Người Tìm Xác

Chương 671:




Người đàn ông kia nghe thế thì chỉ về góc phía Tây Bắc nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy một người cõng một cô gái đi về hướng kia, có thể là bạn của các anh, anh mau đưa họ về đi, trên công trường có nhiều chỗ nguy hiểm, tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện gì!”
Tôi vội đáp ứng, sau đó xoay người2nói với Đinh Nhất: “Đi thôi, chắc Đặng Tiểu Xuyên ở bên kia nhỉ?”
Không ngờ vẻ mặt Đinh Nhất lại khó hiểu: “Lúc nãy cậu nói chuyện với ai thế?”
Tôi giật mình: “Còn với ai nữa? Chính là công nhân lúc nãy đó? Anh đừng nói là không nhìn thấy nha?”
Sắc mặt Đinh Nhất nặng nề nói: “Vừa rồi tôi chỉ thấy cậu đứng lầm5bầm một mình…”
Nhìn vẻ mặt không giống như nói đùa của anh ta, tôi vội nhìn lại chỗ người công nhân kia vừa đứng, lại thấy ở đó đến cả bóng ma quỷ cũng không có!
“Chuyện gì thế? Chỗ này đúng là không sạch sẽ!” Tôi hoảng sợ nói.
Đinh Nhất nhìn quanh nói: “Tôi có thể cảm nhận được âm khí chỗ này rất nặng,6vừa rồi người công nhân kia nói bọn họ đi hướng nào?”
Tôi chỉ tay về phía Tây Bắc: “Người kia nói Đặng Tiểu Xuyên cõng một cô gái đi về hướng đó.”
Đinh Nhất gật đầu: “Cô gái anh ta nói chắc chắn là Lương Tuệ, có thể ở đây nhìn thấy được cô ta, trừ cậu ra… cũng chỉ có ma.”
Tôi lạnh cứng cả lưng,5chuyện xưa thường nói trời tối dụ ma quỷ, nhưng trên đường đến đây chẳng những chúng tôi đi theo ma, còn hết lần này đến lần khác đi vào chỗ ma ám, đúng là không biết có bao nhiêu xui xẻo không may.
Mặc dù chúng tôi đều biết chuyện ma quỷ nói không dễ tin, thế nhưng lúc này có một hướng đấy để3tìm kiếm, dù sao vẫn tốt hơn như con ruồi không đầu đi tìm lung tung nhỉ? Thế nên hai chúng tôi đi về phía Tây Bắc, hy vọng đuổi kịp Đặng Tiểu Xuyên trước khi có chuyện xảy ra với anh ta.
Không ngờ chúng tôi đi theo hướng đó chưa tới trăm mét thì nghe được có tiếng nói chuyện, nghe kỹ thì rất giống giọng Đặng Tiểu Xuyên. Thế là chúng tôi đi theo tiếng nói, đến một căn biệt thự tường gạch cỏ mọc hoang thì thấy Đặng Tiểu Xuyên.
Lúc chúng tôi đi vào, Đặng Tiểu Xuyên đang quay lưng về phía chúng tôi tự nói gì đó, vì nghĩ đến Lương Tuệ lúc này vẫn đang trên người anh ta nên chúng tôi không tùy tiện tiến thêm, mà cẩn thận nghe xem anh ta đang nói cái gì.
Đặng Tiểu Xuyên hận thù nói: “Tôi đẹp không? Có phải tôi là cô gái đẹp nhất thế giới không? Nói chuyện, nói đi!”
Cùng lúc đó, tôi nghiêng đầu nhìn về phía đối diện Đặng Tiểu Xuyên, xem anh ta đang nói chuyện với thứ gì. Nhưng khi nhìn thấy thì lòng tôi lập tức sợ hãi, góc tường đối diện Đặng Tiểu Xuyên có một người đàn ông máu me đầy người nửa sống nửa chết nằm đó, tôi có cảm giác đó là một trong những cổ đông đã mất tích của công ty kia.
Nếu như người bình thường nhìn thấy cảnh này, có lẽ sẽ chắc chắn người đàn ông nửa sống nửa chết kia là một cái xác, nhưng tôi biết anh ta vẫn còn sống, vì hiện giờ tôi không cảm nhận được tàn hồn.
Lúc này Đinh Nhất cũng nhìn thấy người trên đất, thì thầm hỏi tôi: “Người kia còn sống hay đã chết?”
Tôi dùng khẩu hình miệng trả lời: “Sống…”
Bởi vì ánh sáng chỗ này quá mờ, nên chúng tôi không nhìn rõ hình dáng người kia, chỉ có thể mơ hồ phân biệt được đó là một người đàn ông, bị thương rất nặng, nếu không chữa trị kịp chỉ sợ cũng sắp thành xác chết rồi.
