Người Tìm Xác

Chương 192: Cấp tốc nghĩ cách cứu viện




Hoắc Trường Lâm là người đầu tiên chạy đến bới vài cái, sau đó cứu được một người đàn ông đang hôn mê ra. Chúng tôi chạy đến xem, hóa ra người này là Tống Ba!
“Ba Nhi! Ba Nhi? Tỉnh lại đi!” Hoắc Trường Lâm vừa gọi Tống Ba, vừa tát nhẹ vào mặt anh ta.
Lúc này vẫn là chú Lê tỉnh táo, chú đi qua thăm dò hơi thở của Tống Ba trước, sau đó bấm mạnh vào huyệt nhân trung của anh ta. Người này lập tức tỉnh lại, nhưng đầu óc hơi mơ màng, còn nôn ọe mấy lần, có thể là bị chấn thương sọ não nhẹ.
“Trường Lâm… Những người khác đâu? Có thấy những người khác không?” Tống Ba gắng gượng nói.
Hoắc Trường Lâm lắc đầu: “Chúng tôi mới chỉ phát hiện ra anh thôi, chỉ e là họ bị vùi sâu hơn…”
Tống Ba nghe xong thì giãy giụa muốn đứng dậy: “Không được, tôi phải lên tìm. Họ ở ngay gần tôi, chắc chắn sẽ không cách quá xa, tôi phải tìm họ…”
Tôi thấy Tống Ba đứng không vững, biết anh ta đã gấp đến đần rồi, bèn giữ chặt lại rồi nói: “Anh đừng gấp, anh nói sơ qua vị trí đi, chúng tôi lên tìm!”
Nghe Tống Ba kể lại, lúc đó tuyết lở xảy ra rất đột ngột, nhóm của họ không hề chuẩn bị tâm lý gì, hơn nữa trước khi xảy ra tuyết lở, họ còn cảm thấy hơi rung, chắc là ở đâu gần đó xảy ra động đất.
Tôi cố gắng tìm kiếm trong vùng tuyết đọng vẫn chưa cứng lại này, nhưng vẫn chưa cảm nhận được bất cứ thi thể nào…
Bỗng nhiên, tôi trông thấy phía bên trái của mình, cách chưa đến ba mét, có một vùng tuyết đọng hơi nhô lên, nhưng vì biên độ quá nhỏ nên tôi không thể xác định được có phải mình hoa mắt không.
Để chắc ăn, tôi lấy chiếc xẻng nhỏ mình cầm theo, nói xuống chỗ tuyết đó: “Có ai không? Nghe thấy giọng tôi thì đáp lại đi, làm gì cũng được…”
Nhưng tôi cứ như kẻ ngu, kêu lên với chỗ tuyết đó cả buổi mà bên dưới vẫn không có động tĩnh gì. Ngay lúc tôi cho rằng mình hoa mắt nhìn nhầm thật, thì mặt đất bỗng nhiên nhúc nhích.
Lần này tôi thấy rất rõ ràng, bên dưới chắc chắn có người sống. Tôi đang định gọi người đến giúp, lại thấy hình như họ cũng đang đào gì đó, xem ra tôi phải cứu người này một mình rồi!
Kể cũng lạ, đào mãi mà vẫn không thấy có gì, nhưng vừa rồi rõ ràng tôi thấy mặt tuyết động đậy, chứng tỏ có vật thể sống mà? Lúc này, Đinh Nhất cứu được một người vóc dáng nhỏ bé ra, nhìn dáng người thì hình như là một cô gái.
Anh ta kéo người kia ra, sau đó giao cho Tống Ba đã hồi phục kha khá, rồi chạy đến giúp tôi… Hai người cùng đào nên tốc độ nhanh hơn nhiều, nhưng đào lấy đào để… Đinh Nhất lại chợt hỏi: “Cậu ngửi thấy mùi gì không? Sao thối thế?”
Anh ta không nói thì thôi, vừa nói tôi cũng ngửi thấy hình như là mùi gia súc gì đó, rất gay mũi.
“Không phải là ngựa đấy chứ?” Tôi khó hiểu hỏi.
Đinh Nhất lắc đầu nói: “Tôi không thấy nhóm Tống Ba có ngựa?”
“Vậy cũng có thể là đội vận chuyển tiếp tế kia?” Tôi nói mà cũng tự thấy hơi gượng ép.
Lúc chúng tôi đang nghi ngờ không biết mùi kia là từ thứ gì, thì một bóng trắng lao vút ra, nhanh như chớp đã chạy mất dạng! Tôi và Đinh Nhất hoa cả mắt, hỏi anh ta: “Anh có thấy thứ đó là gì không?”
