Người Tìm Xác

Chương 676:




Khi biết Lương Phi kinh doanh thuốc màu, tôi liền hiểu ra, khó trách! Chỉ như vậy mới lý giải được vì sao thi dầu của Lương Tuệ lại xuất hiện trong màu vẽ của Tần Gia Hiên.
Nhưng những tài2liệu này quá đơn giản, ngoại trừ một số thông tin cơ bản về Lương Phi thì không còn gì khác. Bạch Kiện cũng không tự tin như vừa nãy nữa, lúng túng nói: “Tên nhóc này xem qua… cũng5rất bình thường. Cũng không có gì đặc biệt!”
Tôi tức giận nói: “Với bản lĩnh của anh ta, nếu thực sự làm chuyện gì phi pháp cũng không để cục công an các anh tra được bằng hồ sơ.”
Bạch Kiện6cũng đành nói: “Chuyện này cũng không trách tụi anh được! Anh ta thật sự trong sạch, người ta không phạm tội cũng không thể bắt anh tự ghi việc vào đúng không?!”
“Ai bảo anh ghi vào, nhưng tư liệu5này cũng quá đơn giản rồi?” Tôi không cam lòng nói.
Bạch Kiện lại cười ha ha: “Cậu tự biết đủ đi! Nếu không phải trước đó có chuyện của em gái anh ta, thì ngay cả chút tài liệu này3cũng sẽ không có đâu!”
Tôi biết mình đã nóng nảy nên gãi đầu, nghĩ xem còn cách nào để tìm thêm được thông tin về tên Lương Phi này không? Bạch Kiện thấy tôi thực sự sốt ruột thì an ủi: “Cậu đừng có vội, anh sẽ giúp cậu nghĩ cách, xem có cách nào khác tìm hiểu được không.”
Cuối cùng Bạch Kiện gọi cho công an quản lý khu vực có xưởng chế thuốc của Lương Phi, Triệu Tinh Vũ. Người công an kia tương đối đáng tin, khi cậu ta nghe chúng tôi muốn biết thêm thông tin về Lương Phi, lập tức nói mình cũng khá hiểu chuyện của Lương Phi, chắc chắn nhiều hơn trên tư liệu kia, thế là tôi và Bạch Kiện lập tức chạy đến đồn công an chỗ Triệu Tinh Vũ.
Vừa đi vào, tôi gặp một người cảnh sát cao mét tám, đang cúi người nói chuyện với một bà lão. Bà lão này đến báo cảnh sát mình bị lạc con trai, sau khi hỏi mới biết, bà lão này bị chứng đãng trí tuổi già, con trai đã hơn năm mươi tuổi, động một chút lại đến đồn công an báo án, nói con trai mình đi lạc, bà ấy đã thành khách VIP ở đây từ lâu.
Mỗi lần đến, dù ai trong đồn tiếp, cũng phải ăn ngon uống sướng nói chuyện với bà lão một hồi, đến tận khi con trai bà vội vội vàng vàng chạy đến đón mẹ về.
Chờ người công an tiễn bà lão về, Bạch Kiện mới giới thiệu chúng tôi với nhau, anh công an cao ráo đẹp trai này chính là Triệu Tinh Vũ. Bạch Kiện nhìn cậu ta chăm chú làm việc, đối đãi với quần chúng nhân dân rất có kiên nhẫn thì khen vài câu.
Không ngờ Triệu Tinh Vũ có thế đã đỏ mặt nói: “Thật ra tôi cũng mới tham gia công tác không bao lâu, đây đều là sư phụ dạy.”
“Ừ, sư phụ cậu dạy rất tốt, cậu học cũng tốt! Đúng rồi, sư phụ cậu đâu?” Bạch Kiện hỏi.
Sắc mặt Triệu Tinh Vũ nặng nề: “Bệnh cũ của sư phụ tái phát, nằm viện mấy hôm nay rồi…”
Bạch Kiện tái mặt: “Sao không báo sớm cho tôi!”
Triệu Tinh Vũ oan ức nói: “Sư phụ nói anh rất bận, không cho tôi nói!”
Sau đó tôi mới biết, sư phụ của Triệu Tinh Vũ chính là bạn nối khố của Bạch Kiện, Trương Lỗi, lớn hơn Bạch Kiện mấy tuổi, cũng coi như một nửa sư phụ của anh ta. Năm đó lúc họ làm việc cùng nhau, Bạch Kiện vì tính vội vàng hấp tấp gặp không ít rắc rối, nhiều lần Trương Lỗi đã gánh tội thay anh ta, nếu không Bạch Kiện bây giờ cũng không mặc được bộ quần áo này nữa.
