Người Tìm Xác

Chương 52: Ba thật bảy giả




Phương Tư Minh thấy tôi đi tới thì cười nói: “Sao rồi, còn thấy khó chịu không?”
Tôi lắc đầu: “Tốt hơn nhiều rồi, chắc lúc nãy chưa quen.”
Phương Tư Minh quay sang lấy ít nho đưa cho tôi: “Cậu đừng uống rượu, ăn ít nho đi, ngon lắm đấy, anh tôi rất khó tính mà cũng thích ăn.”
Đây là lần đầu tiên nghe cậu ấy nhắc đến anh trai mình, nhưng tôi nhớ cậu ấy là con trai một cơ mà? Có lẽ thấy tôi thắc mắc, Phương Tư Minh cười nói: “Là anh trai kế, hơn tôi 7 tuổi.”
Chuyện này là chuyện riêng, nên tôi cũng không tiện hỏi tiếp.
Lúc này Triệu Lỗi đề nghị: “Tớ bảo này, giờ mưa rất lớn, chưa biết tạnh lúc nào, chúng ta lại ngồi uống rượu trong cái hầm u ám này, có phải nên làm chuyện gì đó hợp với tình huống không?”
Dương Mỹ Linh nghe Triệu Lỗi nói thế thì hỏi: “Chuyện gì thì hợp với hoàn cảnh?”
Triệu Lỗi cười xấu xa: “Không phải lúc nãy Đại Trí đã mở đầu rồi à? Chơi ném nắp bình, tớ mở một đoạn nhạc, sau đó chúng ta sẽ truyền nắp bình đi. Khi nào nhạc dừng, nắp bình ở trong tay ai thì người đó phải kể chuyện ma, được không?”
“A! Sao cậu đáng ghét thế chứ! Biết đám con gái chúng tôi sợ ma còn làm thế!” Dương Mỹ Linh bất mãn nói.
Triệu Lỗi lại cười lôi kéo mấy bạn học nam: “Sợ cái gì! Không phải còn có bọn tớ sao? Không phải là tạo cơ hội để các bạn nam ra tay bảo vệ các bạn nữ à?”
Mấy người kia nghe thấy thế thì xôn xao nói phải, đề nghị này quá được! Thế là mỗi người nói một câu, cuối cùng trò chơi cũng bắt đầu.
Quy tắc của trò chơi là, nắp bình nhất định phải nằm trong tay người chơi, nếu làm rơi thì phải nhặt lên truyền tiếp, thế nên nắp bình nhỏ từ chỗ Triệu Lỗi được truyền đi liên tục.
Thằng nhóc Triệu Lỗi này cũng không vừa, chọn ngay một đoạn nhạc trong phim kinh dị Nhật Bản. Mọi người vô thức truyền nhanh hơn. Đột nhiên, lúc cái nắp đến tay tôi thì nhạc dừng lại.
Tôi bất đắc dĩ nhìn nắp bình trong tay, mặc dù vừa sợ hãi vừa phức tạp, nhưng tôi cũng đâu thể kể cảnh giết người mà mình nhìn thấy được chứ?
Tôi cân nhắc, sau đó tỏ vẻ bí ẩn hỏi mọi người: “Các cậu muốn nghe tớ kể chuyện ma thật à?”
Tôi nhìn thấy sự sợ hãi trên mặt từng người, có lẽ chuyện của tôi khi đó đã trở thành thứ kinh khủng của họ. Lúc này, Triệu Lỗi lại cười xấu xa: “Tiến Bảo, bớt dọa nhau đi, nếu không kể được thì uống rượu phạt nhá.”
Tôi thật sự không muốn uống rượu, không bàn tới việc tửu lượng nhạt nhẽo thế nào. Chủ yếu là do tôi không quen với kiểu sinh hoạt “thượng lưu” như thế, cũng chẳng hưởng thụ nổi rượu vang đỏ và phomai, nên chỉ có thể cứng đầu nói: “Được, muốn bao nhiêu thì tôi kể bấy nhiêu, đừng có sợ là được. Mà tớ nói trước, những chuyện tớ kể không phải bịa, mà là chuyện thật!”
