó vào bàn trong một nhịp điệu nhanh trái ngược với vẻ ngoài không thay đổi của anh ta. "Cannon," anh ta khẽ nói, "tôi cho là anh đã cân nhắc khả năng cô Sydney dính dáng với ai đó. Những món quà thế này rất có thể tới từ một tình nhân."
Ross lắc đầu thậm chí trước cả khi người kia kết thúc câu nói. "Không," anh cứng rắn nói. "Cô ấy không có tình nhân nào cả."
"Làm sao anh chắc được?"
Bực mình vì sự ngoan cố của bạn, Ross cau có. "Bởi vì tôi ở vào vị trí có thể biết được."
"À." Grant dường như thư giãn, đặt cái ống bút xuống và đan những ngón tay anh ta vào nhau để trên bụng. Anh nhắm vào Ross cái nhìn vừa đánh giá vừa cười cợt. "Vậy là cuối cùng anh cũng ngủ với cô ấy hả."
Ross khép chặt mọi biểu cảm trên mặt anh. "Việc đó chẳng liên quan gì đến vấn đề sợi dây chuyền cả."
"Không," Morgan dễ dãi nói, dường như đang thích thú sự khó chịu của Ross. "Nhưng với anh đã lâu lắm rồi, phải không?"
"Tôi không nói là tôi đã ngủ với cô ấy," Ross nói cộc lốc. (Chối làm gì anh hai ơi, càng chối càng lộ, ha ha) "Tôi cực kì tôn trọng cô Sydney. Hơn nữa, sẽ là không thích hợp khi tôi lợi dụng một người phụ nữ làm thuê cho tôi."
"Vâng, thưa ngài." Grant dừng lại trước khi hỏi bằng bộ mặt nghiêm trang, "Vậy... nó thế nào?" Anh ta cười toe toét khi Ross bắn cho anh cái nhìn cảnh cáo.
Trước sự bất bình của Ross, điều Morgan nói về đống công việc trên bàn anh chỉ là nói giảm thôi. Các báo cáo, hồ sơ, thư từ và hàng loạt tài liệu tạo thành một núi giấy tờ. Anh thở dài nặng nề khi đi vào trong văn phòng mình. Không lâu trước đây anh sẽ chẳng nghĩ gì về cái đống này. Giờ có vẻ như thật lố bịch khi chỉ một người phải làm từng ấy việc. Một năm trước, anh đã chấp nhận uỷ thác để làm quan toà cho hạt Essex, Kent, Herthfordshire và Surrey ngoài những phận sự anh đã có với hạt Westminster và Middlesex (tên buồn cười quá). Việc đó đã khiến anh trở thành vị quan toà quyền lực nhất ở nước Anh, và anh đã thấy hài lòng khi phạm vi quyền hạn của mình gia tăng. Cho đến lúc này. Giờ anh muốn lùi bước trước cơn lũ trách nhiệm không ngừng nghỉ và có một cuộc sống riêng. Anh muốn một người vợ, một gia đình... thậm chí là những đứa con trong tương lai.
Anh không biết bất kì người nào sẽ sẵn lòng nhận vị trí của anh tại Phố Bow, kể cả Grant. Mặc dù Morgan có tham vọng và lòng cống hiến, anh ta sẽ không bao giờ cho phép nghề nghiệp của mình chiếm vị trí quan trọng hơn hôn nhân. Ross đơn giản sẽ phải tìm kiếm thêm sự giúp đỡ trong việc điều hành văn phòng Phố Bow, vì có quá nhiều công việc một người không thể nào giải quyết hết được. Ít nhất anh sẽ phải chia sẻ nhiệm vụ của mình cho ba quan toà khác, và thuê thêm nửa tá cảnh sát. Thêm vào đó, anh cần phải mở thêm hai hay ba văn phòng thẩm phán ở Westminster. Tưởng tượng ra việc đó sẽ nhận được phản ứng gì ở Quốc hội, cùng với một loạt yêu cầu gia tăng chi phí, Ross mỉm cười chua chát.
