Người Tìm Xác

Chương 29: Thấy ác quỷ




Hình ảnh một gia đình sáu người, có ông bà, con trai con dâu, một cô con gái và một cậu cháu nhỏ. Hai cây táo này được ông trồng từ thời còn trẻ, vì vợ của ông lúc mang thai thích ăn táo.
Hình ảnh được thu nhỏ rồi nhoáng cái, cả nhà ngồi lại với nhau như đang bàn bạc chuyện gì đó, cô con gái cứ khóc mãi, con dâu thì ngồi khuyên nhủ…
Lúc này, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập, anh con trai đi ra ngoài mở cửa, thì thấy người đến là anh họ Cát Dân Khải nên đưa ông ta vào nhà.
Tiếp đấy hình ảnh lại thay đổi, không hiểu họ nói gì mà lại cãi nhau, con trai nhà họ Cát đẩy Cát Dân Khải ra ngoài, trông như thể sắp đánh nhau đến nơi.
Lúc này, không biết Cát Dân Khải móc đâu ra con dao róc xương, chém mạnh về phía cậu em họ của mình, máu bắn tung tóe khắp nơi! Biến cố tới quá nhanh khiến mọi người trở tay không kịp, họ chỉ có thể dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Cát Dân Khải, như thể trông thấy ác quỷ chốn địa ngục vậy.
Mãi đến khi ông cụ Cát lấy lại tinh thần, thấy con trai bị đâm bèn cầm lấy cây gậy, giơ lên muốn đánh Cát Dân Khải. Nhưng ông nào phải là đối thủ của gã Cát Dân Khải đã giết người đến đỏ cả mắt, chưa được vài đòn, ông cụ bị đâm mấy nhát rồi ngã xuống vũng máu…
Hai người đàn ông trong nhà đều đã chết, chỉ còn lại mấy người phụ nữ sợ đến mức run bần bật. Họ chạy vào phòng, muốn gọi điện báo cảnh sát, nhưng cửa phòng bị Cát Dân Khải đạp văng ra.
Nhát này nối nhát kia, gã Cát Dân Khải giết người không hề do dự, cuối cùng đến cả đứa bé chỉ mới mấy tuổi, gã cũng không tha! Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên gã giết người, lại còn giết nhiều người như vậy, gã sợ hãi chạy ra khỏi nhà họ Cát. Trước khi đi, gã còn không quên mang theo con dao róc xương đã hại chết sáu mạng người!
Chẳng biết đã được bao lâu, bà cụ Cát dần tỉnh lại trong đau đớn, thì ra bà ấy vẫn chưa chết. Bà cụ cố chịu đau bò ra khỏi phòng để kêu cứu, nhưng vì mất máu quá nhiều nên bà không còn sức để kêu nữa, cuối cùng gục chết trong sân.
Lúc đó tuyết bắt đầu rơi, chẳng bao lâu sau nó đã phủ lên dấu vết tội ác trong căn nhà này…
Tôi hoảng hốt lấy lại tinh thần, chú Lê lo lắng, thấy tôi đã bình thường trở lại thì mới cáo lỗi với Cát Dân Khải: “Xin lỗi nhé, đứa cháu này của tôi bị tụt huyết áp, hôm nay cứ thế đi, tôi đưa thằng bé về đã, chúng ta sẽ thương lượng sau rồi tôi cho anh câu trả lời chắc chắn.”
Cát Dân Khải thấy chúng tôi muốn đi thì liên tục nói: “Được được được, mọi người cứ nghĩ thật kĩ đi, nếu thật sự muốn mua thì tôi có thể giảm thêm một chút nữa!”
Tôi tái mặt được Đinh Nhất đỡ lên xe, lúc rời đi, tôi không dám nhìn Cát Dân Khải, vì sợ ánh mắt mình sẽ để lộ sự sợ hãi và bị gã nhận ra.
Khi lên xe, Đinh Nhất đưa cho tôi một chai nước lọc, tôi uống một hơi mấy ngụm liền mới thấy tốt hơn một chút.
Chú Lê thấy tôi xanh mặt, vội hỏi. “Thế nào, Tiến Bảo, cháu thấy cái gì?”
Tôi dừng lại để thở, thấy gã Cát Dân Khải kia chuẩn bị khóa cửa đi về thì mới nói với Đinh Nhất: “Mau, lén bám theo gã, chúng ta phải biết gã ở đâu. Năm đó, chính gã là kẻ đã giết cả nhà họ Cát!”
Đinh Nhất gật đầu, yên lặng xuống xe rồi đi theo bóng Cát Dân Khải đang dần khuất xa. Chú Lê thấy sắc mặt của tôi vẫn chưa khá lên, đành lái xe về nhà nghỉ, chờ Đinh Nhất trở về.
