Người Tìm Xác

Chương 1877: Chiếc hộp màu vàng tím




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng tôi thấy có vẻ không dễ đuổi bà cô trước mặt đi như vậy, dành cười và nói với cô ta: “Trông cô gấp đến độ mặt mũi trắng bệch kia, vào nhà ngồi một lát trước đã, tôi và cô tâm sự cho đàng hoàng...”
Mời Bạch Linh Nhi vào nhà rồi, tôi pha cho cô ta một bình Bích Loa Xuân ngon nhất, sau đó lặng lẽ lấy Kim Cương Xử ra và đặt ở trên bàn trả trước mặt cô ta: “Thứ này có thể tới tay tôi là do tôi và nó có duyên phận
Tôi có thể đi đến bước đường hôm nay, có nó hay không có nó chẳng khác nhau là bao!”
Lúc này Bạch Linh Nhi nhìn lướt qua3Kim Cương Xử trên bàn trà, ngay sau đó sắc mặt cô ta cứng đờ, nói: “Sao lệ khí của nó lại nặng như vậy? Anh lại dùng nó làm cái gì thế?”
Tôi khẽ nhún vai đáp: “Còn có thể làm gì? Hàng ma trừ yêu thôi!” Bạch Linh Nhi nghe tôi nói như vậy thì từ từ duỗi tay tới chiếc Kim Cương Xử, kết quả cô ta mới vừa đụng vào Kim Cương Xử thì thấy một vệt khí đen vẩn vít bay lên, trong nháy mắt đã quấn lấy ngón tay của cô ta..
Bạch Linh Nhi hoảng sợ, vội vung tay lên mới thoát được khỏi sự vương vấn của vệt khí đen kia
Tôi cũng không ngờ bây giờ Kim Cương Xử1lại bá đạo như vậy, cả Bạch Linh Nhi quen biết đã lâu cũng không chịu nể tình
Trong lúc nhất thời tôi hơi xấu hổ, bèn cười nói: “Đã rất lâu rồi cô không gặp nó, có lẽ nó hơi sợ người lạ.” Nhưng Bạch Linh Nhi lại không cho qua dễ như thế, sắc mặt cô ta xanh mét chất vấn tôi: “Anh đã dùng nó để giết bao nhiêu ma quỷ?” Tôi ngẫm nghĩ, sau đó ăn ngay nói thật: “Số lượng hơi nhiều nên không nhớ rõ.”
“Anh! Xem ra anh đúng thật là không sợ chết mà!?” Bạch Linh Nhi tức muốn hộc máu
Nhìn cái điệu bộ quan tâm tới của cô ta, tôi thật sự không biết nên mở miệng nói9với cô ta chuyện thật ra tôi chỉ còn sống được mấy tháng như thế nào
Lúc này Đinh Nhất dắt Kim Bảo từ bên ngoài về, một người một chó nhìn thấy Bạch Linh Nhi ngồi ở phòng khách, một đứa thì kẹp chặt cái đuôi lại và nhanh chóng trốn vào trong ổ của mình, còn một đứa khác mặt không cảm xúc trở về phòng của mình rồi đóng sầm cửa phòng lại
So với việc không thể chấp nhận lúc trước, dường như bây giờ Đinh Nhất và Chú Lê đã có thể thản nhiên đối mặt với sự thật rằng tôi sắp rời đi
Lão hồ ly chú họ của tôi không biết đã chạy đi chỗ nào từ một tuần trước rồi.
Nhìn3bề ngoài, dường như cuộc sống đã khôi phục bình thường, trừ việc tôi sắp không còn sống được bao lâu ra, mọi thứ đều chẳng khác gì với trước kia
Thật ra lần này Bạch Linh Nhi tới là muốn lấy Kim Cương Xử đi, nhưng xem tình huống trước mắt, thì cô ta đã không thể cầm nó được nữa rồi
Đến cả người bình thường như tôi cũng có thể thấy sự thay đổi của Kim Cương Xử bằng mắt thường, càng đừng nói đến yêu quái có đạo hạnh cao cỡ Bạch Linh Nhi
Cô ta biết mình không thể cầm được Kim Cương Xử nữa, vì vậy bèn vung tay lên, biến ra một cái hộp màu vàng tím ở trên bàn trà,3Chiếc hộp màu vàng tím này vuông vức, kích cỡ đựng vừa một quả bowling
Hình dạng của nó cổ xưa, điêu khắc phức tạp, nhìn là biết không phải vật phàm! Bạch Linh Nhi khẽ búng tay với cái hộp, nắp hộp mở ra...
