Người Tình Của Thuyền Trưởng

Chương 26:




Tối hôm đó, trên cỗ xe ngựa phi nước kiệu đến toà nhà số 10 phố Dowing, bá tước lại mơ màng nghĩ về Kate. Mấy hôm nay, chàng không có dịp nào đến nhà cô Sarah. Nếu không phải ngụp lặn trong bao công việc quốc gia, hẳn chàng đã khó mà giữ mình xa nàng lâu đến thế. Ngay cả bây giờ trên đường đến dự tiệc tại Dinh Thủ tướng, chàng vẫn thèm được dừng xe lại, dù chỉ để gặp mặt nàng giây lát. Kìa! Sao chàng lại dớ dẩn đến thế nhỉ? Chàng biết làm gì với những ý nghĩ bồng bột ấy đây?
Dinh Thủ tướng sáng rực, lộng lẫy hiện ra trước mắt chàng, và chàng đành gạt những xao xuyến sang bên. Chàng cần phải tập trung vào công vụ trước mắt.
Trong phòng tiệc, hàng trăm ngọn nến lung linh toa? sáng. Những chùm đèn pha lê hắt ánh sáng lấp lánh xuống đám thực khách hào nhoáng và những ly rượu sâm banh vàng óng trong tay họ.
Bá tước được nghênh đón ngay khi vừa đặt chân vào phòng. Phu nhân Hester, cháu gái yêu cuả Thủ tướng và là bà chủ tiệc đi tới. Vóc người dong dỏng, thanh nhã, nhanh nhẹn, đôi mắt sáng sắc sảo, bà luôn có vẻ tự tin cuả một người đàn bà xinh đẹp và biết mình xinh đẹp.
− A, Branwell, anh chàng lêu lỏng đây rồi, anh lặn đâu mất tăm thế hả, đồ khốn?
Chàng nâng bàn tay đi găng cuả bà và đặt nhẹ môi lên.
− Dù tôi có làm bất cứ việc gì, hoặc ở bất cứ đâu, thì cũng không phải là để xa rời bà- chàng đáp đúng kiểu galăng.
− Xạo!- Phu nhân Hester đập cái quạt vào tay chàng, miệng cười tươi tắn và dẫn chàng lại nhóm Chàng Bảnh và nữ công tước York. Một thời từng là đối tượng say đắm cuả bao đấng mày râu, giờ đây nữ công tước hiếm khi rời khỏi dinh thự Ở Oatlands. Ở đó, bà ta được vây quanh bởi một bầy bốn, năm chục con :D và bà ta cũng đem tới đây một con thú yêu cuả mình. Con vật đang ngồi thu lu trong tay bà và bà giơ nó trước mặt bá tước với vẻ tự hào.
− Con Poo cuả tôi vui sướng được gặp anh đấy, Branwell. Anh có tin gì mới về Nelson không?- Nữ công tước hỏi thẳng vào vấn đề.
Chàng nhìn vào đôi mắt xanh màu men sứ cuả bà ta và mỉm cười.
− Tôi có thể biết tin tức gì được, ờ ...mà ông chủ tiệc đâu rồi nhỉ?- Chàng lảng chuyện.
− Đang hội ý với Lord Elgin và Melville- Phu nhân Hester đáp rồi quay về phiá cửa khi có mấy tân khách bước vào- A ...hai vị khách Venice cuả chúng ta đã đến. Xin lỗi các bạn nhé- Bà nói và tiến ra cửa nghênh tiếp.
Lord Grenville đủng đỉnh đi tới, tay hươ chiếc niã dùng cho món khai vị đã gẫy.
− Các vị xem! Làm sao mà nhà ông Pitt lại có những cuả... cuả què cọc như thế này nhỉ!
Chàng Bảnh giương chiếc kính một mắt lên ngó chiếc nĩa hỏng trước khi đưa đôi mắt xét nét rà khắp lượt bộ y phục xa hoa cuả Greville. Không cười, cũng chẳng nhíu mày, chàng đáp tỉnh bơ.
− Tôi đã đi đến một nhận định là ngài Thủ tướng lừng danh cuả chúng ta nhiều khi sử dụng những công cụ quá mỏng manh và yếu ớt.
Grenville cười khùng khục và chua chát đế thêm.
− Cậu nói đúng lắm, Chàng Bảnh. Quỷ thật, chúng ta không có nổi một vị thống lĩnh cho ra hồn để đối phó với kẻ thù trong và ngoài nước.
