Người Tìm Xác

Chương 63: Người chồng mất tích




Tuy quá trình giết người của Dương Mỹ Linh có trăm ngàn sơ hở, nhưng có một sự thật không thể bàn cãi, đó là Tôn Hạo bị cô ấy giết.
Lúc này, Triệu Lỗi nhìn Triệu Hiểu Tiêu, hỏi: “Không phải cậu nói cô ấy ngủ với mình à?”
Triệu Hiểu Tiêu đang định nói gì đó, đã bị Dương Mỹ Linh chặn lời; “Hiểu Tiêu nằm ngủ với tôi, nhưng cô ấy có thai nên ngủ rất say. Tôi đi rồi về, cô ấy cũng không biết.”
Tôi nghĩ thầm, nếu đồng lõa không phải Triệu Hiểu Tiêu thì còn là ai được? Đột nhiên, tôi nhớ lại người đàn ông kì lạ gặp ở cửa phòng vào đêm đó, anh ta còn nói mấy câu kì lạ với tôi, hình như là buổi tối đừng ra ngoài.
Nghĩ đến đây, tôi quay lại nói với Phương Viễn Hàng: “Tổng giám đốc Phương, có thể tập hợp toàn bộ công nhân trong trang viên đến đại sảnh để tôi nhìn được không?”
Tuy Phương Viễn Hàng thấy khó hiểu, nhưng vẫn không hỏi gì mà gọi điện cho giám đốc, bảo anh ta gọi tất cả nhân viên đang ở trang trại đến tập hợp ở đại sảnh.
Lúc tôi và Phương Viễn Hàng đến đại sảnh, công nhân đã đứng ở đó. Có phục vụ, bảo vệ, đầu bếp… tôi cẩn thận tìm kiếm, nhưng lại không thấy người đàn ông bí ẩn hôm qua.
Phương Viễn Hàng thấy tôi vẫn cau mày thì hỏi: “Cậu muốn tìm ai? Có trong đây không?”
Tôi lắc đầu, nói: “Đây là toàn bộ nhân viên à? Có sót ai không?”
Lúc này, giám đốc trang viên nói với tôi: “Chắc chắn không, toàn bộ nhân viên đều ở đây rồi.”
Tôi khẽ gật đầu: “Được rồi, làm trễ nải thời gian của mọi người. Mọi người tiếp tục việc của mình đi, cảm ơn.”
Thấy họ đi hết rồi, Phương Viễn Hàng khó hiểu hỏi tôi: “Cậu phát hiện ra cái gì à?”
Tôi thở dài: “Đêm qua, tôi gặp một người đàn ông kỳ lạ. Xem ra anh ta không phải là khách, cũng chẳng làm việc ở đây.”
Phương Viễn Hàng nghe vậy thì biến sắc: “Không phải bạn học Dương kia đã thừa nhận mình giết người rồi à?”
Tôi cười lạnh: “Anh tin một cô gái như cô ấy, không có ai giúp mà giết được một người đàn ông trưởng thành hả?”
Phương Viễn Hàng nghe xong thì trầm ngâm không nói gì. Có lẽ anh ta cũng đang phân tích ý của tôi.
“Dù người bí ẩn này thật sự là đồng lõa của Dương Mỹ Linh, nhưng cô ta không khai, chúng ta cũng không thể ép được.” Anh ta nói.
Lúc này, bảo vệ chạy nhanh về phía chúng tôi: “Tổng giám đốc Phương, đường thông rồi. Cảnh sát sẽ đến đây ngay!”
Tôi nghe thế thì chấn động, cuối cùng cũng sắp xong rồi. Chắc hẳn từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ tham gia họp lớp cái quái gì nữa, tránh để lại nhiều bóng ma tâm lý…
Về sau, đúng như tôi và Phương Viễn Hàng hi vọng. Vì hung thủ đã tự thú, nên cảnh sát cũng chỉ phong tỏa quanh thi thể để lấy bằng chứng, không điều tra sâu hơn.
Tôi thấy mặt Phương Viễn Hàng đã nhẹ nhõm hơn, biết có lẽ anh ta đã có thể thả lỏng. Nhưng cả quá trình, sắc mặt Phương Tư Minh lại xanh mét. Chắc cậu ta không biết, tôi và anh cậu ta đã hợp tác giấu bí mật đó đi.
Lúc xuống núi, Phương Viễn Hàng đề nghị muốn tiễn, nhưng bị tôi từ chối. Tuy đã đồng ý giấu chuyện đó, nhưng cũng không có nghĩa chúng tôi có thể trở thành bạn.
