Người Tìm Xác

Chương 1926: Ngoại truyện 8




Nghĩ đến đây Thái Úc Lũy xoay người nói với một thuộc hạ của Bạch Khởi: “Ta thấy c3hắc Bạch tướng quân không còn đáng ngại nữa đâu, nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ có thể 4khỏe lên
Lần trừ quái này cũng nhờ có công sức của các vị
Ta thay5 mặt bá tánh địa phương cảm ơn các vị
Tại hạ còn có chuyện khác cần làm, 1thôi thì tạm biệt ở đây...” Sau khi rời khỏi doanh trại quân Tần, Thái Úc Lũy và 5Trang Hà cũng không đi xa mà cùng làm phép thay đổi ngoại hình, đứng quan sát quân doanh từ xa
“Quân thượng còn đang lo lắng điều chi? Tên tai tinh kia không chết được đâu
Vừa rồi thần thẩy mạch của hắn vững vàng, đúng là khỏe như trâu bò!” Trang Hà nói với vẻ khinh thường
Thái Úc Lũy lắc đầu: “Cơ thể hắn ắt hẳn là không còn trở ngại, nhưng hắn chậm chạp không tỉnh tất có điều kỳ quặc
Bạch Khởi không phải loại tiểu nhân thích chơi mưu mô...” Trang Hà hừ khẽ và nói: “Người mới quen hắn mấy ngày đầu? Có câu nói là biết người biết mặt không biết lòng
Người phàm rặt một bọn nham hiểm gian xảo, tham lam thành thói, người chớ có bị bề ngoài hòa nhã của bọn họ lừa.” Thái Úc Lũy nghe vậy cười khẽ: “Nếu người phàm xấu xa như vậy, tại sao tộc hồ ly các ngươi luôn thích giả dạng làm người phàm chứ?” Trang Hà bị hỏi bí, cuối cùng đành phải ngượng ngùng nói: “Đó là..
đó là bởi vì người phàm có thể trải nghiệm thất tình lục dục và những phồn hoa của trần gian
Mặc dù tuổi thọ của họ không lâu dài, nhưng bởi vậy nên mới có vẻ đáng quý, không giống như chúng thần, đần độn sống hơn một nghìn năm, tu luyện bản thân trở nên không buồn không vui! Nhưng trước giờ, đây mới là nỗi buồn lớn nhất của chúng thần.” Lúc này Thái Úc Lũy quay lại nhìn Trang Hà: “Ngươi biết tại sao ta thích du lịch chốn trần gian một mình với ngươi không?” Trang Hà đáp với vẻ mặt đắc ý: “Tất nhiên là bởi vì thần biết ăn chơi rồi!” Ai ngờ Thái Úc Lũy lại lắc đầu nói: “Là bởi vì ở trong mắt ta, ngươi giống một người phàm hơn..
Một người phàm có thất tình lục dục, ham mê sự phù phiếm của đời người
Ngươi đó, thật sự không nên lấy tên Trang Hà, đáng lẽ nên lấy tên Tư Phàm mới đúng!” * Tư Phàm có nghĩa là nhớ nhung phàm trần
Trang Hà nghe vậy thì bĩu môi: “Tư Phàm? Không hay, Trang Hà vẫn hay hơn.” Sau đó Thái Úc Lũy và Trang Hà canh bên ngoài quân doanh hai ngày, cho đến khi họ thấy Bạch Khởi tỉnh lại, xác nhận là không còn đáng lo mới đi
Thật ra, lúc đầu ý của Thái Úc Lũy là muốn chờ đến sau khi Bạch Khởi tỉnh lại rồi đến xem tình hình của hắn, nhưng Trang Hà nói: “Lúc ấy hắn giả vờ ngất là bởi không muốn gặp lại chúng ta
Có chi người phải quay lại đó để mà mất mặt chứ?” Nghe Trang Hà nói vậy, trong lúc nhất thời Thái Úc Lũy cũng không nắm rõ ý đồ thật sự của Bạch Khởi
Hơn nữa, sau khi hắn tỉnh lại thì trong tất cả đều bình thường, vì vậy Thái Úc Lũy cũng không rối rắm tiếp nữa mà theo Trang Hà đến nơi khác du lịch
Trên thực tế, chỉ cần Thái Úc Lũy quan sát thêm mấy ngày, tất nhiên y sẽ phát hiện sự lạ thường của Bạch Khởi, cũng có thể ngăn cản những chuyện xảy ra sau này..
Trong mắt Thái Úc Lũy, mặc dù Bạch Khởi là tại tinh chuyển thế, nhưng tính cách hắn ngay thẳng, cũng không phải người ưa thích giết chóc thành thói, cho nên y không để chuyện này ở trong lòng
Hơn nữa, lúc ấy y và Trang Hà chơi trên trần gian chẳng bao lâu thì Âm Ti đã truyền tin đến, gọi y trở về giải quyết một vài công việc, do đó cũng quên mất chuyện của Bạch Khởi
Ai ngờ đến khi Thái Úc Lũy quay trở lại trần gian lần nữa, thì Bạch Khởi cũng đã trở thành “Sát nhân vương” khiến người ta nghe mà sợ vỡ mật rồi! Hôm ấy, Thái Úc Lũy đang phê duyệt công văn trên điện, chợt nghe ngoài điện có tiếng rên xiết vang lên xung quanh, dường như đang có vô số oan hồn đi về phía Âm Ti..
