Người Tình Của Lý Tổng

Chương 12: Không Có Đi Ra Làm Qua





Thư Vãn còn tưởng rằng Lâm Trạch Thần và Quý Tư Hàn rất quen thuộc, không ngờ là Quý Lương Xuyên giới thiệu.
Xem ra Lâm Trạch Thần tổ chức buổi tiệc này, không chỉ đơn giản là dẫn cô gặp mấy người bạn, anh ta còn muốn giành hạng mục trong tay của Quý Tư Hàn.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, nói hạng mục nhất định phải tốn chút thời gian, cô còn có thời gian nghĩ biện pháp thoát thân.
Nghĩ tới đây, thân thể căng thẳng của Thư Vãn, thoáng buông xuống.
Vừa thở phào nhẹ nhõm, Lâm Trạch Thần bên cạnh bỗng nhiên hất cằm về phía cô: "Uống đi.

Thư Vãn cũng không có biện pháp giả ngu nữa, đành phải nâng ly lên, uống một hơi cạn sạch.
Cô rất ít uống rượu, bởi vì Quý Tư Hàn không thích mùi rượu cho nên cô đến một giọt rượu không dính.
Đột nhiên uống xuống một chén rượu mạnh, sặc đến nước mắt cô đều chảy ra.
Lâm Trạch Thần thấy thế, vội vàng ôm cô, giúp cô vỗ lưng thuận khí.

Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Quý Tư Hàn rơi vào tay Thư Vãn.
Hai mắt đẫm lệ mơ hồ, Thư Vãn tựa hồ nhìn thấy sát ý trong mắt hắn.
Nhưng khi tầm mắt một lần nữa nhìn về phía hắn, cô phát hiện trong mắt hắn ngoại trừ đạm mạc xa cách, cái gì cũng không có.
Thư Vãn cười cười tự giễu, Quý Tư Hàn chỉ coi cô là thế thân, chưa bao giờ để cô ở trong lòng, cô còn chờ mong cái gì nữa.
Thấy Thư Vãn thở phào nhẹ nhõm, Lâm Trạch Thần lúc này mới ôm cô nói với Quý Lương Xuyên: "Cô gái này chưa ra ngoài chơi bao giờ, không biết uống rượu, thứ lỗi.

Quý Lương Xuyên cười cười không nói gì, nữ nhân bên cạnh hắn lại bỗng nhiên nổi giận: "Lời này của Lâm thiếu là có ý gì?!"
Lâm Trạch Thần nhíu mày kiếm, không nóng không lạnh nói: "Bà chị, em đâu có nói chị, chị kích động như vậy làm gì?”
Người phụ nữ bị gọi là chị, trong nháy mắt nổ tung, "Tôi nhỏ hơn anh nhiều như vậy, anh không biết xấu hổ gọi tôi là chị?”
"Tuổi cô nhỏ hơn tôi, nhưng cô lớn lên lại già hơn tôi, không gọi cô là chị, chẳng lẽ còn gọi cô là em!"
“Anh! ! ”
Người phụ nữ bị oán đến á khẩu không trả lời được, cô ta giậm chân, xoay người kéo tay áo Quý Lương Xuyên làm nũng.
“Anh Lương Xuyên, anh xem anh ấy nói em như vậy, thật sự rất đáng hận, chúng ta đừng chơi với anh ấy nữa, đi thôi.

Quý Lương Xuyên tốt tính, vỗ vỗ tay cô: "An Nghiên, tính tình Lâm đại thiếu gia, em cũng không phải không biết, cậu ấy không có ý gì đâu.

An Nghiên làm sao chịu nghe theo, mặc dù là lá bài của Dạ Sắc, nhưng hôm nay theo Quý Lương Xuyên cô ta cũng không muốn lại bị người ta châm chọc.
Cô ta không thể làm gì Lâm Trạch Thần, nhưng đối phó với người phụ nữ của anh ta thì không có vấn đề gì.
“Quên đi, em không so đo với anh nữa, chúng ta tới đây là để chơi, vui vẻ là được.

“Nhưng ngồi như vậy có chút nhàm chán, không bằng chúng ta chơi một trò chơi đi.

Nghe nói chơi game, mọi người ở đây đều hứng thú.
“Chơi trò gì?”
An Nghiên lấy ra mấy bộ bài, đặt lên bàn.
“Tổ đội đánh bài, ai thua thì cởi một bộ quần áo.

Thú vị.
Lâm Trạch Thần đương nhiên sẽ không cự tuyệt loại tràng diện hương diễm này, cho nên liền đồng ý.
Quý Lương Xuyên sợ Quý Tư Hàn không thích ứng, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, "Anh hai, bọn họ chơi có hơi lớn, nếu như anh không muốn! "
Còn chưa nói xong, Quý Tư Hàn đã nhận lấy lá bài An Nghiên đưa tới nói: "Chơi thế nào?”
Quý Lương Xuyên kinh ngạc tại chỗ, anh hai của anh ta từ trước đến nay chán ghét mấy chỗ này, nhưng hôm nay Lâm Trạch Thần chỉ nói một câu để hắn đi gặp người có tướng mạo giống Ninh đại tiểu thư, hắn liền đồng ý, không chỉ ngoan ngoãn theo tới, hiện tại còn muốn nhẫn nại cùng bọn hắn chơi trò chơi, chuyện này nói ra quá khác thường.
An Nghiên cũng không nghĩ tới Quý Tư Hàn trong tin đồn không gần nữ sắc, lại dễ nói chuyện như vậy, lúc này liền cười như hoa.
“Rất đơn giản, tôi dạy anh.


An Nghiên đem quy tắc nói ra một lần, sau đó triệu tập mọi người đến bốc thăm tổ đội.
Thư Vãn cứng đờ ngồi trên sô pha, có chút không biết làm sao.
Cô đang do dự mở miệng cự tuyệt như thế nào, An Nghiên lại giống như nhìn ra tâm tư của cô, mở miệng trước cô một bước.
“Người tới đều phải tham dự, Thư tiểu thư sẽ không nể mặt chứ?”
Lời này vừa nói ra, tầm mắt mọi người đều đặt trên người cô.
Thư Vãn bị nhìn chằm chằm rất không thoải mái, giống như cô không chơi sẽ làm mất hứng mọi người.
Những gười đang ngồi ở đây cô không thể đắc tội nổi, cô chỉ có một con đường đó là tham gia mà thôi.
Thấy cô lần này thức thời, lúc này An Nghiên mới buông tha cho cô.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.