Trên đường xuống núi, Triệu Lỗi rất kiệm lời, chúng tôi đều ăn ý im lặng. Tôi đoán chắc sau này chúng tôi sẽ không qua lại gì nữa, dù sao cũng không có mấy người tiếp nhận được thế giới của tôi. Có một số việc, biết rồi lại càng khiến người ta khó thừa nhận hơn là không biết.
Vào nội thành, tôi lấy cớ xuống xe rồi tự bắt taxi về nhà. Về đến nơi, tôi chạy đi tắm nước nóng để tẩy xui trong hai ngày nay. Sau đó nhận được điện thoại của chú Lê bảo đến nhà ăn cơm, mấy ngày không gặp nên chú rất nhớ tôi.
Tôi tự hiểu rõ, xem ra lão cáo già này lại có việc cho tôi rồi.
Chiều đó, Đinh Nhất lái xe đến đón tôi. Tôi vừa lên xe, anh ta đã cau mày hỏi: “Mấy hôm nay cậu đi đâu? Sao lại có mùi hôi thế?”
Tôi nghe xong thì vội cúi xuống ngửi lung tung, xác định không có mùi gì mới trợn mắt nói: “Tôi vừa tắm xong đó được không? Đây là mùi thơm của sữa tắm đó!”
Đinh Nhất liếc tôi, không nói gì mà khởi động xe.
Vừa đến nơi, tôi đã thấy một người phụ nữ trung niên đang khóc sướt mướt nhờ chú xem quẻ cho. Tôi tới ngồi nghe mới biết, thì ra chồng của bà ấy ngoại tình, mà bà ấy không dám đánh bài ngửa với chồng, nhưng lại chẳng biết kẻ thứ ba là ai nên tìm đến chú Lê, muốn nhờ chú hóa giải kiếp đào hoa này của chồng mình.
Tôi thấy chú Lê vẽ loạn xạ lên một tờ giấy màu vàng, rồi đưa cho bà ấy: “Bà cất kỹ lá bùa này, đặt nó dưới gối của chồng mình. Chưa đến ba ngày sau, ông ta sẽ hồi tâm chuyển ý.”
Người phụ nữ kia nhận tấm bùa rồi cảm ơn luôn mồm, còn lấy ra một phong bì dày cộp nhét vào tay chú Lê. Sau đó bà ta mới hớn hở đi về.
Tôi cười cười đến cạnh chú Lê, nói đùa: “Chú Lê, chú cho bà ấy cái gì thế, có linh thật không?”
Chú Lê nghe xong thì búng trán tôi: “Thằng nhóc thối, đồ của chú mày thì tất nhiên là linh rồi. Nếu không, mày cho rằng người khác đều là đồ ngu à? Chú vừa vẽ cho bà ấy lá bùa khóa tình, chỉ cần người đàn ông này không quyết tâm muốn ly hôn vợ, thì chắc chắn có thể cứu vãn được hôn nhân! Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, nếu ông ta muốn ly hôn không do dự gì, thì dù lá bùa có lợi hại cách mấy cũng không thể thay đổi ý chí kiên định của một người, hiểu chưa?”
Tôi câu hiểu câu không, gật đầu. Xem ra, cái nghề triết học duy tâm này đúng là bác đại tinh thâm!
Lúc này, chú Lê quay lại cầm túi hồ sơ trên bàn lên, đưa cho tôi: “Đây là hôm qua cô Bạch đưa tới, cháu đem về nghiên cứu kĩ một chút. Tiền công lần này rất cao, chỉ cần chúng ta tìm được người, chắc chú cũng có thể nghỉ hưu sớm rồi!”
Tôi nghe xong thì giật mình, có thể khiến lão già này nghỉ hưu sớm, vậy số tiền kia hẳn là rất sộp. Vì thế, tôi vội mở túi lấy một tập A4 ra. Tờ đầu tiên là ảnh chụp của một người đàn ông.
Người này có tướng mạo rất nghiêm túc, mặt to góc cạnh, ngũ quan rõ ràng, khoảng tầm 40 tuổi. Tuy tấm ảnh này rất màu mè, nhưng nhìn nét mực thì chắc đã có lâu lắm rồi.
Chú Lê nói, người đàn ông này là Trương Tuyết Phong, thương nhân giàu có từ Hồng Kông. Tháng 5 năm 1990, ông ta bị bắt trên đường từ phòng thể hình về công ty. Sau đó vợ ông ta là Lâm Dung Trân nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, đòi bà ta chuẩn bị 60 triệu đô la tiền chuộc, nếu không sẽ giết con tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.