Nụ cười của anh nhạt đi khi anh lục lọi bàn mình để tìm chìa khoá phòng hồ sơ tội phạm. Tìm được nó, anh đi xuống sảnh và mở khoá căn phòng, rồi đi vào và đặt một ngọn đèn lên bàn. Căn phòng có mùi bụi bặm và da dê, những hạt bụi nhàn nhã lơ lửng trước ánh đèn. Sau một cuộc tìm kiếm ngắn ngủi, Ross tìm thấy ngăn kéo rất có khả năng chứa hồ sơ về John Sydney. Lòng tràn ngập cảm giác vừa sợ hãi vừa quyết tâm, anh lướt qua từng thếp hồ sơ, nhưng anh chẳng tìm được gì liên quan đến trường hợp một kẻ móc túi tên Sydney cả.
Đóng ngăn kéo lại, Ross đăm chiêu xem xét hàng tủ hồ sơ. Rõ ràng trường hợp của Sydney quá nhỏ không được đóng hẳn thành một hồ sơ. Tuy nhiên, chắc hẳn cậu bé có được nhắc tới trong các ghi chép của toà án. Một cái rãnh hiện ra giữa hai hàng lông mày của Ross khi anh quay sang một tủ hồ sơ khác và kiên quyết mở nó ra.
Một giọng nói lặng lẽ cắt ngang cuộc tìm kiếm của anh. "Em đã tìm ở đó rồi."
Anh liếc ra cửa và thấy hình dáng mảnh dẻ của Sophia. Nàng tiến tới trước, ánh sáng đùa giỡn trên những đường nét hấp dẫn của nàng. Một nụ cười u sầu làm bờ môi nàng cong lên. "Em đã tìm hết mọi ngăn kéo và hồ sơ trong căn phòng này rồi," nàng thì thầm. "Không có gì nhắc đến John cả."
Tội lỗi và lo lắng tấn công anh, nhưng Ross giữ khuôn mặt bình thản trong khi anh cân nhắc vấn đề. "Những ghi chép của toà án từ hơn mười năm trước đã được chuyển sang phòng kho ở tầng trên cùng. Giờ anh sẽ đi tìm chúng."
"Để sau," Sophia khẽ nói. "Ngày mai anh có thể bảo ông Vickery tìm chúng."
HIểu rằng nàng chẳng háo hức gì hơn anh trong việc tìm ra thông tin ấy, Ross đi tới bên nàng và vòng một cánh tay qua eo nàng. Nàng khuất phục ngay lập tức khi anh đưa cặp hông nàng dựa vào hông mình. Anh cúi xuống cổ họng nàng và dùng lưỡi tìm kiếm cho đến khi cảm nhận được mạch đập nơi cổ nàng. "Và trong lúc đó?" anh hỏi, ấn nàng vào phần căng cứng như đá của mình.
Nàng vòng cánh tay quanh cổ anh và chà môi mình lên môi anh trong sự ám chỉ nhẹ nhàng nhất của một nụ hôn. "Trong lúc ấy, em sẽ khiến anh bận rộn."
"Trong phòng anh hay phòng em?" anh hỏi.
Sophia phát ra tiếng cười hụt hơi khi nàng nhớ lại lần cuối anh hỏi nàng câu đó, ngay ở trong văn phòng anh. "Anh thích nơi nào hơn?"
Hạ miệng anh xuống tai nàng, anh thì thầm, "Giường của anh rộng hơn."
oOo
Ánh mặt trời lộng lẫy chiếu thẳng vào phòng vì buổi tối hôm trước họ đã quên kéo rèm. Vẫn còn ngái ngủ, Sophia nghĩ rằng mặt trời chắc phải mạnh lắm mới xuyên qua được đám khói than bao phủ khắp thành phố.
