Người Tìm Xác

Chương 35: Thăm dò chuồng dê trong đêm




Thì ra ông ấy thấy tôi vào rừng lâu quá mà chưa ra, nên lo lắng tới xem thử, thì thấy thấy tôi đứng im nhìn đăm đăm về một hướng, ông ấy cũng không dám gọi mà chờ thêm mấy phút. Nhưng trong rừng quá lạnh, ông ấy thực sự không chịu nổi, đành phải nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng.
Thấy người gọi mình là ai, tôi vội kéo chú Lê lại: “Ở, ở dưới này có người chết!”
Chú Lê nghe xong thì biến sắc: “Không thể nào, có phải là mộ của ai không?”
Tôi lắc đầu: “Không ạ, thi thể này mới chết không lâu rồi được chôn trực tiếp dưới đất, đừng nói là quan tài, ngay cả một cái chiếu rơm quấn xác cũng không có.”
Lúc này, đột nhiên có tiếng gọi dê từ xa truyền tới, chỉ thấy người chăn dê sáng nay gặp phải chúng tôi đang xua bầy dê đến bên này. Ban ngày, tôi cũng không nhìn kĩ người đó trông thế nào, lúc này nhìn lại mới thầm giật mình, chắc gã là “Lão Độc Thân” kia.
Lão Độc Thân nghi ngờ nhìn tôi và chú Lê, khi phát hiện vị trí chúng tôi đang đứng, mặt gã thay đổi rõ rệt. Tôi vội vàng tháo thắt lưng rồi chạy sang một bên đi tiểu, sau đó kéo quần lên rồi gọi chú Lê: “Mau về thôi, chỗ này quá con mẹ nó lạnh ấy!”
Chú Lê lập tức hiểu ý của tôi, không nói thêm gì, trở lại đống lửa với tôi.
Lão Độc Thân đưa mắt nhìn chúng tôi một lúc, rồi mới ung dung đưa đàn dê về chuồng của mình. Người phụ nữ mới vừa rồi còn kêu ô ô, giống như cảm giác được gã đã về nên ngậm miệng lại.
Tôi thấy gã đi vào trong nhà, thì kể lại những cảnh mình thấy được ở rừng cây cho chú Lê. Ông ấy nghe xong, trầm tư một lúc mới nói: “Nếu thi thể ở trong rừng là người phụ nữ điên, thì người đang bị giam ở trong chuồng dê là ai?”
Tôi và chú Lê nhìn nhau một lúc, sau đó cùng đồng thanh nói: “Triệu Mẫn!”
Nếu đúng là thế thì thật đáng sợ, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như hoa, vậy mà gặp phải cảnh ngộ như người phụ nữ đã chết kia… Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy rét lạnh cả người.
Lúc này, Đinh Nhất ra khỏi lều, anh ta thấy tôi đi vệ sinh lâu rồi mà không quay lại nên đi ra xem tôi có gặp chuyện gì không. Chú Lê thấy anh ta cũng tỉnh rồi thì bảo đi đánh thức La Hải, nói là có chuyện muốn bàn bạc với mọi người.
Chúng tôi vây quanh đống lửa để họp bàn, nếu lúc nãy lão Độc Thân chưa về thì còn dễ, chỉ cần vào trong nhìn thử là biết ngay có phải Triệu Mẫn không, nhưng bây giờ gã đã về rồi thì tình hình lại khác.
Chúng tôi vốn từ nơi khác tới, dù dân ở đây chất phác, nhưng nếu đột nhiên xông vào trong nhà lão Độc Thân để tìm người, cũng khó tránh việc bị người ta chỉ trích. Người sống trên núi vốn thẳng tính, đến lúc đó chắc chúng tôi cũng không thể chịu nổi.
Cũng đã quá nửa đêm rồi, trước khi trời sáng, nhất định phải tìm hiểu xem người đang ở trong chuồng dê có phải là Triệu Mẫn không, nếu không đến sáng hôm sau sẽ không dễ có cơ hội nữa. Cuối cùng, chú Lê quyết định vẫn nên để một mình Đinh Nhất lẻn vào xem thử, chúng tôi có ảnh chụp của Triệu Mẫn, nếu đúng là cô ấy thì cũng không khó để nhận ra.
Vì để che giấu tai mắt của người khác, chúng tôi đều về lều riêng của mình ngủ, còn Đinh Nhất lẻn vào bóng đêm, lặng lẽ tới chuồng dê của lão Độc Thân. Mỗi lúc như thế này, tôi đều rất khâm phục thân thủ của Đinh Nhất, một thanh niên cao mét tám mấy, lại to con như thế mà có thể lặng lẽ nhảy vào trong bãi nhốt dê, chân chạm đất cứ như đạp trên bông vậy, không hề phát ra tiếng động.