Đinh Nhất cũng mù mờ lắc đầu: “Không thấy rõ, không chắc là người…”
Hai chúng tôi chẳng ai ngờ được lại cứu phải một thứ như thế, không cảm ơn tiếng nào mà đã bỏ chạy, còn khiến cả người thối inh. Lúc này chợt nghe chú Lê gọi chúng tôi qua giúp. Tôi và Đinh Nhất chạy đến xem, thì ra chú phát hiện một chiếc gậy leo núi, có thể bên dưới có người.
Vì thế ba chúng tôi luống cuống đào một lúc, quả thật đã đào được một thành viên trong đội leo núi vẫn còn chút hơi tàn. Chúng tôi vừa lôi anh ta ra khỏi tuyết, Hoắc Trường Lâm đã nhanh chóng chạy đến hô hấp nhân tạo, anh ta nhanh chóng tỉnh lại.
Chắc không ngờ mình vẫn còn sống, sau khi tỉnh lại, người kia khóc òa lên. Chú Lê vỗ vai anh ta, an ủi: “Đừng khóc nữa cậu trai trẻ, còn sức thì chi bằng giúp chúng tôi cứu người!”
Cậu ta nghe chú Lê nói thế thì ngừng khóc, ngồi dưới đất nghỉ một chút rồi chủ động đứng dậy cứu người với chúng tôi. Đến lúc này, tôi vẫn chưa cảm thấy thi thể nào, nhưng tôi biết đây chỉ là vấn đề thời gian, nếu chúng tôi không cứu người trong thời gian hoàng đạo này, chỉ e việc cảm nhận được thi thể chỉ còn là sớm hay muộn.
Sau khi không ngừng cố gắng, chúng tôi đã cứu được tổng cộng 7 người dưới tuyết, nhưng nghe Tống Ba nói nhóm bọn họ có tổng cộng 12 người, nói cách khác là vẫn còn 5 người nữa chưa tìm được.
Chắc họ đã bị tuyết đẩy đi quá xa, hoặc có lẽ là vùi quá sâu, tóm lại không có chó tìm kiếm, chúng tôi không có năng lực để tìm được họ. Mà tôi thì chỉ làm được việc là chờ đến lúc họ biến thành xác chết thì mới tìm được …
May thay, ngay lúc chúng tôi bất lực thì trực thăng cứu hộ trên núi đã đến. Nhân viên cứu hộ mang theo chó nhảy xuống, liên tục tìm kiếm mùi của thành viên trên mặt tuyết.
Đã có chó chuyên dụng giúp đỡ, chúng tôi mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhanh chóng tìm được thêm bốn người bị chôn trong tuyết, còn tôi và một con chó chuyên dụng lông vàng tìm thấy một thi thể ở sâu dưới tuyết.
Đây là một thành viên nữ, chính là cô gái xinh đẹp đêm qua, lần này cô ấy cũng không cần lo lắng là không ai nhặt xác nữa rồi…
Vì có người chết nên tâm trạng mọi người rất nặng nề. Một bộ môn nhìn như là của những người dũng cảm nhưng lại phải trả giá đắt bằng mạng sống. Nhưng điều khiến tôi không hiểu là, dù có như thế, nhưng hằng năm vẫn có rất nhiều người thích leo núi, cứ như tre già măng mọc đến khiêu chiến đỉnh Everest. Là niềm tin mãnh liệt nào đã thúc đẩy bọn họ đây?
Trực thăng đưa di thể của thành viên nữ và mấy người bị thương nặng đi, chỉ còn lại những đội viên bị thương nhẹ hơn ở lại chờ. Nhân viên cứu hộ và chó chuyên dụng cũng phải chờ trực thăng thứ hai đến mới chở họ về được.
Lúc này tôi cũng đã mệt mỏi, hơi kiệt sức. Đinh Nhất lấy bình dưỡng khí cho tôi hít thở, vừa ngồi dưới đất nghỉ ngơi, vừa nhìn hai chú chó cứu hộ kia. Chủ của chúng đang cho chúng uống nước, tuy nhiệt độ đang rất thấp, nhưng vừa rồi vận động mạnh nên chúng đều mệt mỏi thở hồng hộc.
Đột nhiên, trong lòng tôi chợt có cảm giác tính chất công việc của mình và chúng cũng không khác gì mấy nhỉ. Nghĩ vậy, tôi chầm chậm đi đến, định sờ chúng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.