Có một chuyển động bên cạnh nàng, và nàng xoay người sang bên, chống người trên một khuỷu tay. Ross nhàn nhã duỗi người khi anh thức dậy, hàng lông mi đen nhấc lên để lộ đôi mắt xám mơ màng. Anh quá sức đẹp trai với mái tóc rối và khuôn mặt vẫn còn hồng hồng ngái ngủ tới nỗi Sophia gần như nghẹn thở.
Suốt đêm qua Ross gần như không thoả mãn nổi. Anh đã chạm vào nàng, hôn và nếm mọi inch trên cơ thể nàng, bàn tay anh dịu dàng, miệng anh nài nỉ. Những kí ức thân mật lấp đầy nàng trong hạnh phúc, và nàng cảm thấy mặt mình chuyển sang màu hồng. Thử cử động, nàng phát hiện ra những cơ thịt phía trong đùi hơi đau, cũng như vai và phần gáy của nàng.
Nhìn thấy nàng hơi nhăn mặt, Ross ngồi dậy và cúi xuống nàng, trán anh nhăn lại. "Đêm qua anh đã làm em đau à?"
Nàng đặt bàn tay lên cánh tay anh, vuốt ve bề mặt da phủ lông cứng. "Không có gì mà một lần tắm nước nóng không chữa được."
Sẽ không có ai nhận ra được vị chánh án kín đáo, quyền uy của Phố Bow nếu người ta trông thấy anh nhìn nàng dịu dàng như thế này. "Dưới ánh sáng mặt trời trông em đẹp quá," anh khàn giọng nói.
Nụ cười của Sophia lập tức biến mất khi nàng hoàn toàn tỉnh táo và thấy mặt trời phản chiếu ánh sáng chói rực trên tấm ga giường. Một sự sợ hãi ớn lạnh phủ chụp lấy nàng. "Chúng ta ngủ quá trễ rồi," nàng nói trong cơn kinh hoảng. "Em không thể tin được. Cả hai chúng ta đều luôn dậy trước tất cả mọi người, vào lúc bình minh, và giờ... Ôi Chúa ơi, giờ là nửa ngày rồi!"
Nàng bật dậy hoảng hốt nhưng anh ấn lưng nàng xuống đệm lại. "Yên nào," anh lẩm bẩm. "Hít thở sâu nào."
"Mọi người đều dậy hết rồi," nàng nói, nhìn chằm chằm vào anh bằng đôi mắt mở lớn. "Đã quá giờ ăn sáng lâu rồi. Ôi, Chúa ơi, em chưa từng ngủ trễ thế này bao giờ!"
"Anh cũng chưa."
"Chúng ta sẽ làm gì đây?"
"Anh cho là chúng ta có thể ra khỏi giường và mặc quần áo vào." Anh không có vẻ đặc biệt thích cái ý tưởng đó.
Sophia rên lên vì càng thấy khổ sở hơn. "Gia nhân, nhân viên, các cảnh sát và thám tử - tất cả họ đều biết chúng ta đã ở cùng nhau trong phòng anh." Chộp lấy góc vải trải giường, nàng kéo nó che mặt mình, ước chi có thể trốn suốt đời. "Họ đều biết việc chúng ta đã làm. Ôi, cấm anh cười đấy!"
Ross làm hết sức mình để nghe lời nàng, nhưng đôi mắt anh sáng lên vì buồn cười. "Không may chúng ta đã huỷ hoại cơ may giữ bí mật rồi. Cách duy nhất còn lại là cứ làm việc của chúng ta như thường ngày thôi." (em nghĩ anh này cố tình quá, cưới vợ phải cưới liền tay mà, đánh dấu lãnh thổ ngay )
"Em không thể," Sophia nói, giọng nàng nghèn nghẹt. "Ý nghĩ đối mặt với tất cả mọi người..."
Ross không thể kéo tấm vải ra nổi mặc dù anh đã ép buộc mấy ngón tay nàng thả nó ra. "Em không cần phải đối mặt với ai cả," anh bảo nàng. "Chúng ta sẽ chỉ việc ở lại đây cả ngày."
