Người Tìm Xác

Chương 1918: Tiễn biệt




Cảm giác tìm được tất cả ký ức cũ3ng không tốt đẹp gì cho lắm, tro4ng lòng ngoại trừ sự trống rỗng 5vô tận thì không còn gì khác..
Ngay lúc tôi không biết n5ên làm thế nào để đối mặt với thân phận hiện giờ của mình, thì sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Trương Tiến Bảo!”
Tôi vẫn thấy quen với cái tên này hơn, nên theo bản năng quay đầu lại, kết quả lại nhìn thấy Trang Hà mặc bộ áo trắng đứng sau lưng tôi..
Khi bốn mắt chúng tôi nhìn nhau, anh ta lập tức phát hiện ra điểm dị thường của tôi, anh ta vội bước lên mấy bước tung áo bào quỳ xuống: “Trang Hà bái kiến quân thượng...”
Trong ký ức của Trương Tiến Bảo, trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy vẻ đàng hoàng chững chạc như thế này của Trang Hà, bởi vậy nhất thời tôi thấy không quen
mới khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn.”
Tôi thấy cũng đúng, trong cuộc sống ngắn ngủi của Trương Tiến Bảo, cũng có đủ lên trời xuống đất, lên núi xuống biển, chỉ cần là nơi mà con người có thể đặt chân đến thì đều đã đi qua
Thậm chí còn làm việc không biết mệt mỏi
Mặc dù ngoài miệng thì luôn phàn nàn, thế nhưng một khi đã lên đường tìm xác thì đều rất nghiêm túc
Có lẽ đây cũng là một dạng đưa đò? Chỉ là, không phải lái đò đưa người qua sông, mà là lái đò đưa những người chết tha hương, những kẻ đáng thương chết không biết tung tích.
Nhưng rất nhanh, có một phần ký ức khác nói cho tôi biết, từ rất lâu trước đây, Trang Hà đã luôn xưng hô với tôi như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi không hiểu sao lại cảm thấy hơi mất mát, dường như Trang Hà luôn tí ta tí tưng với tôi trước đây mới là Trang Hà chân thực, là Trang Hà mà tôi thích
Nhưng tôi biết một khi những ký ức dưới lớp bụi bị phơi bày thì tất cả sẽ không thể quay lại như trước được nữa.
Tôi cười và nói với Trang Hà: “Đứng lên đi, cảm ơn anh đã giúp đỡ thời gian qua...”
Anh ta lại sợ hãi nói: “Sao quân thượng lại nói như vậy? Đó không phải là chuyện tôi nên làm sao?” Tôi lập tức không biết nói gì: “Thật ra tôi vẫn quen cách nói chuyện trước đây của anh hơn, hay là anh cứ gọi tôi là Trương Tiến Bảo đi! Để tối từ từ quen đã!”
Trang Hà sững ra, dường như không ngờ tôi lại nói như thế, anh ta nghi hoặc nhìn tôi một chút, sau đó do dự nói nhỏ: “Trang Hà tuân theo sự căn dặn của quân thượng.” Tôi cười: “Vậy còn không mau đứng lên? Anh đã từng thấy Trang Hà quỳ trước mặt Trương Tiến Bảo chưa? Trước khi tôi chính thức quay lại Âm Phủ, thì anh vẫn là Trang Hà, tôi vẫn là Trương Tiến Bảo...” Trang Hà vội đứng lên, sau đó hít sâu một hơi nói: “Ngài..
cậu..
bây giờ cảm thấy thế nào?” Tôi lập tức cười khổ: “Cảm thấy khá tệ, nếu như có thể lựa chọn, tôi tình nguyện mãi là Trương Tiến Bảo không biết gì hết kia..
có lẽ sẽ cảm thấy tự tại hơn một chút.” Trang Hà gật đầu nói: “Cả đời này của Tiến Bảo tuy không được sống như ý muốn, nhưng cũng được coi là thư thái, không mệt mỏi như những kiếp trước.” Tôi lập tức phàn nàn: “Chứ còn gì nữa, đặc biệt là kiếp làm người đưa đò kia, chỉ toàn là đau khổ!” Sau khi nói xong tôi lại cảm thấy với thân phận của mình hiện giờ hình như không nên nói những lời này, thế là tôi vội vàng liếc sang hai bên, nhưng lại phát hiện lão Hắc và lão Bạch đểu quay mặt đi nơi khác, giả vờ như không nghe thấy gì
Lúc này Trang Hà cười nói với tôi: “Thật ra cuộc sống của Tiến Bảo cũng không thể coi là không khổ cực, chỉ là so với mấy đời trước thì an nhàn hơn nhiều, cho nên mới khiến ngài..
