Người Tìm Xác

Chương 1901: Lấy trứng chọi đá




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghĩ đến đây, tôi bèn cầm theo kiểm rồi áp vào cơ quan trên tường
Khi bước vào mật thất lần nữa, hoàn cảnh bên trong vẫn giống với vừa rồi khi tôi đi khỏi, những âm hồn đó vẫn lẳng lặng trôi nổi ở phía trên trận bàn đá..
Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, tôi cảm thấy gã thanh niên ở giữa trận kia dường như non nớt hơn vài phần so với lúc tôi vừa mới đi.
Tôi không khỏi thầm nghĩ bụng, nếu tiếp tục như vậy, cuối cùng có khi nào hắn biến thành một đứa trẻ bú sữa mẹ luôn không nhỉ?! Nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy chuyện ấy không có khả năng
Nếu3người này biến thành một đứa bé con thật, thì sao hắn có thể tự mình ra khỏi mộ cổ có cơ quan trùng trùng này được chứ?
Lúc này tôi từ từ đi tới bên cạnh trận bàn đả, sau đó nhẹ nhàng đặt thanh kiếm báu lên trên hình khắc ở bàn đá..
Gã trong trận đã sống trên đời đủ lâu rồi, hôm nay cậu đây sẽ đưa hắn đến chỗ Diêm Vương báo danh!!
Nghĩ đến đây tôi bèn cầm chuôi kiếm bằng hai tay, sau đó hoạt động hai cánh tay và bả vai, để lát nữa dễ dồn sức hơn
Tôi đã lường trước rằng thanh kiếm báu này chém vào đá nhất định không dễ chịu, nhưng thấy tự thể1tướng quân thịt khổ chặt đứt định đá trước đó, hình khắc trên trận bàn đá này chắc là không cứng bằng định đá trên tường xác đâu nhỉ?! Tuy nhiên vào lúc này, lòng tôi chợt nảy lên một chút tò mò, đó là trong đông đảo âm hồn phía trên trận bàn đá này, rốt cuộc âm hồn nào mới là ông chú họ cáo già của tôi đây? Thật ra chú họ chưa bao giờ kể tỉ mỉ cho tôi nghe về thân phận thật sự của chú ấy, trước đây chỉ nghe lão Hắc và lão Bạch nói một lần
Nhưng thời gian đến giờ đã khá lâu rồi, thế cho nên tôi không nhớ rõ rất nhiều chi tiết
Nhưng9tôi nhớ mang máng là thân phận thật của chú họ ắt hẳn là một đạo sĩ già sống ở cuối đời Thanh và những năm đầu của Trung Hoa Dân Quốc..
Nghĩ đến đây, tôi giương mắt nhìn về phía một đám âm hồn trong trận bàn đá, đúng là nhìn thấy một ông già râu tóc bạc trắng mặc áo đạo sĩ ở giữa
Ông già kia đứng ở bên cạnh Đinh Nhất, có lẽ hai con hàng này là hai âm hồn cuối cùng mà trận bàn đá bắt giữ được đấy nhỉ? Chao ôi, phải nói số tôi cũng khổ thật, đã nói phải sống xa xỉ cực độ cơ mà? Vốn định để mình được hưởng thụ cuộc sống đã3đời trong quãng thời gian cuối cùng này, nhưng đến cùng vẫn bị ép buộc đến cái chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi này chém đá! Tôi đây là trêu ai chọc ai hả?! Ai ngờ đúng lúc này, tôi thấy mấy âm hồn ngay chính giữa trận bàn đá biến mất không thấy đâu nữa, ngay sau đó thì cả đám âm hồn nãy giờ vẫn không nhúc nhích bỗng xê dịch lên phía trước.
Tôi biết không nên chậm trễ nữa, nếu còn tiếp tục chậm trễ, không biết lão yêu quái nghìn năm trong trận bàn đá lại muốn cắn nuốt bao nhiêu âm hồn nữa đây?! Vì thế tôi đột nhiên giơ cao thanh kiếm báu trong tay lên3rồi chém mạnh hết sức mình xuống hình khắc trên bàn đá...
Một tiếng ầm vang lên, rung động làm bàn tay tôi đau đớn, thanh kiếm báu bật ngược lại và bay ra khỏi tay tôi! Lần này tôi dùng hết sức bình sinh, thế mà lại chỉ tạo ra một vết nứt nông trên hình khắc bằng đá kia thôi.
Tôi cúi đầu nhìn và phát hiện hai tay mình hơi run lên, chỗ lòng bàn tay đã chảy máu
Tôi cắn chặt răng xoay người nhặt thanh kiếm báu lên
Hôm nay tôi không tin trò quỷ này, chẳng lẽ trận bàn đá này còn có thể cứng rắn như sắt à? Vì vậy tôi dốc hết sức lực, chém mạnh một nhát nữa vào vị trí vừa rồi...