Nàng nhướn mày với anh. "Em ước gì anh nói nghiêm túc!"
Một tiếng cười khúc khích làm rung cổ họng anh. "Anh đang nghiêm túc," anh nói với nàng, và nàng ngọ ngoạy sốt ruột bên dưới anh.
"Ross, chúng ta phải dậy ngay thôi!"
"Anh đã dậy rồi," anh đảm bảo với nàng, đưa tay nàng lại gần chiều dài khuấy động của anh.
Nàng thở hổn hển và giật tay mình ra. "Nếu anh nghĩ là em sẽ làm chuyện ấy với anh bây giờ, trong ánh sáng ban ngày, trong khi tất cả mọi người đều biết chúng ta đang ở trên này -"
Anh phát ra một tiếng cười lớn và duỗi nàng nằm thẳng bên dưới anh.
"Khẽ thôi chứ!" Sophia thì thào đanh đá, cố gắng trườn ra để bò tới mép giường. "Ai đó sẽ nghe thấy - ối!" Nàng hổn hển khi cảm thấy miếng cắn yêu của răng anh ở mông bên phải.
Túm eo nàng lại, Ross kéo nàng lùi về sau và bắt đầu hôn lên phần xương sống trần trụi của nàng, từ phần hõm lưng đẩy dần lên trên.
"Em đau lắm," nàng phản đối, mặc dù một luồng khoan khoái đã chạy suốt cơ thể nàng khi anh gặm nhấm phần nhạy cảm bên dưới bả vai.
Lăng mình lên cao hơn, anh thì thào vào gáy nàng, "anh sẽ nhẹ nhàng mà. Chỉ một lần nữa thôi, Sophia."
Cảm giác của miệng anh khiến nàng run rẩy yếu ớt. "Em... em hi vọng thế này không phải là thói quen của anh. Ba lần đêm qua, và lần nữa vào sáng nay... không phải lúc nào cũng thế đúng không anh?"
"Không." Anh kéo một chiếc gối xuống dưới hông nàng để tâng chúng lên cao hơn. "Anh đã sống chay tịnh một thời gian rồi. Dần dần anh sẽ no đủ, và giảm xuống còn một lần một đêm thôi."
"Dần dần là bao lâu?" nàng hỏi, và anh khẽ cười.
Má nàng ấn vào đệm và mắt nàng nhắm lại. "Ross," nàng rên, nhăn mặt khi anh trượt hai ngón tay vào phần da thịt sưng phồng của nàng. Anh thậm chí còn nhẹ nhàng hơn nữa, những ngón tay gần như không di chuyển trong khi chúng vẫn ở sâu bên trong nàng. Môi anh lang thang từ gáy tới một bên cổ họng nàng, những nụ hôn của anh nhẹ như cánh bướm, hơi thở nồng ấm phả trên da nàng theo cách khiến cho nàng run rẩy. Cảm xúc tập hợp lại và tăng lên, cho đến khi Sophia thả ra một hơi thở run rẩy và cố xoay mình lại.
"Đừng cử động." Lời thì thầm nóng bỏng của anh lơ lửng trong tai nàng.
"Nhưng em muốn anh," Sophia nói, thở hắt ra khi những ngón tay anh đi vào sâu hơn. Thật giống như một sự tra tấn khi nàng phải nằm im một chỗ trong lúc cơ thể anh phủ trên nàng, cảm nhận những cú chạm đùa bỡn của lông ngực anh trên lưng nàng. Đầu lưỡi anh lang thang tới cái hõm bên dưới dái tai nàng, và nàng rên rỉ, những cơ thịt bên trong đói khát bọc lấy ngón tay anh. Bàn tay còn lại của nàng tìm kiếm chỗ bám, bám được vào tấm đệm và nghiến chặt cho đến khi những ngón tay trắng bệch.
Đột nhiên nàng cảm thấy chân anh chen vào giữa hai chân nàng. "Mở đùi em ra," Ross thì thầm. "Rộng hơn... đúng rồi, thật ngọt ngào..."
