Người Tìm Xác

Chương 7: Thì ra là anh




Từ lúc Tôn Hưng Nghiệp nhìn thấy thi thể của Tôn Hưng Mai, vẻ mặt của anh ta vẫn luôn trong tình trạng đờ đẫn, còn tôi thì sốt ruột báo cảnh sát ngay nên kéo anh ta đi về phía đỗ xe. Ai ngờ chưa đi được bao lâu, chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân từ đằng trước.
Tôi ngước nhìn thì thấy một gã đàn ông trung niên cả người đầy bùn đang đi tới, gã cầm một con dao chặt trúc! Khi thấy rõ gương mặt của gã, lòng tôi lập tức căng thẳng! Không ngờ mình lại gặp gã ở đây…
“Chúng mày làm gì thế hả! Sao lại ở trong rừng nhà tao? “Gã đàn ông gào lên hỏi.
Tôn Hưng Nghiệp còn đang đắm chìm trong cái chết của em gái nên chưa có phản ứng. Tôi vội vàng cười với gã:“ Anh trai này, chúng tôi tới đây chơi, gặp trời tối nên bị lạc đường! Anh có biết đi lối nào để ra khỏi khu rừng này không? “
Gã nghi ngờ nhìn tôi, sau đó chỉ về một hướng: “Cứ đi theo hướng kia là ra được!”
Tôi gật đầu nói cảm ơn rồi kéo Tôn Hưng Nghiệp nhanh chóng rời khỏi đây theo hướng gã chỉ! Chưa đi được mấy bước, thì gã lạnh lùng hỏi phía sau: “Chúng mày đi từ phía tây tới à?”
Biến cố bất ngờ khiến tôi trở tay không kịp. Ngay lúc tôi còn chưa kịp nhắc nhở Tôn Hưng Nghiệp, rằng gã chính là hung thủ giết em gái của anh, thì bị một cơn gió lạnh bổ tới sau gáy!
Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải hiểm cảnh, tất nhiên lần này không thể so sánh được với những vụ mà tôi dính vào trong tương lai, nhưng đối với tôi bây giờ thì đúng là rơi vào thế “tiến thoái lưỡng nan”!
“Keng!” Âm thanh va chạm của kim loại vang lên bên tai, vì khoảng cách quá gần nên màng nhĩ cũng bị ảnh hưởng! Tôi quay lại, không biết con dao trong tay gã đã bị thứ gì đánh cho rơi ra.
Phản ứng đầu tiên của tôi lúc ấy là cho rằng Tôn Hưng Nghiệp làm. Nhưng khi tôi quay lại nhìn thì phát hiện anh ta vẫn còn đang đứng đơ cạnh mình…
“Chạy mau đi! Hắn chính là hung thủ giết em gái anh đấy! “
Bị tôi gào, Tôn Hưng Nghiệp mới như tỉnh mộng. Đầu tiên là sững sờ, sau đó anh ta lại quay sang đánh gã kia, hai người quần nhau một hồi.
Từ nhỏ tôi đã theo nguyên tắc quân tử động khẩu không động thủ, thế nên xưa nay chưa đánh nhau bao giờ. Nhưng vì đây là thời khắc sống còn, tôi có không muốn đánh cũng không được!
Tôi nhặt một cục đá lên, nhưng đứng cả buổi cũng không biết nên ra tay từ đâu. Lúc này, Tôn Hưng Nghiệp dần dần rơi vào thế yếu, sắp không kiên trì được nữa! Tôi nóng nảy nhìn điện thoại, vẫn không có tín hiệu.
Mặc kệ, hôm nay ông liều mạng với mày, có đánh chết mày thì cùng lắm chỉ xem như tự vệ chính đáng thôi! Nghĩ thế, khi tôi định xông tới thì kết cục là bị gã đạp cho một phát vào ngực…
Tôi tối tăm mặt mày, cổ họng ngòn ngọt, dạ dày cuộn lên. Năng lực chiến đấu của tôi thực sự quá yếu, không thích hợp đánh nhau với người khác. Gã này vừa nhìn là biết phải lao động chân tay thường xuyên nên mạnh kinh hồn, cả tôi và Tôn Hưng Nghiệp cùng nhào tới cũng không đánh lại gã.
Tôi bị gã đá văng, một lúc sau mới chậm chạp đứng lên được, Tôn Hưng Nghiệp cũng nằm rạp trên đất không nhúc nhích. Không biết gã cầm lại con dao từ lúc nào, định vung dao bổ xuống Tôn Hưng Nghiệp!
“Dừng tay!” Tôi hét lên.
Gã đó bị tiếng của tôi gọi giật, quay lại lặng lẽ nhìn. Tôi lạnh cả người, xong rồi, gã muốn tới “trảm” tôi rồi!