Tôi cười khẽ rồi hỏi Trang Hà: “Anh đến tiễn tôi sao?”
Trang Hà do dự một lát, sau đó ung dung nói với tôi: “Tối đến tiễn Trương Tiến Bảo...”
Hoàn toàn chính xác, khi coi tôi là Trương Tiến Bảo, tôi và Trang Hà có thể là bạn bè nói chuyện thoải mái, thế nhưng nếu coi tôi là Minh Vương điện hạ, thì Trang Hà chỉ là một con hồ ly hoang dã thường dẫn tôi đi du ngoạn nhân gian mà thôi.
Tôi bèn gật đầu nói với anh ta: “Trương Tiến Bảo nhờ tôi nói với anh rằng, cậu ấy rất vui vẻ vì có anh làm bạn, mặc dù duyên của hai người đời này hết tại đây, nhưng cậu ấy sẽ vĩnh viễn nhớ kĩ từng có một người bạn tốt giống như anh, giữ gìn sức khoẻ nhé...”
Trang Hà nghe xong mà vẻ mặt xúc động, anh ta im lặng một lúc rồi vẩy áo bảo quỳ xuống một lần nữa: “Trang Hà xin từ biệt Minh Vương điện hạ, nguyện quân thượng thánh thể an khang, phúc phận tứ hải..
Cũng nhờ quân thượng chuyển lời cho Trương Tiến Bảo, tôi sẽ giúp cậu ta bảo vệ những người và việc mà cậu ta muốn bảo vệ, đừng lo lắng quá nhiều.”
Sau khi nói xong, Trang Hà đứng dậy rời đi...
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta mà trong lòng dâng lên từng đợt khó chịu, con người luôn không biết quý trọng hiện tại, thường thường chỉ khi mất đi rồi mới hiểu ra, những năm tháng bình thản trôi qua mới là cuộc sống tốt đẹp nhất, mới là thứ đáng quý nhất
Một lúc lâu sau, tôi chậm rãi quay đầu lại và thấy tất cả âm sai và âm hồn đều cung kính đứng ở hai bên, nhường ra một con đường thẳng tắp, lão Hắc và lão Bạch im lặng đi theo sau tôi, không dám vượt lên một bước
Mà đứng cuối con đường đó là một người đàn ông mặc áo bào màu đen, nét mặt không đổi nhìn tôi..
“Về rồi à...” Người đàn ông kia lạnh nhạt nói với tôi
Tôi gật đầu: “Ừ, về rồi! Kiếp này cũng có chút thú vị, cuối cùng tôi cũng có cảm giác mình sống giống người.” Người đàn ông kia bị tôi chọc cười, lắc đầu bảo: “Nghe những lời huynh nói này, thân phận thể nào không phải do huynh tự chọn à? Sao chỉ có mình Trương Tiến Bảo là khiến huynh lưu luyến không muốn về như thế?” Tôi suy nghĩ một lúc lâu mới dường như nghĩ ra điều gì đó, tôi nói: “Vì Trương Tiến Bảo có một cuộc sống chân thực hơn.” Người đàn ông kia nghe xong vỗ vỗ vai tôi và bảo: “Trở về là tốt rồi, đừng quyến luyến cuộc sống kia nữa, nhìn xem tôi đưa ai đến cho huynh này?” Tôi nhìn về phía sau người đàn ông kia, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc yên lặng bước đến, trong óc tôi lập tức xuất hiện một cái tên, Hàn Cẩn! Nhưng tôi nhanh chóng nhớ ra ngay, thực ra tên của cô ấy không phải là Hàn Cẩn, cô ấy tên là Nữ Oa.
Khuôn mặt quen thuộc kia vui vẻ đi đến trước mặt tôi, sau đó khẽ thi lễ: “Nữ Oa bái kiến quân thượng...” “Nữ Oa..
hiện giờ tôi chưa quen với cái tên này của cô cho lắm.” Tôi cảm thấy hơi mất mát.