Đến giữa trưa Đinh Nhất mới về. Thì ra anh ta vẫn bám theo tên Cát Dân Khải từ sáng đến giờ. Đầu tiên, gã đến cửa hàng hoa quả khô của mình, sau đó tới vườn cây ăn quả cách huyện khá xa, gã nuôi một đàn dê ở đó. Nhưng Đinh Nhất lại nói, âm khí trong vườn cây đó rất nặng, chắc chắn nó đang cất giấu thứ gì bí mật.
Sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định phải đi xem khu vườn kia của Cát Dân Khải, xem rốt cuộc gã đã giấu cái gì trong đó…
Ăn tối xong, Đinh Nhất lái xe đưa chúng tôi đến vườn cây mà anh ta đã bám theo Cát Dân Khải đến. Đúng như anh ta nói, chỗ này rất xa xôi. Sợ giờ này gã vẫn còn ở vườn, sẽ nghe thấy tiếng ô tô, nên ba chúng tôi dừng xe ở đường lớn rồi đi bộ vào trong.
Nhìn từ xa, khu vườn đen ngòm, không có một ngọn đèn nào cả, có thể Cát Dân Khải không ở trong vườn, hoặc gã đang ngủ nên không mở đèn.
Khi đến gần, chúng tôi nghe thấy có nhiều tiếng dê kêu be be, nghe âm thanh thì có lẽ số lượng cũng khá nhiều, tạm thời tôi vẫn chưa có cảm giác gì…
Mặt trăng tối nay rất lớn, dù không soi đường thì chúng tôi cũng có thể nhìn thấy cảnh vật trong vườn. Đinh Nhất tung người nhảy vào vườn, tiếng anh ta tiếp đất rất nhẹ, không hề làm bầy dê hoảng sợ. Còn tôi với chú Lê là loại chỉ động não không động thủ, nên đành phải yên lặng chờ ở ngoài.
Chẳng lâu sau, Đinh Nhất mới nhảy ra ngoài, thoải mái nói với chúng tôi: “Bên trong không có ai, Cát Dân Khải không ở đây.”
Tôi thở phào, ít ra chúng tôi cũng không cần phải lén lén lút lút rồi. Dưới sự trợ giúp của Đinh Nhất, tôi và chú Lê đều nhảy được vào vườn, chúng tôi vừa rơi xuống đã dọa bầy dê sợ chết khiếp, không biết chừng chúng lại tưởng có trộm đến.
Diện tích của khu vườn khá lớn, trừ nuôi dê thì còn trồng rất nhiều cây ăn quả. Nơi đây chỉ có duy nhất một căn phòng màu thép, tôi vào phòng qua cửa sổ, chỉ thấy bên trong toàn thức ăn dành cho dê, chắc không phải chỗ để ở.
Sau khi vào đây, đầu tiên chú Lê lấy la bàn của mình ra, rồi đi xung quanh. Còn tôi thì tìm kiếm khắp nơi thứ mà mình cần tìm - xác chết. Hình như Đinh Nhất cũng không muốn giúp chúng tôi, anh ta chỉ ngồi ở đầu tường, chắc là đang canh gác!
Đột nhiên, tôi thấy một khoảnh đất ở góc Tây Bắc của khu vườn trồng đầy rau thơm. Rau ở đó mọc rất tươi tốt, mà chỗ đất đó rất tươi xốp, chắc là mới được đào xới gần đây.
Nhìn khoảnh vườn đó, tôi chợt có loại cảm giác khác thường khó nói, chẳng lẽ dưới đó có thứ gì? Tôi vội đi nhanh về phía khoảnh rau thơm kia, vậy nên không để ý dưới chân có một khúc gỗ chắn ngang, thế là tôi vấp chân ngã nhào về mảnh đất trồng rau thơm ấy.
Thân hình nặng gần 50kg đập “bịch” xuống mảnh vườn rau thơm, miệng tôi còn dính một ít rau và bùn đất! Đinh Nhất đứng đầu tường phát hiện tôi bị ngã, cứ ngỡ tôi xảy ra chuyện gì bèn vội vàng nhảy xuống rồi chạy tới.
Đến khi được kéo dậy, tôi phải khạc mấy lần mới hết được cát bẩn ra. Đinh Nhất thấy vẻ đau khổ của tôi thì trêu: “Thế nào, rau thơm ăn ngon không?”
Tôi hơi tức giận, vừa định trả treo lại câu “Ngon, không tin anh cũng ăn thử đi!”, thì đột nhiên, cảm giác quen thuộc lại bao trùm lấy tôi! Xem ra tôi đã tìm đúng nơi rồi…
Đinh Nhất thấy tôi không nói chuyện, tưởng tôi bị ngã nặng, vội hỏi: “Sao rồi? Có phải bị thương ở đâu không?”
Tôi phẩy phẩy tay, ra hiệu anh ta đừng lên tiếng. Sau đó, tôi chậm rãi nằm xuống, cảm nhận tỉ mỉ những vong linh đang hò hét ở bên dưới lớp đất này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.