“Anh… trai… Anh trai, có chuyện gì từ từ nói, chẳng phải muốn cướp tiền à? Cũng đâu tới mức lấy luôn mạng người đúng không?” Tôi vừa lùi vừa run rẩy nói.
Nhưng gã đàn ông trung niên cười lạnh: “Vờ vịt cái gì, chúng mày đi từ phía Tây tới, chẳng lẽ còn không biết nơi đó có gì? Thằng em, hôm nay chúng mày không may rồi, đừng trách tao… Ai bảo chúng mày… “
Gã nói được một nửa thì đột nhiên ngẩn người, ánh mắt tập trung nhìn vào phía sau tôi.
“Ai đó! “Gã hoảng sợ kêu lên.
Gã nói xong, tôi cũng cảm giác được sau lưng có một ánh mắt sắc bén đang nhìn về phía này, cảm giác này rất quen…
Tôi hoảng sợ quay lại nhìn, phát hiện ở cách đó không xa, có một người mặc đồ đen đang đứng sau mấy cây trúc. Anh ta quay lưng lại với mặt trăng, dưới ánh trăng, anh ta lạnh lẽo như sứ giả của địa ngục, khiến chúng tôi không thể phân biệt được anh ta là người hay quỷ.
Thế nhưng ánh mắt của anh ta lại sáng một cách lạ thường, như hai viên trân châu trong bóng tối. Đôi mắt sáng rực ấy tựa như có thể nhìn thấu tôi.
Đột nhiên nhớ tới đêm qua, thì ra người này vẫn luôn theo dõi tôi! Tạm thời tôi chưa thể biết rõ đối phương là địch hay ta, nhưng tôi biết cái gã ở trước mặt tôi đây mới là kẻ muốn lấy mạng mình!
“Sao giờ anh mới đến? Bao lâu nữa thì cảnh sát tới? Tên hung thủ giết người này hôm nay chắc chắn phải bị bắt rồi!” Tôi giả vờ quen biết với người mặc đồ đen đứng sau lưng, cố dùng chất giọng thân thiết để nói với anh ta.
Quả nhiên gã đàn ông kia bị tôi dọa, cứng đờ người, mắt láo liên như đang phân tích lúc này nên giết người diệt khẩu hay phải bỏ chạy?
Ngay ở lúc thấy mưu kế sắp thành, thì con dao đã ở gần ngay trước mắt…
Xong rồi, tôi còn chưa lấy vợ sinh con mà! Không ngờ chỉ mới tốt nghiệp đã phải chết rồi, tài năng của tôi còn chưa được phát huy hết kia mà! Tôi thật sự không cam lòng phải chết như vậy ở đây…
Tôi nhắm mắt lại, đợi cả buổi cũng thấy chút đau đớn gì, nhưng tôi vẫn không đủ can đảm mở mắt ra nhìn, vì sợ vừa mở mắt sẽ phát hiện mình đã chết rồi…
“Cậu còn nhắm mắt chờ cái gì?” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Tuy đây là lần đầu tiên nghe thấy giọng nói này, nhưng tôi lại có cảm giác quen thuộc khó tả. Có thể là vì khi nãy nhắm quá chặt, nên khi mở mắt ra thấy mờ mờ, tôi phải chớp mắt mấy cái mới nhìn thấy rõ người trước mắt…
Vóc người anh ta rất cao, ít nhất cũng phải gần mét chín, chắc tuổi tác cũng tương đương với tôi. Bộ đồ màu đen càng làm nổi rõ thân hình cao lớn của anh ta. Thì ra tên này mặc toàn màu đen, bảo sao đứng ẩn nấp ở chỗ tối mà tôi không phát hiện ra! Tôi quay sang nhìn tên hung thủ đã hôn mê trên mặt đất nãy giờ.
Vì vẫn đang ngã ngồi dưới đất, còn anh ta lại có loại khí thế áp đảo của một cao thủ, nhưng thua người chứ không được thua về khí thế, tôi ngửa cao cổ lên 45 độ.
“Anh là ai?”
“Đêm qua tôi có gặp cậu…” Hỏi một đằng, anh ta lại trả lời một nẻo.
Tôi hừ lạnh: “Tôi biết, bắt đầu từ đêm hôm qua anh đã theo dõi tôi rồi, nói đi, mục đích của anh là gì?”
“Tôi khuyên cậu vẫn nên tranh thủ thời gian mà báo cảnh sát đi. Gã này chỉ đang hôn mê tạm thời, với thể trạng của gã, tôi nghĩ chắc chỉ một lúc nữa là gã sẽ tỉnh lại.” Anh ta nói lạnh tanh.
Tôi biết anh ta nói đúng, chuyện gấp rút bây giờ là trói tên hung thủ này lại đã. Tôi không thể để Tôn Hưng Mai chết vô ích, nếu không thấy hung thủ thì không nói, nhưng thấy rồi thì phải bắt tên súc sinh này lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.