Người Tìm Xác

Chương 1934: Ngoại truyện 16




Bạch Khởi lắc đầu: “Một mật thám một khi đã 3chạy trốn thì như đá chìm xuống biển, rất k4hó để tìm ra
Thật ra việc hắn chạy 5mất không đáng lo, ta chỉ lo còn có kẻ khôn1g chạy đi...”
Trong lúc hai người n5ói chuyện thì bất chợt phía trước có tiếng chim hót vô cùng êm tai, Bạch Khởi cảm thấy kỳ lạ nói: “Đây là loài chim gì vậy? Tiếng hót nghe rất hay.”
Mặc dù Thái Úc Lũy không ngẩng đầu lên, nhưng cũng biết trong đó nhất định có mánh khóe, chỉ cười nói với Bạch Khởi: “Loài chim này tên là Tinh Vệ, tương truyền là do con gái út của Viêm Đế biến thành.” Bạch Khởi nghe xong cười nói: “Ồ, lai lịch không nhỏ nhỉ! Không ngờ Úc Lũy huynh lại là người hiểu biết rộng như vậy...” Cũng không biết có phải con chim Tinh Vệ này nghe hiểu hai người nói chuyện hay không, nó lại dùng không hót nữa, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn hai người dưới tán cây
Thái Úc Lũy đã từng cứu mạng Bạch Khởi, nhưng trong thời kỳ rối ren này có đáng là gì chứ? Nếu như không phải Bạch Khởi coi trọng cách đối nhân xử thế của Thái Úc Lũy, thì hắn đã có thể dùng tiền tài để đẩy Thái Úc Lũy đi
Nhưng Bạch Khởi không làm vậy, vì trong lòng hắn luôn cảm thấy Thái Úc Lũy tuyệt đối không phải là một nhân vật tầm thường, càng đánh giá cao việc y không phải là người phàm nhưng lại có tấm lòng trách trời thương dân
Cũng chính vì Thái Úc Lũy mặc dù không đồng ý nhập thế nhưng lại đồng ý làm bạn với mình..
khiến cho Bạch Khởi càng thêm coi trọng người bạn này
Đồng thời càng khiến hắn an tâm, không đề phòng bất cứ điều gì, có lời thật lòng muốn nói đều có thể thoải mái nói ra
Một con chiến mã này thì có là gì? Nếu một ngày nào đó huynh muốn mạng của Bạch Khởi ta, ta cũng sẽ không do dự!” Thái Úc Lũy nghe Bạch Khởi nói như vậy, thấy hơi cảm động: “Chẳng phải ta cũng vậy sao? Bạch huynh là người bạn duy nhất của ta trên thế gian, cho nên ta thật lòng hy vọng cả đời này huynh đều không phải chịu sóng gió gì.” Thật ra Thái Úc Lũy nói vậy cũng không hề lừa Bạch Khởi, bởi vì cả nhân gian rộng lớn như thế, Thái Úc Lũy thực sự chỉ có một mình Bạch Khởi là bạn
Mặc dù mục đích ban đầu y tiếp cận Bạch Khởi không phải vì muốn làm bạn, hơn nữa trong lòng còn đầy toan tính..
Nhưng điều này không ngăn cản được cảm tình tốt của Thái Úc Lũy dành cho Bạch Khởi
Vốn ban đầy, y tiếp cận Bạch Khởi vốn chỉ vì thẹn với lòng, nhưng khi thấy Bạch Khởi đối xử thật lòng với mình,y bắt đầu dần dần tiếp nhận Bạch Khởi
Có nhiều khi người với người ở chung sẽ như vậy, có những người ngày nào cũng gặp mặt nhau nhưng mỗi người lại có toan tính riêng, còn có những người mặc dù số lần gặp nhau không nhiều, thế nhưng lại có thể vô cùng hợp nhau, tính cách của mỗi người đều hấp dẫn lẫn nhau
Bạch Khởi thấy vậy thì rất hiếu kỳ, quay lại nói với Thái Úc Lũy: “Úc Lũy huynh, nếu huynh thích thì ta và huynh bắt nó được chứ?” Thái Úc Lũy vội vàng lắc đầu: “Không nên thì hơn, một sinh linh như vậy bị nhốt trong lồng sẽ làm mất đi linh khí của nó! Cũng giống như hai con ngựa này vậy, nếu như bọn chúng không thể xông pha sa trường, cả ngày bị giam trong chuồng ngựa..
đó chẳng phải chính là nỗi đau khổ của chúng sao?” Bạch Khởi không nói gì, im lặng một lát rồi nói: “Úc Lũy huynh nói phải, vậy từ hôm nay hai con ngựa này sẽ là vật cười của huynh!” Thái Úc Lũy cũng không từ chối, chỉ cười nhẹ và nói: “Đây là ngựa do Tần Vương ban tặng, Bạch huynh bỏ được sao?” Bạch Khởi cười to, nói: “Úc Lũy huynh, mặc dù Bạch Khởi ta đã là võ tướng đứng đầu nước Tần, nhưng thật ra bạn bè lại không có được mấy người..