Những ngón tay anh rút ra và vật ấy đưa vào. Chiều dài cứng cáp của anh lấp đầy nàng hoàn toàn, trong khi bàn tay anh kéo hông nàng lên cao hơn, tỉ mỉ điều chỉnh chúng. Một khi đã ở bên trong nàng, anh gần như không tiến tới chút nào, chỉ giữ mình thật sâu và chặt trong khi bàn tay anh trượt xuống dưới cơ thể nàng. Tìm kiếm phần ẩm ướt giữa hai đùi, anh tìm ra cái núm đang thoi thóp sẵn sàng.
Anh chuyển động bằng những cú thúc sâu kết hợp với nhịp độ vuốt ve của ngón tay, từ chối cho nàng những cú thúc dài mà nàng hằng khao khát. Sự kiềm chế của anh khiến nàng phát điên. Vùi mặt vào đệm, nàng chẹn những tiếng kêu tự động phát ra khi hông nàng bị đẩy tới trước. Hơi nóng cuộn trong bụng nàng và phát tiết ra ngoài thành những đợt sóng cuồng nhiệt. Từng phân cơ thể nàng đều tập trung vào nơi anh kết hợp với nàng, phần cơ thể dầy dặn co bóp đang thoả mãn nàng cho đến khi những cảm xúc của nàng tuôn ra trong một vụ nổ cực khoái.
Những co bóp run rẩy thít lấy anh, và Ross rên lên thành tiếng trên lưng nàng, để cho cực khoái vùi lấp anh, rút cạn anh và truyền tới anh. Hít thở khó nhọc, anh phục trên người nàng cho đến khi cánh tay anh run rẩy. Đổ gục xuống một bên, anh mang nàng theo cùng, vẫn còn ở sâu trong người nàng. Tắm trong ánh mặt trời, họ nằm giữa chiếc giường đẫm mùi ân ái.
Một lúc lâu sau Ross mới nói. "Anh sẽ gọi người mang nước tắm. Cả hai chúng ta đều cần."
Sophia quay sang vùi mặt mình vào ngực anh. "Cứ với đà này, chúng ta sẽ ở đây suốt ngày mất," nàng thì thầm rầu rĩ.
"Anh chỉ có thể hi vọng như thế," anh trả lời, dùng ngón tay ngửa mặt nàng lên để cướp một nụ hôn khác.
Trước sự ngạc nhiên của Sophia, những người làm công ở phố Bow kiên quyết tỏ vẻ như không có gì bất thường cả. Không ai có thể nhìn thẳng vào mắt nàng, và rõ ràng là tất cả bọn họ đều sôi sục tò mò. Tuy nhiên, lòng tôn trọng của họ dành cho Ross - chưa nói đến nỗi sợ làm anh phật ý - đã ngăn họ không hở ra dù chỉ một lời về việc Sophia rõ ràng đã chia sẻ chiếc giường với anh.
Ông Vickery đã được giao nhiệm vụ tìm kiếm bất kì điều gì liên quan đến John Sydney trong các ghi chép của toà án từ mười năm trở lại đây, mặc dù Ross không giải thích bất kì chi tiết nào của yêu cầu này với ông ta. Công việc rất vất vả, đòi hỏi người thư kí phải lùng sục hết trang ghi chép mờ mịt này đến trang khác, và có thể ông ta sẽ phải mất vài ngày mới tìm hết được mọi ghi chép. "Ngài Ross," Vickery nhận xét với sự quan tâm sâu sắc, "người ta không thể không chú ý tới họ của bị can. Liệu tôi có thể biết người này có liên quan gì đến Cô Sydney không ạ?"
"Tôi không nói được," Ross khẽ trả lời. "Và tôi sẽ yêu cầu ông giữ cái tên này bí mật, và không nhắc nhở về việc tìm kiếm tài liệu này với bất kì ai khác ở Phố Bow."