Phu nhân Hester đã quay trở lại cùng bá tước Alban Mirabel và em gái anh ta, công nương Moravia. Dưới con mắt cuả tất cả các bậc phòng lưu quân tử hiện diện, công nương quả là một trang sắc nước hương trời. Tuy không cao bằng phu nhân Hester, nàng lại có một thân hình vô cùng gợi cảm, đầy đặn, uốn lượn hoàn mỹ, làn da nàng mịn như kem, đôi mắt đen láy, long lanh dưới hai hàng mi dài cong vút và cặp lông mày lá liễu. Mái tóc quăn nâu ánh viền quanh khuôn mặt trái xoan và lượn dần ra sau ốp lấy khuôn gáy trắng ngần. Nàng độ tuổi hăm hai, và một lần nữa, Branwell lại thầm hỏi thế nào mà cô nàng vẫn giữ được mình phòng không gối chiếc.
Người anh hơn nàng chừng bốn tuổi, dáng cao, mảnh khảnh, ăn bận tao nhã. Miệng cười rộng, y vồn vã bước lại khi nghe phu nhân Hester giới thiệu mình.
− Xin lỗi- y khoát tay nói- chúng tôi đã làm gián đoạn cuộc bàn luận hẳn là đang rất lý thú.
− Quả có vậy, ngài Grenville đây đã ra một tuyên bố cực kỳ khiêu khích. Ông ta cho rằng chúng tôi không có một vị chỉ huy đủ dũng lực để lãnh đạo quốc gia- nữ công tước York nói một cách thăm dò.
− Ồ, sao lại thế? Ông quên đô đốc Nelson rồi ư?- bá tước Mirabel hỏi với vẻ kinh ngạc-Tôi dám chắc rằng tên tuổi cuả ngài khá là nặng ký ở nước Áo.
− Còn ở Venice?- Branwell hỏi- Ông là công dân Venice kia mà.
Mirabel quay sang nhìn bá tước Mannering bằng đôi mắt đen sẫm, nhưng nụ cười thân ái vẫn không hề nhạt đi.
− Đúng, chúng tôi là người Venice, và như vậy, hiện nay đang được đặt dưới sự bảo hộ cuả Áo.
− Trở lại câu hỏi cuả ông- Grenville xen vào- Tôi xin trả lời, đúng là ngài Nelson được đánh giá cao thật, nhưng ngài chỉ tung hoành trên mặt biển. Còn quân đội cuả chúng ta thì sao?
− Quân đội Anh chỉ là một mớ tạp nham nực cười cuả châu Âu!- Một quý tộc trẻ tham gia vào câu chuyện.
Mọi người nhất loạt quay lại và thấy người vừa nói câu đó là Lord Malmesbury, và trước những cặp mắt băn khoăn cuả họ, anh ta lại bồi tiếp, giọng cay chua:
− Cái lối chỉ huy quân đội cuả ngài Pitt đúng là kiểu cách cuả một thằng nhãi thò lò mũi!
− Thế à, ông bạn?- Thủ tướng bỗng đâu xông tới trước mặt họ.
Nhóm thực khách ngước nhìn khuôn mặt người đàn ông bốn mươi sáu tuổi đã mất đi vẻ đẹp lừng danh thời ông lên nhận chức mười tám năm về trước. Hai má ông giờ đã xệ, đôi chân quá khổ, gồ ghề vì chứng bệnh gút. Mặc dù vậy, ông vẫn luôn là con người sắc sảo nhưng điềm đạm, con người chỉ có một mục đích duy nhất là phụng sự Tổ quốc. Ông đã quá quen với sự phê phán. Ông vui vẻ chào bá tước Mirabel và quay sang em gái anh ta.
− Rất mừng gặp lại công nương. Hy vọng các vị đây không làm công nương buồn chán vì những cuộc tranh luận về nội tình nước chúng tôi chứ?
− Ồ, không đâu, thưa ông, ngược lại, tôi rất lấy làm thú vị- cô ta nhìn xuống nói, hàng mi dài che rợp mắt.
− Nhưng, Melville và Elgin đâu rồi nhỉ?- phu nhân Hester hỏi ông cậu, một nét cau mày làm gương mặt xinh đẹp cuả bà tối lại.
