Người Tìm Xác

Chương 1920: Ngoại truyện 2




Thái Úc Lũy suy nghĩ rồi gật đầu: “Rất có khả năng này, bởi vì ở đây li3ên tục chiến tranh, người chết đói khắp nơi, là chỗ kiếm ăn cực tốt ch4o con quái vật đó, với tính cách tham lam của nó thì chắc chắn không d5ễ dàng rời đi đâu.”
Bạch Khởi nghe xong lập tức thấy nặng nề, 1hắn không ngờ con quái vật đó còn có thể quay trở lại
Loại chu5yện này xảy ra một lần cũng đã làm hắn phải đi giải thích với vương thương rồi, nếu như thường xuyên xảy ra..
Chỉ sợ miệng lưỡi hắn có dẻo đến mức nào cũng không nói rõ được
Bạch Khởi nghe xong cười lắc đầu: “ Ân công nói vậy là sai rồi, con thú này lấy người làm thức ăn, nếu không nhanh chóng diệt trừ tai họa, chỉ sợ nó sẽ gây họa khắp một phương, đến lúc ăn sạch xác chết trên chiến trường thì nó sẽ đi bốn phía tìm người sống làm thức ăn
Những binh lính có thân thể cường tráng như chúng ta mà còn không phải đối thủ của nó, vậy người dân bình thường có thể làm gì? Hơn nữa, trận chiến này vô cùng quan trọng đối với nước Tẩn, nếu như hung thú vẫn luôn quanh quẩn ở đây, vậy cuộc chiến này không biết phải đánh tới năm nào! Mà quan trọng nhất là, tại hạ thấy ân công trong lòng có thiên hạ, nên nhất định phải diệt trừ con thú này, vì thế bất kể là việc công hay tư, Bạch Khởi đều muốn giúp ân công diệt trừ con quái vật kia!” Thái Úc Lũy nghe Bạch Khởi nói đến mức này thì cũng đành phải đồng ý đề nghị của hắn
Thật ra không phải y chướng mắt mấy người phàm như đám Bạch Khởi, mà bởi vì Cùng Kỳ quá hung dữ, Thái Úc Lũy liên thủ với Hỏa Hồ Ly mà còn không thể đánh một đòn hạ nó, vì thế, không muốn nhìn thấy Bạch Khởi và đám binh lính dưới quyền bị thương vong.
Y thấy Bạch Khởi đầy vẻ chính khí lại có tấm lòng lo cho thiên hạ thì hơi động lòng, thầm nghĩ nếu có bọn họ hỗ trợ cũng tốt, khi đó sẽ mạnh hơn nhiều so với việc chỉ có mình và Hỏa Hồ Ly chiến đấu
Thế là ngày hôm đó, Thái Úc Lũy ở lại trong lều của Bạch Khởi, buổi tối hai người cùng thương lượng làm thế nào để vây bắt Cùng Kỳ
Hơn nữa chuyện này quá quái dị, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì thật sự rất khó làm người nghe tin phục
Nghĩ tới đây Bạch Khởi vội vàng ôm quyền, hỏi: “Ý của ân công là con quái vật đó lúc nào cũng có thể xuất hiện lần nữa rồi làm hại một vùng? Mà ngài vẫn sẽ tiếp tục truy đuổi cho đến tận lúc giết được nó?” “Đương nhiên, nếu không dưới Âm Ti sẽ lại xuất hiện rất nhiều oan hồn!” Thái Úc Lũy không hề nghĩ ngợi mà trả lời
Bạch Khởi nghe xong mà thấy vui trong lòng, nếu ân công không muốn hắn trả ơn, vậy hắn giúp đỡ ân công diệt trừ con quái vật đó cũng được
Bạch Khởi lại ôm quyền, thành khẩn nói: “Tại hạ nguyện góp chút sức lực giúp ân công hàng phục con thú này, mặc dù chúng ta đều là người phàm, nhưng toàn là dũng sĩ đã chinh chiến nhiều năm, nhất định sẽ không gây phiền toái cho ân công.” Thái Úc Lũy không ngờ Bạch Khởi sẽ nói như vậy, trong mắt y hơi hiện lên sự kinh ngạc, nhưng y lại vừa cười vừa nói: “Tướng quân khách sáo, có những binh sĩ dũng mãnh thiện chiến giúp đỡ, tại hạ cầu còn không được..
Chỉ là Cùng Kỳ cũng không phải vật phàm, nó là một con hung thủ từ thời thượng cổ, hơn nữa sức lực của nó rất lớn, chỉ sợ nếu các vị nhúng tay vào thì chắc chắn sẽ có thương vong, đối với việc giao chiến giữa hai quân hiện nay chỉ sợ được không đủ bù mất.”