"Kể cả ngài Grant ư?" Sự ngạc nhiên của Vickery hiện ra rành rành.
"Không ai hết," Ross nhấn mạnh, dành cho viên thư kí một cái nhìn nhiều ý nghĩa.
Trong khi Vickery tiến hành cuộc tìm kiếm, Sophia giúp Ross với đống việc của anh. Ngoài những nhiệm vụ thường lệ, anh còn phải lên kế hoạch cho một loạt các vụ truy bắt ở vùng ngoại ô London để quét sạch đám dân lang thang. Thêm vào đó, anh đã bất ngờ được yêu cầu làm trọng tài phân giải trong một vụ đình công mạnh mẽ đòi tăng lương của số đông các thợ may ở London.
Buồn cười và thương cảm, Sophia lắng nghe những lời càu nhàu của Ross khi anh chuẩn bị rời văn phòng. "Có mất nhiều thời gian để giải quyết vụ tranh cãi không?" nàng hỏi.
"Tốt nhất là không," anh trả lời u ám. "Anh chẳng có tâm trạng nào mà đi chịu đựng hàng giờ lải nhải."
Nàng mỉm cười với khuôn mặt cau có của anh. "Anh sẽ thành công thôi. Em không nghi ngờ gì việc anh có thể thuyết phục bất kì ai đồng ý bất kì điều gì."
Biểu hiện của anh mềm đi khi anh kéo nàng lại gần thân hình cao lớn của mình và cúi xuống hôn nàng. "Em là bằng chứng của việc đó, phải không nào?" anh lẩm bẩm.
Tuy nhiên, ngay khi Ross bắt đầu đi ra, ông Vickery đã gõ cửa. Sophia tới mở cửa, và dạ dày nàng nhộn nhạo khi nàng trông thấy vẻ đắc thắng trên gương mặt viên thư kí. Ông ta giơ ra một tệp hồ sơ màu vàng trong tay mình. "Ngài Ross," ông ta nói với sự hài lòng trông thấy, "nhờ may mắn, tôi đã tìm được thông tin mà ngài yêu cầu. Đáng lẽ phải mất hàng tuần cơ, nhưng vì lý do gì đó mà tôi đã vô tình mở đúng cái hộp trước khi tôi thậm chí xem được hết một phần tư chỗ hồ sơ. Giờ, có lẽ ngài có thể cho tôi biết vì sao -"
"Cảm ơn," Ross nói đều đều, bước tới trước để nhận tệp giấy. "Thế là xong rồi, Vickery. Ông đã làm rất tốt."
Khuôn mặt viên thư kí rành rành thất vọng khi ông ta nhận ra rằng sẽ chẳng có thêm thông tin gì nữa. "Vâng, thưa Ngài Ross. Tôi cho là ngài sẽ đọc nó sau khi trở về từ vụ đình công của thợ may -"
"Các thợ may có thể chờ," Ross kiên quyết nói. "Đóng cửa khi ông đi ra, Ông Vickery."
Rõ ràng là khó hiểu tại sao một tập ghi chép cũ của toà án lại được ưu tiên hơn vụ đình công của thợ may, viên thư kí vẫn từ từ rút lui.
Tiếng clích nhẹ nhàng nơi cửa khiến cho Sophia nhăn mặt. Nàng nhìn chằm chằm đau khổ vào tệp giấy trong tay Ross, mặt không còn một giọt máu. "Anh không cần phải đọc ngay bây giờ," nàng nghiến răng nói. "Anh nên làm nhiệm vụ trước."
"Ngồi xuống," Ross lẩm bẩm, đi tới đặt một bàn tay anh trên vai nàng. Tuân theo mệnh lệnh dịu dàng, nàng phục xuống chiếc ghế gần nhất và nắm chặt tay ghế. Ánh mắt nàng khoá vào khuôn mặt không biểu cảm của anh khi anh đi tới chiếc bàn và trải tập giấy rách bươm ra bề mặt gỗ mòn xơ xác. Vẫn đứng, Ross gồng mình trên hai bàn tay ở mỗi bên của tập ghi chép và cúi xuống.