Trong lòng có tính toán, tôi liếc mắt ra hiệu cho Đinh Nhất, muốn anh ta lên trước đè Đặng Tiểu Xuyên lại, dù sao trên người tôi cũng có răng thú trừ tà, còn Đinh Nhất là một thân chính khí, đối phó với một hai oán quỷ chắc sẽ không có vấn đề gì.
Nói thật, ngay lúc đó tôi đã chủ quan khinh địch nghiêm trọng, đồng thời phán đoán sai thực lực của đối phương, kết quả tôi và Đinh Nhất vừa chuẩn bị ra tay thì Đặng Tiểu Xuyên đã đột ngột quay đầu lại nhìn chúng tôi, sau đó anh ta vung tay, tôi có cảm giác bị một lực rất lớn ép vào bức tường bên cạnh.
Va chạm này không nhẹ, trước mắt tôi đều biến thành màu đen, thiếu chút nữa thì ngất đi. Thân thủ của Đinh Nhất thì không nói, có thể dễ dàng tránh đi, nhưng cũng không thể đến gần Đặng Tiểu Xuyên.
Đặng Tiểu Xuyên dùng giọng nói lạnh băng: “Các người tốt nhất đừng hành động linh tinh, tôi và các người không thù không oán, cho nên đừng xen vào việc của người khác!”
Tôi nghe xong thì có cảm giác mình đã bị lộ từ lâu, chỉ là Lương Tuệ không coi chúng tôi là địch mà thôi, nhưng ở tình huống bây giờ, nếu chúng tôi thật sự muốn tham gia, cô ta chắc chắn sẽ không khoan hồng nữa.
Thế là tôi cười nói: “Tôi biết cô là ai, cũng biết họ đã đối xử với cô như thế nào, nhưng có giết hết bọn họ, cô cũng không sống lại được, càng không vui vẻ gì, hà tất phải như vậy?”
Lương Tuệ sau lưng Đặng Tiểu Xuyên cười thê lương thảm thiết nói: “Vui vẻ? Trong lòng tôi từ lâu đã không tồn tại từ này rồi, có lẽ báo thù không thể khiến tôi vui vẻ, nhưng có thể khiến cho những kẻ đã hại tôi phải chịu đau khổ, điều này cũng đủ với tôi rồi...”
Tôi nghĩ thầm, cô gái này oán khí ngút trời, đừng nói là tôi và Đinh Nhất, chỉ sợ cả chú Lê cũng chưa chắc đã giải quyết ngay được. Xem ra hiện tại chúng tôi chỉ có thể kéo dài thời gian, lúc nãy tôi đã lén nhìn đồng hồ, chưa tới ba tiếng nữa thì trời sẽ sáng, đến lúc đó Đặng Tiểu Xuyên hẳn là có thể khôi phục bình thường.
Thế nên tôi lại tiếp tục nói chuyện với cô ta: “Người đàn ông trên đất là ai thế?”
“Gã là Đỗ Tư Viễn, là một trong những kẻ đã hại chết tôi…” Lương Tuệ lạnh lùng nói.
“Hai người còn lại thì sao? Họ ở đâu?” Tôi hỏi.
Lương Tuệ hừ lạnh: “Nếu tôi biết hai người họ ở đâu, sớm đã đưa bọn chúng chém thành trăm mảnh rồi! Còn phải giữ lại Đỗ Tư Viễn và Đặng Tiểu Xuyên làm gì?”
Tôi nháy mắt hiểu được, vì Lương Tuệ chưa tìm được hai người còn lại, nên mới không giết Đỗ Tư Viễn và Đặng Tiểu Xuyên! Không ngờ hai người kia lại tài như vậy, có thể che giấu tung tích của mình tốt đến thế…
Lúc này tôi nhìn qua Đỗ Tư Viễn đang thoi thóp, sau đó nói với Lương Tuệ: “Nếu anh ta vẫn còn có ích thì cô không thể để anh ta chết dễ dàng thế được, bây giờ anh ta bị thương không nhẹ, nếu không cứu thì không kịp đâu.”
“Không kịp thì thôi, tôi còn có Đặng Tiểu Xuyên, không phải à?” Lương Tuệ giảo hoạt nói.
“Rất nhanh thôi cô sẽ không còn nữa!” Một giọng nói hùng hậu vang lên phía sau chúng tôi.
Lòng tôi đầy vui mừng, lão già họ Lê này đã đến rồi! Tôi vội cùng Đinh Nhất quay lại nhìn, chú Lê tay cầm la bàn mặt đầy chính khí đứng ở cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.