Nữ Oa nghe xong khẽ mỉm cười: “Nếu quân thượng thích, ngài có thể gọi tôi là Hàn Cẩn, nói thật, mặc dù tôi quay về Âm Ti sớm hơn ngài, nhưng vẫn chưa thấy quen lắm với nơi này...”
Người đàn ông mặc đồ đen đứng bên cạnh nói với vẻ buồn bực: “Nữ Oa, khi người đến nhân gian đâu có nói với ta như thế, ta nhớ lúc đó người còn rất chán ghét nhân gian, nhưng lại không yên lòng Úc Lũy huynh nên mới không thế không đi
Sao mới đi tới nhân gian một chuyến về đã thành thế này rồi?”
Nữ Oa than nhẹ: “Mị lực của nhân gian chỉ có trải qua rồi mới có thể hiểu được, nếu như Thần Đồ điện hạ cảm thấy hứng thú, lần sau đến phiên ngài nghỉ ngơi thì ngài cũng đến nhân gian một chuyến xem sao?” Kết quả người đàn ông được Nữ Oa gọi là Thần Đồ điện hạ kia lại quả quyết từ chối: “Ta cũng không nợ nhân gian mấy kiếp nhân quả..
Úc Lũy huynh, thu tâm của huynh lại đi, đừng lưu luyến nhân gian nữa.”
Tôi không nói gì, chỉ cười khẽ đi đến bên cạnh anh ta, sóng vai cùng anh ta bước về phía Âm Ti hoang vu
Sau đó, Thần Đồ không ngừng phàn nàn bên tai tôi: “Huynh nói xem, mỗi lần huynh quay về tôi đều phải ở cuối đường đứng đón huynh về, đã đón sáu lần rồi đấy, may mà huynh chỉ còn thiếu một kiếp nhân quả nữa thôi!” Tôi cười nhẹ và nói: “Cậu có thể không đến...” Thần Đồ thở dài: “Không đến? Thôi đi, nếu tôi không đến, huynh nhất định sẽ giận tôi mấy nghìn năm!” Tôi vẫn nghe nhưng không nói chuyện, chỉ cười khẽ một tiếng với anh ta..
Đúng vậy, mấy nghìn năm thời gian đối với tôi chỉ như một cái búng tay, nhưng thực sự được sống thì lại chỉ ngắn ngủi có mấy chục năm
Thật ra đối với chuyện năm đó tôi cũng không oán trách bất cứ ai, chỉ là lập trường khác biệt mà thôi..
Trải qua trăm nghìn năm, Bạch Khởi hóa thân thành Đinh Nhất vẫn luôn đi theo tôi, muốn bù lại lỗi lầm năm đó
Thật ra, anh ta hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy, bởi vì lúc trước tôi chống đỡ tất cả mọi chuyện là hy vọng anh ta có thể chuyển thể làm người bình thường, đừng gánh vác quá nhiều chuyện trên người nữa
Nhưng cho đến bây giờ anh ta vẫn là một người cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi được.
Có lẽ trong mắt người khác, lấy thân phận của tôi để bước vào luân hồi trả nhân quả là một chuyện vô cùng vất vả, thế nhưng bọn họ đều sai, bởi vì người thực sự vất vả là Đinh Nhất! Một người “chưa từng lãng quên quá khứ”, một mình hành tẩu hơn nghìn năm trên thế gian, sự cô đơn đó không ai có thể trải nghiệm được
Mặc dù tôi đã trải qua mấy đời sinh tử, nhưng đều là trải nghiệm phồn hoa của loài người, tình người ấm lạnh..
Tôi chưa từng cảm nhận được những kinh nghiệm này khi ngồi trên bảo tọa lạnh lẽo ở điện Minh Vương, bởi vậy tôi không hối hận với lựa chọn lúc đầu của mình.
Tôi biết có lẽ Đinh Nhất đã khôi phục ký ức từ lâu, tôi chỉ hy vọng sau khi Tiến Bảo chết, anh ta có thể quên đi tất cả, đừng cố chấp tiếp tục tìm kiếm nữa, bởi vì hiện tại ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết kiếp sau mình sẽ là ai...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.