Sự im lặng trong căn phòng cháy âm ỉ trong khi ánh mắt anh lướt qua các trang giấy. Sophia đấu tranh để giữ hơi thở điều hoà, và tự hỏi tại sao nàng lại phải lo lắng. Rốt cuộc, nàng đã khá chắc chắn những điều ghi trên hồ sơ rồi, và như nàng đã nói với Ross, nó chẳng còn quan trọng nữa. Nàng đã tha thứ cho anh, và đã tìm được sự thanh thản trong quá trình đó. Tuy nhiên, cơ thể nàng có cảm giác như một chiếc đồng hồ bị ép quá mức, và nàng cắm móng tay vào thành ghế khi nàng trông thấy cái cau màu trên trán Ross.
Ngay khi Sophia nghĩ nàng sắp phát điên vì căng thẳng, Ross nói mà mắt vẫn còn để trên tập ghi chép của toà án. "Giờ thì anh nhớ rồi. Anh đã làm thẩm phán ngày hôm đó. Sau khi nghe cáo trạng, anh đã tuyên John Sydney mười tháng trong tàu khổ sai. Xét đến tội ác của cậu ta, đó là án phạt nhẹ nhất mà anh có thể đưa ra. Bất kì án nào nhẹ hơn thế sẽ đều dấy lên một vụ ầm ĩ trong công chúng khiến anh bị buộc phải từ nhiệm."
"Mười tháng trong tàu khổ sai chỉ vì đã móc túi người khác ư?" Sophia hỏi vẻ không thể tin được. "Chắc chắn là án phạt đó quá nặng so với tội!"
Ross không nhìn vào nàng. "Em trai em không phải là tên móc túi, Sophia. Nó cũng không rơi vào tay một băng cướp vặt. Nó là một tên cướp đường."
"Một tên cướp đường?" Nàng lắc đầu choáng váng. "Không. Không thể nào. Cô họ của em đã nói..."
"Hoặc cô họ em không biết sự thật, hoặc bà ấy đã nghĩ sẽ tốt hơn nếu giấu em."
"Nhưng John chỉ mới mười bốn!"
"Nó đã gia nhập một băng cướp đường và dính vào một chuỗi các vụ cướp ngày càng bạo lực hơn, cho đến khi cả bốn bị giải đến trước mặt anh và bị kết tội giết người. Vì lý do nào đấy Sydney chưa từng nhắc tới tước hiệu của mình - nó tự nhận mình là thường dân."
Sophia nhìn chằm chằm vào anh trống rỗng.
Ross bắt gặp ánh mắt nàng, khuôn mặt anh vô cảm khi anh tiếp tục độc thoại. "Chúng đã cản một chiếc xe ngựa tư chở hai người phụ nữ, một đứa bé và một ông già. Chúng không chỉ cướp đồng hồ và đồ trang sức của các bà, mà một trong bọn chúng - Hawkins - còn giật chai sữa bằng bạc của đứa bé. Theo lời khai của người phụ nữ, đứa bé bắt đầu kêu gào thảm thương đến nỗi ông nội nó đòi hắn trả lại cái chai. Một cuộc ẩu đả diễn ra, và Hawkins đã đánh ông già bằng báng súng của hắn. Ông già ngã xuống mặt đất, và việc ông ấy chết vì bị thương hay do bị kích động thì không ai biết. Nhưng tới lúc băng cướp bị bắt và mang tới trước mặt anh, sự tức giận của công chúng đã nhắm hết vào chúng. Anh đưa ba tên cướp lớn tuổi hơn ra toà, và chúng bị kết án và xử tử không lâu sau đó. Tuy nhiên, vì John Sydney còn quá trẻ và thực tế là cậu ta không trực tiếp tấn công ông lão, anh đã có thể cho cậu ta một mức án nhẹ nhàng hơn. Anh đã đưa cậu ta vào tàu khổ sai - việc đó đã gây ra rất nhiều tức tổi và chỉ trích của đám đông, vì hầu hết mọi người đều đòi tử hình cậu ta."