So với Bạch Kiện, tính tình Trương Lỗi trầm ổn, làm việc cẩn thận hơn, sau này bị điều đi làm một đồn trưởng nho nhỏ ở khu này. Lúc đó, Bạch Kiện còn vì chuyện này đi tìm lãnh đạo, nhưng hỏi mới biết là Trương Lỗi chủ động yêu cầu đến công tác tại cơ sở.
Lúc đó trong lòng Bạch Kiện hiểu rõ, người đủ tiêu chuẩn tham gia vào đội hình sự lúc đó nếu không phải anh ta thì là Trương Lỗi, nhưng Trương Lỗi cảm thấy Bạch Kiện dám đánh dám liều, là một hạt giống cảnh sát hình sự tốt, thế nên mới đến đây làm đồn trưởng.
Những năm này mặc dù không có nhiều việc liên quan, nhưng thỉnh thoảng hai người sẽ gặp nhau, cho nên tình trạng Trương Lỗi mấy năm nay Bạch Kiện cũng biết. Trương Lỗi vì thường xuyên thức đêm tăng ca, ăn cơm cũng là bữa no bữa đói, nên bị bệnh dạ dày nặng, năm ngoái trong một lần làm việc, Trương Lỗi tăng ca liên tiếp ba ngày, cuối cùng xuất huyết dạ dày phải nhập viện.
Nên khi Bạch Kiện nghe Triệu Tinh Vũ nói sư phụ cậu ta lại nhập viện, mới sốt ruột như thế, anh ta thực sự sợ rằng cơ thể của chiến hữu cũ không gánh được nữa mà gục ngã.
Sau đó, Bạch Kiện bàn giao cho Triệu Tinh Vũ vài câu rồi vội vàng đến bệnh viện, để tôi lại cùng tìm hiểu với Triệu Tinh Vũ. Nghe Triệu Tinh Vũ nói, cậu ta mới đến đây làm việc chưa đến một năm, có điều mọi chuyện trong khu đã được sư phụ kể lại.
Về Lương Phi, anh ta đã mở xưởng tầm bảy tám năm trước, lúc đó em gái anh ta Lương Tuệ vẫn còn đang đi học. Lương Phi luôn tạo cho người khác cảm giác thật thà, làm ăn cũng không gian dối mánh lới, đừng thấy xưởng của anh ta nhỏ, nhưng có không ít khách hàng cũ thường xuyên đặt màu.
Em gái anh ta, bỏ nhà đi vào ba năm trước, lúc đó sư phụ còn giúp đi tìm, sau này nghe nói cô ấy đã theo học một trường nghệ thuật, nên cũng không hỏi đến nữa. Dù sao Lương Tuệ cũng đã lớn, cô ấy muốn sống thế nào không ai can thiệp được.
Đến tận khi Lương Tuệ xảy ra chuyện, Lương Phi lúc này mới biết em gái bị một công ty internet hãm hại. Lúc đó sư phụ Triệu Tinh Vũ còn đi tìm Lương Phi, hỏi anh ta có cần giúp đỡ về mặt pháp luật không. Nhưng Lương Phi lại khéo léo từ chối ý tốt của Trương Lỗi, nói chuyện này để anh ta tự giải quyết.
Về con người thì anh ta cũng không có gì đặc biệt, nếu có gì không giống người bình thường... thì là đến nay anh ta vẫn còn độc thân, hơn nữa anh ta và mẹ Lương Tuệ không phải là người Hán.
Tôi vội hỏi Triệu Tinh Vũ: “Không phải người Hán thì là người dân tộc gì?”
Triệu Tinh Vũ cau mày suy nghĩ mãi mới nói: “Tôi đã nghe sư phụ nói, nhưng không nhớ rõ lắm, không phải tộc Di thì là tộc Miêu thì phải…”
Ra khỏi đồn công an, tôi gọi điện cho Bạch Kiện đang đi thăm chiến hữu, bảo anh ấy hỏi đồn trưởng Trương giúp tôi, mẹ của Lương Phi là người dân tộc gì? Tôi nhanh chóng nhận được câu trả lời chính xác, mẹ anh ta là người tộc Miêu.
Khi tôi quay lại nhà chú Lê, thấy chú ấy ủ rũ ngồi trong sân, có lẽ không hỏi thăm được gì. Thế là tôi kể hết những chuyện tìm hiểu được cho chú ấy nghe, lúc tôi nói mẹ của anh em Lương Phi là người tộc Miêu, chú ấy lập tức sợ hãi nói: “Bọn họ không phải là hậu duệ của tộc Hắc Miêu đấy chứ!”
“Tộc Hắc Miêu là gì?” Tôi hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.