Người Tìm Xác

Chương 85: Quê hương trong hồi ức




Tổ Phi nhảy từ trên cây xuống, làm tôi nhìn mà ngưỡng mộ khôn xiết.
Đột nhiên Đinh Nhất đứng cạnh nói cộc lốc: “Thế này tôi cũng làm được.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, cố nhịn cười, giả vờ nói nghiêm túc: “Tôi cũng nghĩ vậy.” Nói xong, tôi quay mặt sang chỗ khác, sợ Đinh Nhất nhìn thấy mình cười. Không ngờ Đinh Nhất cũng có lúc ghen tị với người khác đấy, tôi còn tưởng rằng anh ta là kẻ không màng danh lợi cơ.
Cứ thế, đoàn chúng tôi đi theo hướng Tổ Phi chỉ để tìm căn nhà có thể tránh mưa kia. Tìm đến nơi, chúng tôi mới phát hiện căn nhà gỗ nhỏ đã rách đến mức không thể nát hơn, là căn nhà hoang rất lâu rồi không có người ở.
“Căn nhà này… cũng quá nhỏ rồi!” Anh Hào bất đắc dĩ nói.
Tôi nhìn căn nhà kia, đúng là quá nhỏ, nếu cả đám muốn vào trong thì có ép sát nhau cũng không đủ. Cùng lắm nó chỉ đủ cho khoảng tám đến mười người vào thôi.
Tôi nhìn chú Lê, chú ấy và luật sư Nghiêm đã có tuổi, nếu dầm mưa lâu cũng không phải là chuyện tốt. Thế nên tôi nói với cả hai: “Chú Lê, chú và luật sư Nghiêm vào trong đi, đừng để bị ướt.”
Chú Lê hơi xấu hổ, vẫn biết khách sáo với chúng tôi mấy câu. Còn luật sư Nghiêm thì chẳng nói gì, cứ như thể đó là chuyện đương nhiên.
Tôi thấy rất khó chịu, nên xoay người cố ý nói với Hàn Cẩn: “Cô Hàn cũng vào trong đi, dù sao ngấm mưa lâu cũng không tốt cho cơ thể của phụ nữ!”
Luật sư Nghiêm hiểu ý tôi ngay, ông ta vội hùa theo: “Đúng đúng, cô Hàn, cô mau vào trú mưa đi, ở đây chỉ có một mình cô là phụ nữ, sao chúng tôi có thể để cô bị dầm mưa được.”
Không ngờ cô ta lại chẳng cần ý tốt của tôi, Hàn Cẩn lắc đầu: “Cám ơn, nhưng không cần đâu, tôi sẽ ở cùng đồng nghiệp của mình, chút mưa nhỏ không đáng là gì.”
Luật sư Nghiêm và tôi đều ngạc nhiên, giống tự tát mình vậy. Được rồi, không muốn vào thì thôi! Nghĩ thế, tôi xung phong đi vào căn nhà gỗ đầu tiên…
Nhưng ngay lúc chuẩn bị đẩy cửa vào, đột nhiên tôi thấy tối sầm, lập tức không còn nhìn thấy gì nữa.
“Đinh Nhất! Chú Lê, mọi người ở đâu rồi?” Tôi hốt hoảng kêu lên.
Nhưng không có ai đáp lại, như thể tôi đang ở trong một thế giới khác. Đây là sao thế? Chẳng phải tôi vừa mới ở cạnh bọn họ à? Tại sao bây giờ chỉ còn lại mỗi tôi?
Nghĩ đến đây, tôi chợt thấy lạnh cả gáy, mồ hôi cũng thi nhau tuôn ra.
Tôi sờ vào con dao thép trong ống quần, nhưng tìm mãi cũng không thấy nó đâu? Rõ ràng tôi cột nó vào bắp chân mà? Sao lại không có?
Tỉnh táo! Lúc này nhất định phải tỉnh táo mới được…
Đột nhiên, một ánh sáng chói lòa chợt xuất hiện, đâm thẳng vào khiến tôi không tài nào mở mắt được, vội vàng dùng tay che lại. Thoáng chốc, tôi nhìn thấy hình như tia sáng kia được bắn ra từ một cánh cửa. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ mình không thể chờ đợi trong bóng tối như thế này mãi được, tôi muốn đi đến chỗ có ánh sáng rực rỡ.
Cứ như vậy, tôi cũng không biết mình đi trong bóng đêm được bao lâu, mãi cho đến khi đẩy được cánh cửa kia ra, nó lại là một cánh đồng lúa yên ả, giống như tôi vừa bước vào một thế giới khác vậy.