− Cậu e họ mắc bận công chuyện gì đó rồi. Nhưng không sao, không sao. Chúng ta cứ tiến hành thôi- Ông vẫy một người hầu bưng khay rượu Pootô đến.- Kết cục rồi cái món này cũng giết tôi thôi, nhưng hẫy tận hưởng cuộc đời đã, kéo dài sự hấp hối phỏng có ích gì- Pitt cười khùng khục.
Các thực khách kéo đến vây quanh ông. Một vị trong đám hỏi ướm.
− Này, William, Nelson lặn đâu mất tăm vậy? Tôi dám cá là cậu biết.
Pitt mỉm cười với người bạn già thân nhất cuả ông, George Rass.
− Làm sao tôi biết được hả George?
Lord Grenville cười khẩy.
− Còn nghi ngờ gì nữa, ông ta lại ngã vào một ả điếm khác rồi.
Branwell chồm đến trước mặt Grenville, nét mặt hầm hầm.
− Điều đó không xứng đáng với ông chút nào, hơn nữa lại là nói trước mặt phụ nữ.
Tuy nhiên, một khi đã lờ lời Lord Grenvill thấy cũng khó mà rút lại.
− Quả thật, Branwell, ai mà chả biết chuyện Nelson và bà Hamillton. Tôi chỉ nói điều mà mọi người cùng nghĩ đến thế thôi.
Căn phòng đột ngột lặng ngắt khi hai người đứng đối mặt, nhìn nhau trừng trừng.
− Nếu ý nghĩ đó có lọt vào đầu ông, lẽ ra ông hãy để nó ở đấy.
− Đúng vậy, thưa Lord Grenville, mọi người luôn thán phục đô đốc Nelson- phu nhân Hester chen vào- Đi nào Chàng Bảnh, tôi muốn anh có ý kiến về chiếc hộp thuốc là tuyệt tác tôi mới mua sáng nay.
Chàng Bảnh nhướn mày
− Tôi thật không tưởng tượng nổi bà cũng dùng thuốc lá hít đâu, bà bạn yêu quý cuả tôi- giọng chàng giễu cợt.
− Anh có nghĩ điều này quá lố với một người đàn bà không?
− Với tất cả các quý bà- thì có, riêng với bà- thì không!- chàng nhìn sâu vào mắt bà, mỉm cười và để bà kéo đi.
Khuya hôm đó, bá tước không về phòng ngay mà rẽ sang thư viện. Lưa? trong lò sưởi đã gần tàn, chỉ còn cây nến cháy leo lét trên giá. Chàng ngồi xuống bên bàn viết và cào tay vào mái tóc đen, nghĩ ngợi. Tiểu thư Moravia và người anh cô ta là một cặp kín tiếng. Khám phá ra mục tiêu cuả họ chẳng phải là công việc dễ dàng. Chàng buột ra một tiếng thở dài nặng nề vừa lúc mắt chàng bắt gặp một mảnh giấy hồng quen thuộc trên bàn. Chàng lơ đãng cầm lên. Thư cuả tiểu thư Claire. Chàng bốc phong bì và lướt nhanh nội dung.
"Bran anh yêu,
Bọn gia nhân nhà em kháo nhau là anh đã về thành phố. Cậu bé hư đốn cuả em, sao anh xa em lâu thế?
Ngày mai cha em đi vắng, em sẽ ở nhà một mình. Hãy mau đến với em vào hai giờ chiều mai. Em có việc muốn bàn gấp với anh.
Yêu anh
Claire "
Chàng rủa thầm. Quỷ tha ma bắt Claire. Chàng không thích hẹn hò ở nhà ả. Chàng đã thu xếp để họ có thể gặp nhau ở một căn buồng thuê tạm nào đó. Chàng cảm thấy có một cái gì đó vô lễ trong chuyện ngủ vụng với ả ngay dưới mái nhà ông tử tước. Chàng tự hỏi không hiểu chuyện khẩn cấp ấy là gì và hy vọng cuộc hẹn gặp sẽ kết thúc :Dng vánh mà không có chuyện làm tình như trước nay! Bức thư khiến chàng bực bội đến nỗi sau đó, khi về phòng, phải trằn trọc mãi chàng mới thiếp đi được. Trước khi chìm vào giấc ngủ, chàng còn nhìn thấy đôi mắt xám to thấp thoáng. Chàng vùi mặt vào gối và mơ tưởng đến mùi hương mùa xuân trong suôi tóc đen dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.