Kết quả lần này thê thảm hơn, trong tích tắc thanh kiếm chạm vào bàn đá, tôi cảm nhận được một cơn rung động từ thanh kiếm báu truyền tới cánh tay của mình, sau đó xông thẳng lên đầu tôi, trước mắt tôi lập tức tối sầm, trong cổ họng lờ mờ có mùi tanh ngọt.
Tuy rằng lúc này đây thanh kiếm vẫn chưa rơi khỏi tay, nhưng tôi lại cảm thấy tình trạng của mình không tốt cho lắm, ngực có một cỗ khí nóng cuồn cuộn rất khó chịu, không đi lên được mà cũng không hạ xuống được, làm tôi nghẹn đến mức cực kỳ khó chịu...
Tôi vội vàng chống thanh kiếm xuống đất để đứng vững, nên mới không bị cơn nghẹn nửa vời này làm nghẹn đến nỗi ngất đi.
Lúc này tôi liếc nhìn hình khắc trên trận bàn đá, vết nứt vừa rồi bị tối chém ra hơi sâu hơn, trong lòng tối vui vẻ
Tôi biết mặc dù khá phí sức, nhưng cũng không phải không hề có thành quả đáng nói.
Nhưng hai nhát vừa rồi đã rút hết sạch tất cả sức lực của tôi, bây giờ đừng nói là cầm kiếm đi chém đá, tôi đã gần như không nhấc nổi kiểm lần nữa..
Tôi biết cứng nhắc như vậy không phải cách, vì vậy bèn kéo thanh kiếm báu đi từ từ đến ven tường và ngồi xuống
Cả người tôi xìu xuống, dựa vào ven tường, khóe miệng của lão yêu quái nghìn năm trong trận bàn đá dường như hơi cong lên, hình như đang cười nhạo tôi làm như vậy chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, chẳng làm tổn thương mày may gì cho hắn.
Tôi khẽ cười và bảo: “Không sao, cũng chẳng thiếu gì một chút thời gian ngắn này
Đợi cậu đây nghỉ mệt rồi chắc chắn sẽ chém cái thứ rác rưởi chết bầm nhà mi nát nhừ!” Thật ra, nếu không phải thật sự không còn một chút sức lực nào, tôi không muốn ngồi ở đây nghỉ ngơi đầu, bởi vì vừa ngồi xuống là tôi cảm thấy cơ bắp cả người nhức mỏi, mí mắt cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng nặng..
Tôi biết lúc này mình không thể ngủ, nếu không thì không biết giấc này sẽ ngủ tới bao giờ nữa
Vì vậy tôi nhéo mạnh lên đùi mình, cảm giác đau nhói lập tức làm tôi tỉnh táo hơn nhiều
Cuối cùng tôi đã hiểu “treo tóc lên xa nhà, đầm dùi nhọn vào đùi” mà người xưa nói là cảm giác gi
Tôi nhớ khi lần đầu tiên mình nghe thấy điển cố này còn từng cười nhạo người kia, thầm nghĩ hắn đã buồn ngủ đến nông nỗi ấy thì sao không ngủ luôn đi? Nếu là mình thì tôi sẽ không làm việc ngu ngốc như thế này đâu!! Bây giờ ngẫm lại quả thật là không nên chê cười người xưa, nếu không nghiệp quật sao có thể tới nhanh như vậy?
Trước đây tôi cho rằng lấy được thanh kiếm báu của tướng quân thịt khổ là phần khó nhất của cả sự việc, chỉ cần tôi làm được, chuyện này cũng xem như thành công rồi
Nhưng điều khiến tôi tuyệt đối chẳng ngờ chính là, khi tôi trăm cay nghìn đắng lấy được thanh kiếm rồi mới phát hiện, hóa ra chém trận bàn đá mới là phần không dễ dàng nhất
Tôi càng nghĩ càng tức, càng tức thì đầu óc càng không tỉnh táo, có mấy lần tôi đều cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, dường như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào..
Để có thể làm mình luôn giữ được sự tỉnh táo, tôi chà xát mạnh lên mặt, kết quả sờ lên mặt mới phát hiện, tai và mũi của tôi đều đang rỉ máu
Lòng tôi lập tức chùng xuống, chẳng lẽ là bởi vì cơn sóng rung động vừa rồi quá nghiêm trọng cho nên ảnh hưởng đến quả bom hẹn giờ trong đầu tôi sao? Đúng là sợ cái gì tới cái đó, lúc trước lão Triệu đã cảnh cáo tối đừng vận động quá mạnh, nếu không một khi khối u vỡ ra thì dù là Hoa Đà tái thể cũng không cứu được tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.