“Cậu là ai?” Một giọng nói khô cằn vang lên.
Tôi giật mình tìm kiếm xung quanh, thấy có một người đàn ông đang ngồi cạnh ruộng nước. Ông ta quay lưng về phía tôi, ngồi nhổ cỏ trong ruộng.
“Xin chào, ở đây là đâu vậy?” Tôi lễ phép đi tới chào hỏi người kia.
Ai ngờ ông ta đột ngột quay đầu, gương mặt hư thối biến dạng thình lình hiện ra! Tôi không đỡ kịp, lảo đảo lùi ra suýt ngã vào ruộng.
Mặt của người kia gần như bị thối rữa toàn bộ, miệng và mũi đều lệch hẳn sang một bên, trên da nổi đầy nốt đỏ nông sâu. Đáng sợ hơn là bàn tay của người đó đã bị biến dạng nghiêm trọng, chân cũng không giống như người bình thường nữa.
Tôi lo lắng nuốt nước bọt, người đàn ông này còn xấu gấp mười lần thằng gù ở nhà thờ đức bà Paris nữa. Không hiểu ông ta đã gặp phải chuyện gì mà trở nên như bây giờ…
“Xin chào… Ông… biết đây là đâu không?” Tôi hỏi lắp ba lắp bắp.
Gã quái dị ấy cười với tôi, nhưng tôi chỉ muốn kêu cứu thôi. Cái mặt kia của ông ta thà không cười còn đẹp hơn đấy!
Có lẽ tôi đã thể hiện quá rõ ràng, nên ông ta lấy khăn lên che mặt, rồi ho khan mấy tiếng, nói: “Anh bạn trẻ, cậu là ai? Sao lại đến hòn đảo này?”
Phản ứng của ông ta khiến tôi thấy xấu hổ, dù gì trông mặt mà bắt hình dong cũng không tốt. Nhưng cũng do ông ta quá kinh khủng mà, nếu không nhờ đi theo chú Lê làm mấy vụ, thì chắc tôi đã bị dọa cho ngất mất.
Tôi hắng giọng, xua đi cảm giác xấu hổ, rồi nói thật: “Tôi cùng bạn bè lên đảo là muốn tìm một người Hồng Kông, mất tích từ 20 năm trước, nhưng mà không biết tại sao, tại sao… lại đến đây.”
Người kỳ lạ kia nghe thế thì gật đầu, sau đó thả cái cuốc xuống rồi rời khỏi ruộng nước: “Đi thôi, đã gặp nhau thì tôi với cậu cũng có duyên, đến nhà tôi ngồi một lúc.”
Cứ thế, tôi mơ mơ hồ hồ đi theo ông ta về nhà. Tôi quan sát dọc đường, đều là đồng ruộng tươi tốt, không có tòa núi nào, chẳng giống với hòn đảo quỷ quái có cái tên “Ake” kia.
Quái nhân thấy tôi cứ nhìn Đông ngó Tây thì vẫy lại: “Đừng nhìn nữa, bây giờ cậu không có ở trên đảo đâu!”
Tôi ngạc nhiên, không trên đảo thì là ở đâu?
Lúc này một gian nhà tranh xuất hiện, quái nhân quay lại nói với tôi: “Đó là nhà tôi, trông hơi sơ sài, cậu đừng chê nhé!”
Tôi khách sáo nói: “Nào dám ạ, tôi lại cảm thấy sống ở nơi này rất tốt, đồng ruộng bao la, núi non hữu tình là cuộc sống mà biết bao người mong ước đấy…”
Gã quái nhân cười cười, không nói gì thêm.
Chúng tôi đi đến căn nhà tranh, ông ta mở cửa để tôi đi theo vào trong. Dù căn phòng rất đơn sơ nhưng lại sạch sẽ gọn gàng, trong nhà còn có một giá sách đơn giản, chứa đầy sách báo.
Ông ta mời tôi ngồi rồi quay đi pha trà, tôi vội nói: “Không cần khách sáo thế đâu ạ, tôi ngồi một chút là đi ngay.”
Quái nhân quay lại nhìn tôi, rồi đặt cốc trà xuống: “Không sao, lâu rồi không có khách đến nhà, nên chỉ có chén trà thô thôi, cậu đừng chê.”
Ông ta nói thế lại càng làm tôi không biết phải làm sao, đành cầm cốc trà lên uống một hớp nhỏ. Không ngờ hương trà rất đặc biệt, còn có một mùi thơm ngát khó tả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.