Tuy anh ta không phát ra tiếng, nhưng dê trong chuồng không phải bị mù, đột nhiên có kẻ xa lạ nhảy vào, thế mà chúng vẫn không hoảng sợ mà kêu lên, tôi nghĩ mãi vẫn chẳng ra, sao anh ta lại làm được như vậy.
Tôi đang tò mò vì sao Đinh Nhất lại không làm bầy dê kêu lên, thì anh ta đã mang theo hơi lạnh chui lại vào lều. Tôi giật mình nói: “Nhanh thế á? Có thấy rõ người không?”
Sắc mặt Đinh Nhất hơi nghiêm trọng, anh ta nói: “Mặc dù rất tối, nhưng vẫn có thể xác định đó là Triệu Mẫn.”
Thì ra Đinh Nhất nhảy vào chuồng rồi thì lăn người đến bên cạnh nhà kho, lấy chìa khóa treo ở ngoài rồi mở cửa dễ dàng. Sau khi vào được bên trong, anh ta thấy trong đó có một cái lồng chó rất lớn, nhìn kĩ mới thấy có một cô gái đang ngồi co ro trong đó.
Bây giờ đã là nửa đêm, không khí đã gần xuống tới 0 độ, thế nhưng cô gái trong lồng lại không hề có một mảnh vải che thân, cơ thể cô run lẩy bẩy vì lạnh. Đinh Nhất đột nhiên xuất hiện làm cô gái giật mình muốn hét lên, nhưng Đinh Nhất nhanh tay che miệng lại, sau đó anh ta nói khẽ với cô gái: “Đừng lên tiếng, tôi tới cứu cô.”
Cô gái im bặt, không giãy giụa nữa. Ánh sáng trong nhà kho rất tối, gương mặt của cô gái lại bẩn đến nỗi không thể nhận ra.
Đinh Nhất khẽ hỏi: “Cô là Triệu Mẫn đúng không?”
Cơ thể cô gái cứng đờ, rồi cuống quít gật đầu, sau đó không kiềm được khóc thút thít. Đinh Nhất sợ lão Độc Thân nghe thấy nên dặn: “Đừng khóc, ngày mai chúng tôi sẽ tới cứu cô, cô nhất định không được để gã nhìn ra bất thường đấy.”
Cô gái lau qua nước mắt rồi cúi đầu không nói gì nữa…
Trời vừa sáng, tôi và Đinh Nhất đã đi tìm chú Lê, nói kết quả thăm dò đêm qua cho ông ấy biết, chú Lê trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chuyện đang phát triển theo phương hướng phức tạp, nhưng may mà cô bé không chết.”
“Nhưng bây giờ chúng ta phải nói với Triệu Cương thế nào đây?” Tôi cảm thấy hơi khó xử. La Hải bỗng chen lời: “Cũng khó nói thật, một cô gái nhỏ xinh đẹp lại trở nên như vậy…”
Chú Lê nói: “Khó cũng phải nói, La Hải, đi mời ông ấy đến đây, bảo là chúng ta có chuyện quan trọng cần bàn bạc.”
La Hải gật đầu rồi tới chỗ của Triệu Cương. Lúc này, Triệu Cương đang thu dọn lều vải cùng hai thành viên của đội cứu hộ, thấy La Hải đi về phía mình, ông ấy dừng công việc lại. La Hải đi đến thì thầm nói mấy câu, ông ấy hơi ngạc nhiên rồi nhìn về phía chúng tôi. Sau đó nhanh chóng để lều vải xuống, đi tới chỗ chúng tôi.
Trong chúng tôi, chỉ có chú Lê tuổi cao nhất, nên tất nhiên ông ấy phải là người nói rõ tình huống của Triệu Mẫn cho Triệu Cương biết. Triệu Cương là một người đàn ông rất bình tĩnh, dù vậy, khi nghe thấy chuyện này, cả người ông vẫn run rẩy, không nói nên lời một lúc lâu.
Tôi muốn an ủi nhưng lại bị chú Lê ngăn cản. Tôi biết ông ấy muốn để cho Triệu Cương tự mình tiêu hóa, dù sao chuyện này cũng là một cú sốc quá lớn. Nếu người nghe được là vợ của Triệu Cương, chắc bà ấy đã ngất từ sớm rồi.
Một lát sau, Triệu Cương ngẩng mặt lên, tôi nhìn thấy mắt ông đỏ ửng, chắc là cố nén lắm mới không để nước mắt chảy xuống.
Ông nói: “Chú Lê, chú nói xem nên làm gì bây giờ? Chúng ta xông thẳng vào cứu người hay là…”
Chú Lê lắc đầu: “Không thể, tôi biết anh đang nóng lòng, nhưng không thể xông vào cứu người như thế được, chỉ sợ làm thế sẽ khiến mấy hộ dân ở đây chạy tới liều mạng với chúng ta, đến lúc đó nhỡ làm Triệu Mẫn bị thương thì phiền lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.