Thấy cả đám nhìn mặt nhau, tôi hắng hắng họng, dùng giọng trầm chậm rãi kể: “Ngày mưa dầm như thế này, đúng là thích hợp để kể chuyện, hôm nay tớ sẽ kể cho các cậu nghe về công việc của tớ. Mọi người đều nói trong 360 nghề, nghề nào cũng có chuyên gia, nhưng tớ lại làm nghề nằm ngoài 360 danh sách. Vì nghề nghiệp nên bình thường tớ rất kín tiếng, cũng không nói với người ngoài về công việc của mình. Nhưng các cậu đều không phải người lạ, chắc ai cũng tò mò tớ làm nghề gì đúng không?” Nói đến đây, tôi lại lần nữa quan sát vẻ mặt của mọi người, quả nhiên ai cũng sợ hãi. Xem ra tôi đúng là bóng ma thời niên thiếu của họ.
Thế là tôi đắc ý nói tiếp: “Nghề của tớ là tìm xác, chuyên tìm kiếm những người mất tích, sống không thấy người chết không thấy xác. Vì việc này rất khó khăn, nên thường thì tiền công khá cao. Tớ sẽ kể cho các cậu nghe một vụ, tên người và bối cảnh được thay đổi vì không thể tiết lộ thông tin khách hàng, các cậu nghe tạm nhé.”
Lúc này tôi phát hiện, Triệu Hiểu Tiêu vừa nãy còn ngồi trên salon, không biết đã ngồi cạnh mình lúc nào. Xem ra mấy bạn học này rất hứng thú với chuyện của tôi. Thế là tôi kể cho họ nghe câu chuyện ba phần thật, bảy phần giả…
“Những năm đầu thời Dân Quốc, có chuyện kỳ lạ xảy ra trong quán rượu trong huyện nào đó ở Sơn Đông. Ông chủ quán rượu Thời Xuân Lai đột ngột biến thành khói trắng thăng thiên thành tiên.
Câu chuyện này được truyền bá rất kỳ diệu, thậm chí có tin đồn, hai người con trai đã nhìn thấy tận mắt. Lúc đó Thời Xuân Lai được coi như Bồ Tát sống, làm rất nhiều việc tốt, nên mọi người đều tin đây là sự thật! Bồ Tát sống đã thành tiên rồi!
Nhưng cảnh sát trưởng lại không tin, ông ta cho rằng những thứ quỷ thần đều là ngu dân, nên tự điều tra lại. Ông điều tra được, sau khi vợ Thời Xuân Lai qua đời, thì ông ta quyết không tái giá, dồn hết sức nuôi dưỡng người con trai duy nhất của vợ mình là Thời Kính Chi.
Có điều nhà ông có điều kiện, đương nhiên bà mối tìm đến nhà rất nhiều, nhưng đều bị ông đuổi về hết, nói là sợ con còn nhỏ tuổi sẽ bị mẹ kế làm khổ.
Đến khi Thời Kính Chi 18 tuổi, Thời Xuân Lai cho con trai ra nước ngoài du học. Cũng lúc này, Thời Xuân Lai cưới một đồng hương là góa phụ họ Trương, bà Trương mất chồng khi còn trẻ, có một con riêng hơn mười tuổi.
Ba năm sau Thời Khánh Chi du học về, biết mình có thêm mẹ kế và em trai, anh ta cũng không vui vẻ hay phấn khởi gì, chỉ đối xử đúng mực với hai người, lạnh nhạt, xa cách. Thời Xuân Lai hóa thành tiên sau khi Thời Kính Chi trở về khoảng nửa năm.
Lúc đầu cảnh sát trưởng nghi ngờ Thời Kính Chi muốn tranh giành tài sản với mẹ và em trai kế nên đã giết cha ruột mình.
Nhưng suy đi nghĩ lại thì thấy không logic! Bởi nếu thật sự giết cha vì giành tài sản, thì người đầu tiên anh ta giết sẽ phải là em trai kế. Hơn nữa, sau khi có chuyện, hai người đều nói chính họ nhìn thấy cha vũ hóa thành tiên, khiến người khác hơi khó hiểu.
Nếu quả thật là do tranh giành, thì khi quyền lực đã về tay, không phải anh ta sẽ nhanh chóng đuổi hai mẹ con nhà kia ra khỏi nhà sao, nhưng đến giờ anh ta vẫn không làm vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.