"Không có gì giống với em trai em cả," Sophia thì thầm. "Em không nghĩ John có thể gây ra những tội ác như thế."
Ross hết sức cẩn trọng trả lời. "Một đứa trẻ sẽ không thể sống sót ở thế giới ngầm của London mà vẫn còn nguyên vẹn. Anh cho rằng em trai em đã bị tôi luyện từ các kinh nghiệm của nó trong khu ổ chuột và tụ điểm tội phạm. Bất kì ai cũng sẽ bị hư hỏng với một cuộc sống như thế."
Sophia cảm thấy buồn nôn trước khám phá ấy, chưa nói đến sự hổ thẹn đau đớn. "Biết bao nhiêu năm em đã đổ lỗi cho anh là không công bằng," nàng cuối cùng cũng nói, "trong khi anh thực ra đã làm tất cả những gì có thể để giúp nó."
Ross nhìn đăm đăm tập giấy mỏng manh trước mặt anh, những ngón tay dài chà trên lớp mực đã phai mờ. "Anh nhớ lại đã thấy dường như có điều gì đó trong nó vẫn còn đáng cứu vớt," anh lơ đãng nói. "Rõ ràng nó đã dính vào một thứ vượt ngoài tầm kiểm soát của nó." Đôi mắt xám của Ross nheo lại khi anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào tài liệu. "Có điều gì đó trong trường hợp này làm anh không yên," anh lẩm bẩm, "anh đã bỏ qua điều gì đó... Anh cảm thấy có mối dây liên hệ nào đó những vẫn chưa biết là gì, nhưng anh thề là anh sẽ tìm ra."
Sophia chầm chậm lắc đầu. "Em xin lỗi."
Lông mi anh ngước lên và ánh mắt trở nên ấm áp. "Vì cái gì?"
"Vì đã xâm nhập vào cuộc sống của anh... để tìm kiếm sự trả thù không thích đáng... vì đã đặt anh vào một vị trí khó khăn không tưởng." Nàng đứng dậy bằng nỗ lực tuyệt vời, đầu nàng ong ong, cổ họng nghẹn ứ đến nỗi khó mà thở nổi.
Ross tới từ đằng sau bàn làm việc của anh và cố vòng cánh tay anh quanh nàng, nhưng nàng khẽ chống lại. Nàng nói, "việc tốt nhất mà em có thể làm cho anh là biến mất."
Những ngón tay dài của anh tóm quanh cánh tay nàng, và anh khẽ rung lắc người nàng. "Sophia, nhìn vào anh," anh khẩn thiết yêu cầu. Một sự sỗ sàng, giống như tức giận hay sợ hãi, len lỏi vào giọng anh. "Nhìn vào anh đi, chết tiệt! Nếu em biến mất, anh sẽ đi tìm em. Bất kể em đi nhanh bao nhiêu hay đi bao xa. Vì thế hãy gạt ngay ý nghĩ ấy ra khỏi đầu đi."
Đờ đẫn nhìn vào đôi mắt xám mãnh liệt của anh, nàng gật đầu trong khi trí óc quay cuồng với những ý nghĩ đau đớn.
"Giờ hãy hứa với anh," anh tiếp tục nói, "trong lúc anh đi ra ngoài hôm nay, em sẽ không làm bất kì việc gì ngu ngốc. Ở lại đây, và khi anh trở về chúng ta sẽ tìm cách giải quyết mọi chuyện. Được không?" Khi nàng không trả lời, anh nhấc nàng lên cho đến khi ngón chân nàng gần lìa sàn nhà. "Được không?" anh nhắc lại bằng giọng đầy ý nghĩa.
"Vâng," nàng thì thầm. "Em sẽ chờ anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.