Không đúng, nói thực ra chỉ có một người, đó chính là huynh
Ta nói vậy không phải vì huynh đã từng cứu ta, mà vì ta thật lòng cảm thấy huynh không giống những người khác
Có lẽ chính tính cách thoải mái của huynh đã làm ta thấy như vậy, cho nên Bạch Khởi ta có để phòng ai cũng không đề phòng huynh
Đối với Bạch Khởi mà nói, những điều này mới là thứ hắn coi trọng nhất
Khi Bạch Khởi nghe Thái Úc Lũy nói mình là người bạn duy nhất của y, hắn cũng rất mừng rỡ, không ngờ đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, hai người quay lại thì thấy một lính gác đưa tin đang phi ngựa về phía bọn họ
Người lính gác kia đến gần thì tung người xuống ngựa, hành lễ với Bạch Khởi: “Hầu gia, người trong cung đưa tin đến, vương thượng muốn hầu gia yết kiến gấp.”
Sắc mặt Bạch Khởi trầm xuống, lập tức nói với Thái Úc Lũy: “Vương thượng đột nhiên truyền gọi nhất định có chuyện quan trọng cần thương lượng! Úc Lũy huynh cứ hồi phủ trước vậy
Đúng rồi, tuy rằng thân thủ của huynh tốt, nhưng khi ta không ở bên cạnh vạn sự phải cẩn thận, đừng để chuyện của ta ảnh hưởng đến huynh nhé!” Thái Úc Lũy khoát tay: “Không sao, không cần lo cho ta, huynh mau đi đi!” Bạch Khởi nghe xong không nói thêm nữa, lập tức giục chiến mã phi về hướng hoàng cung..
Thái Úc Lũy nhìn Bạch Khởi đi xa mới ngước mắt nhìn về phía con chim Tinh Vệ đang đậu trên nhánh cây, y nói: “Sao ngươi lại đến nhân gian rồi? Không phải người luôn không thích nơi này sao?” Thái Úc Lũy vừa dứt lời, con chim Tinh Vệ kia liền bay xuống, hai chân vừa chạm đất đã biến thành một cô gái, hướng về Thái Úc Lũy nở một nụ cười xinh đẹp: “Không phải là vì quân thượng lưu luyến nhân gian đến quên cả lối về..
Cho nên ta đành phải đến xem nhân gian có gì hấp dẫn ngài như vậy à?” Thái Úc Lũy lắc đầu, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Nhất định là người lén lút trốn đến đây phải không? Để xem người quay về Thần Đồ huynh sẽ chào đón người thế nào!” Không ngờ thiếu nữ kia lại cong miệng nói: “Không phải đâu! Là Thần Đồ điện hạ bảo ta đến đây hỏi ngài khi nào thì quay về, ngài ấy nói ngài ấy đã hẹn với Khổng Tước Minh Vương rồi! Bảo ta giục ngài nhanh chóng quay về nhậm chức
Đúng rồi! Con hồ ly kia đâu? Sao lại không thấy bóng dáng hăn đâu?” Thái Úc Lũy chỉ cười không nói gì, đúng lúc này một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên: “Nữ Oa, mới mấy ngày không gặp người đã nhớ ta rồi à?”
Thiếu nữ nhìn theo hướng phát ra giọng nói, chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú mặc quần áo màu trắng đứng dưới một tán cây cách đó không xa, lông mày thiếu nữ lập tức giương lên: “Con hồ ly chết tiệt, ngươi trốn ở chỗ đó làm gì? Nhất định là người đã thuyết phục quân thượng nhà ta khiến ngài không chịu quay về Âm Ti, chờ ta về sẽ mách với Thần Đồ điện hạ!” Trang Hà vội vàng đi đến gần: “Nữ Oa tỷ tỷ, ngươi đổ oan cho ta rồi! Ta đã khuyên quân thượng về Âm Ti nhiều lần rồi, nhưng ngài ấy không nghe, ta có cách gì chứ? Bây giờ ngươi cũng đến đây rồi, vậy chúng ta cùng khuyên quân thượng về Âm Ti được chứ?” Thiếu nữ được gọi là Nữ Oa kia hơi trừng mắt, liếc Trang Hà: “Ai đi cùng ngươi? Nếu không phải con hồ ly thối người thường xuyên đưa quân thượng đến nhân gian chơi, thì ngài ấy có thể mải chơi như thế sao?” Thái Úc Lũy nhìn hai người bọn họ càng nói chuyện càng hồ đồ, bèn ho nhẹ một tiếng, nói: “Được rồi, nói ít đi một chút! Nữ Oa, ngươi quay về nói với Thần Đồ, sau khi ta xử lý xong việc tự nhiên sẽ quay về! Mấy ngày nữa đến thời điểm luân phiên nhận chức ta sẽ nhận lại!” Nữ Oa nhìn vẻ mặt Thái Úc Lũy không vui, cũng không dám khinh suất nữa, thận trọng nói: “Quân thượng, Nữ Oa đã đến rồi, ngài đừng vội vàng đuổi ta đi, chẳng lẽ ngài không có chuyện gì muốn giao cho ta làm sao? Ta khẳng định đáng tin cậy hơn con hồ ly kia nhiều!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.