Y ngừng việc trên tay và bấm đốt tính toán, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Sao sự việc lại trở thành thế này?” Thái Úc Lũy khẽ nói
Lúc này có một âm sai bước lên trước hành lễ rồi thưa: “Khởi bẩm quân thượng, hôm nay trong Âm Ti đột nhiên có thêm một trăm nghìn oan hồn, có vẻ như trần gian đã xảy ra biến cố gì đó.” Thái Úc Lũy gật đầu: “Ừ, ta biết rồi
Ngươi lui xuống đi.” Tuy rằng lúc ấy mặt Thái Úc Lũy tỏ vẻ không hề gợn sóng, nhưng trong lòng y lại là sông cuộn biển gầm! Bởi vì vừa rồi y đã tính ra tai họa chốn nhân gian lần này có liên quan đến việc Bạch Khởi “giết hàng binh”..
Tuy Bạch Khởi là tai tinh chuyển thế, nhưng tính cách của hắn đáng lẽ không thích giết chóc như vậy cơ mà? Nghĩ đến đây, Thái Úc Lũy truyền âm nghìn dặm cho Trang Hà còn đang chơi bời trên trần gian, bảo cậu ta mau chóng điều tra việc này rõ ràng
* Giết hết quân lính đã đầu hàng của kẻ địch.
Lúc này trong lòng Thái Úc Lũy lờ mờ có một việc lo lắng, đó là biểu hiện khác thường của Bạch Khởi lúc bọn họ rời đi..
Tuy rằng hai nước chiến tranh, có người chết kẻ bị thương là hết sức bình thường, nhưng “giết hàng binh” là điều không cần thiết, hơn nữa số lượng còn nhiều như thế!
Đừng thấy bình thường Trang Hà chỉ thích đi chơi khắp nơi, nhưng đến lúc làm việc nghiêm chỉnh cũng rất chắc chắn không qua loa
Cậu ta nhanh chóng chạy từ trần gian về, hơn nữa còn mang về một tin tức rất xấu cho Thái Úc Lũy..
Hóa ra lúc trước Cùng Kỳ bị nhốt trong bẫy đã đoán trước được mình chắc chắn sẽ phải chết, cho nên hôm đó nó đã tách một phần linh thức ra rồi lặng lẽ bám vào người Bạch Khởi đang hôn mê, muốn chờ sau này tìm cơ hội sống lại
Lúc trước Bạch Khởi mãi không tỉnh lại cũng là vì Cùng Kỳ sợ bị Thái Úc Lũy nhin thấu
Ai ngờ đến khi Thái Úc Lũy đi rồi, Cùng Kỳ mới nhận ra Bạch Khởi lại là tai tinh chuyển thể, linh thức đầy sát khí của nó nhập vào người hắn rồi cuối cùng không thể thoát ra
Trong cơ thể của một võ tướng nhốt linh thức của một con thú dữ thượng cổ sao mà ôn cho được? Rất nhanh, Bạch Khởi từ từ thể hiện ra bản tính thích giết chóc..
Mặc dù trong mắt người ngoài, mấy năm nay sự thay đổi của Bạch Khởi rất rõ ràng, nhưng chính hắn lại không tự cảm thấy thế, mà một phần linh thức của Cùng Kỳ cũng đã dần dần hòa làm một với hồn phách của Bạch Khởi
Trước đó, khi Thái Úc Lũy bảo Trang Hà điều tra việc này, Trang Hà đã từng nghĩ tới việc tróc linh thức của Cùng Kỳ ra khỏi cơ thể Bạch Khởi
Vì vậy cậu ta thừa dịp đêm tối tới phòng của Bạch Khởi..
Nhưng Trang Hà nhanh chóng nhận ra, nếu mình mạnh mẽ tróc phần linh thức nhỏ bé của Cùng Kỳ ra, chỉ e Bạch Khởi cũng sẽ bị hao tổn hồn phách, kể cả đầu thai lần nữa cũng chỉ có thể mãi mãi làm một kẻ ngốc
Mặc dù ngoài miệng Trang Hà đay nghiến người ta, nhưng gã không làm được chuyện phá hủy hồn phách con người
Vì vậy lúc này gã mới vội vàng chạy về Âm Ti, bẩm báo sự việc cho Thái Úc Lũy, xem Minh Vương điện hạ có cách gì hay đẹp cả đôi đường không
Thái Úc Lũy nghe hết từ đầu đến cuối, lông mày vẫn nhíu chặt
Y suy nghĩ thật lâu rồi mới trầm giọng nói với Trang Hà: “Đi thôi, ta với người lên trần gian xem thử hằng nói...”
Thật ra Thái Úc Lũy cũng biết việc này khó khăn đây
Trong tình huống bình thường, nếu hồn phách của một người phàm bị tà ma ăn mòn lại không thể tróc ra, vậy thì cách đơn giản và hữu hiệu nhất chính là đánh tan hồn phách bị ăn mòn, như vậy là một lần vất vả cả đời nhàn nhã! Bởi vì không ai có thể đoán trước một người phàm bị tà ma ám vào người có thể làm ra chuyện gì, cho nên chỉ có cách tiêu diệt tai họa ngầm hoàn toàn mới là cách giải quyết cuối cùng
Nhưng trong mắt Thái Úc Lũy, lý do Bạch Khởi biển thành dáng vẻ hiện giờ hoàn toàn là do sai lầm của y
Nếu lúc trước y có thể phát hiện ra vấn đề kịp thời, thì sẽ không để sự việc phát triển tới tình trạng như ngày hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.