Những điều làm Bạch Khởi nghi ngờ là, không biết từ lúc nào mà con Hỏa Hồ Ly của Thái Úc Lũy lại biến mất không thấy đâu nữa
Do ngại mặt mũi nên hắn cũng không dám trực tiếp hỏi Thái Úc Lũy, mà đành phải tạm thời đè sự nghi ngờ trong lòng xuống để bàn chuyện quan trọng trước đã
Không ngờ một lát sau bên ngoài lều có tiếng ồn ào, giống như có người nào đó đang tranh cãi với lính gác
Bạch Khởi nghe tiếng bèn đi ra xem, hắn thấy một thiếu niên mặc bộ quần áo màu trắng đứng bên ngoài với sắc mặt rất khó coi, cậu ta đang nói gì đó với lính gác
Bạch Khởi đến gần, phát hiện mặc dù người thiếu niên này mặc áo trắng nhưng trong dáng vẻ lại khá tuấn tú, da thịt mịn màng, khác hoàn toàn với dáng vẻ của những binh sĩ trong doanh trại
Chắc lính gác thấy người thiếu niên này quá tuấn tú, nên mới giở trò trêu chọc khiến thiếu niên giận dữ, như sắp rút đao ra khiêu chiến đến nơi
“Tiểu đệ đệ, nhìn da thịt mịn màng của người kia, nghe quân gia khuyên một lời, chỗ này không phải là nơi mà đệ nên tới...” Một lính gác cười với vẻ đầy xấu xa
Sắc mặt thiếu niên áo trắng âm trầm, cậu ta nói với vẻ hết kiên nhẫn: “Ta nói lại lần nữa, tránh ra...” Bạch Khởi nghi ngờ, trong quân đội của mình sao lại xuất hiện một thiếu niên tuấn tú như thế này, ai ngờ lúc này lại nghe thấy một giọng nói vang lên phía sau: “Tiểu Trang, không được vô lễ!”
Bạch Khởi nghe tiếng bèn quay đầu lại nhìn thấy Thái Úc Lũy đang để tay sau lưng và đứng phía sau mình
Hóa ra Thái Úc Lũy đang nghỉ ngơi trong lều cũng bị âm thanh bên ngoài kinh động, nên y đi ra xem thử..
Bạch Khởi nhìn thấy vội tiến lên đón: “Ân công, sao ngài cũng ra đây?” Người thiếu niên mặc quần áo trắng nhìn thấy Thái Úc Lũy đi từ trong lều ra, lập tức thu lại dáng vẻ phách lối vừa rồi, ánh mắt cậu ta hạ xuống rồi đi đến bên cạnh Thái Úc Lũy, hỏi nhỏ: “Quân thượng, sao ngài đi vào trong đó lâu như vậy?”
Lúc này Thái Úc Lũy mới phát hiện trời cũng đã tối đen, y bèn cười và nói với Bạch Khởi: “Tướng quân xem, chúng ta trò chuyện vậy mà quên cả thời gian, hay là hôm nay đến đây thôi, ta sẽ không quấy rầy tướng quân nghỉ ngơi.” Bạch Khởi thấy Thái Úc Lũy muốn đi, vội vàng nói: “Ân công nói gì vậy, có thể giúp ân công diệt trừ hung thú là vinh hạnh của ta, sao lại là quấy rầy? Hơn nữa giờ là lúc chiến tranh nên thành Tân đã đóng chặt cửa từ lâu, không thể tìm được chỗ ngủ trọ
Nếu ân công không chỉ điều kiện ở quân doanh hơi đơn sơ, không bằng nghỉ lại ở đây một đêm, sáng sớm ngày mai chúng ta lại bàn tiếp được không?” Thái Úc Lũy nghe vậy bèn cười bảo: “Như vậy cũng tốt, nhưng không biết ta có thể yêu cầu một việc không?” Bạch Khởi lập tức nói rất nghiêm túc: “Ân công xin mời nói, chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta, đừng nói một việc, kể cả mười việc, trăm việc cũng không vấn đề.” Thái Úc Lũy cười khoát tay: “Yêu cầu của ta là huynh có thể đừng khách sáo như vậy không, mặc dù ta đã cứu huynh ở chiến trường, nhưng đó cũng chỉ là tiện tay mà thôi, không cần cứ mãi ghi nhớ thể đâu
Huynh và ta cũng coi như vừa quen đã thân, nhưng huynh cứ trái một câu ân công, phải một câu ân công nghe có vẻ lạnh nhạt quá, đừng xưng hô như thế nữa.” Bạch Khởi sững sờ, sau một lúc do dự bèn trầm giọng nói: “Vậy tại hạ đành không khách sáo mà gọi ân công một tiếng..
một tiếng Úc Lũy huynh!” “Chính hợp ý ta, Bạch huynh!” Thái Úc Lũy vui vẻ nói
Sau đó Bạch Khởi lập tức sai thủ hạ dọn dẹp quân trường của mình vì muốn cho Thái Úc Lũy vào trong đó
Thái Úc Lũy nghe vậy thì hơi ngượng ngùng hỏi: “Bạch huynh sao có thể nhường quân trường của mình cho ta chứ? Tùy tiện tìm một chỗ là được, đại trượng phu đâu cần để ý mấy chuyện nhỏ này.” Nhưng Bạch Khởi lại lộ vẻ khó xử: “Úc Lũy huynh không biết đó thôi, điều kiện trong quân doanh rất khắc nghiệt, bình thường đều là mười mấy người lính chen vào một quán trưởng, kể cả Bạch Khởi này có thô bỉ không biết lễ nghĩa đến mức nào, cũng đâu thể để ân công đi chen chúc với bọn họ được chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.