Sau đó Bạch Linh Nhi lạnh giọng nói với tôi: “Đặt Kim Cương Xử vào bên trong!” Tôi biết nếu không làm theo lời cô ta, hôm nay chắc chắn sẽ không yên chuyện, hơn nữa sau này chắc là tôi cũng không dùng đến Kim Cương Xử nữa, vì thế tôi ngoan ngoãn nghe lời bỏ Kim Cương Xử vào trong cái hộp màu vàng tím đó.
Tiếp theo tay Bạch Linh Nhi kết ẩn và vỗ nhẹ lên chiếc hộp, giống như bố trí kết giới gì đó lên nó.
Tôi tò mò hỏi cô ta: “Thế nghĩa là sao?”
Bạch Linh Nhi cười thần bí: “Chiếc hộp màu vàng tím này là của quý tôi tìm được trong một cái mộ cổ, rất thích hợp để chứa món đồ có lệ khí nặng
Hiện giờ tôi đặt thêm một phong ấn trên hộp, nếu không có sự cho phép của tôi, đừng hòng có ai mở được cái hộp này ra.” Tôi thấy Bạch Linh Nhi khá nghiêm túc thì lắc đầu hơi bất đắc dĩ: “Cô cảm thấy vui là được...”
Bạch Linh Nhi đi rồi, một mình tôi ngồi ngẩn ra ở phòng khách nhìn chằm chằm cái hộp màu vàng tìm kia
Lúc này Đinh Nhất ra khỏi phòng ngủ và ngồi ở trước mặt tôi, cùng tôi ngắm nghía cẩn thận cái hộp này.
Rất lâu sau mới nghe anh ta nói sâu xa: “Rất nhiều năm trước tôi từng thấy một cái hộp như vậy, chỉ có điều lúc đó trong hộp đựng một cái đầu người!”
Tôi không khỏi sởn gai ốc, thật không biết là kẻ biến thái nào lại đứng đầu người bằng chiếc hộp đẹp đẽ xa hoa thế này
Nghĩ đến đây, tôi bèn dí mũi lại gần hộp ngửi thử, sau đó nói với vẻ mặt ghê tởm: “Vừa rồi Bạch Linh Nhi nói cô ta đào được cái hộp này ở mộ cổ, cho dù không phải dùng để đựng đầu người thì cũng là đồ chôn cùng người chết! Để thứ như vậy ở nhà có phải hơi đen đủi không?”
Kết quả Đinh Nhất nghe vậy thì nói một cách quái gở: “Một người sắp chết như cậu mà còn sợ chút đen đủi này à?” Tôi nghe thấy cũng phải, vì vậy cười ngượng ngùng bảo: “Vừa rồi Bạch Linh Nhi nói cô ta đặt thêm một lớp phong ấn trên hộp, trừ cô ta ra, không ai có thể mở được.” Đinh Nhất bèn giơ tay muốn mở hộp ra, kết quả lại nghe thấy tiếng “xoẹt”, chiếc hộp lóe ra tia lửa lẹt xẹt như bị nối điện, giật cho Đinh Nhất phải vội rụt tay về.
Tôi thầm giật mình, không ngờ cô nàng Bạch Linh Nhi này lợi hại như vậy! May mà vừa rồi tôi không vươn tay mở hộp ra, nếu không lúc này người bị điện giật chính là tôi
Từ bấy về sau chiếc hộp màu vàng tím này an cư lạc nghiệp ở phòng khách nhà tôi
Nếu không phải thứ này là đồ chôn kèm, tôi thật sự muốn liên hệ người mua để bán nó lấy tiền cho xong
Ngẫm lại mấy năm nay thật sự tôi cũng chẳng sống dễ dàng gì, không phải đi tìm xác thì là trên đường đi tìm xác, có thể nói là không hề có thú vui gì đáng kể
Đương nhiên, lúc ấy tôi cũng không cảm thấy những việc này buồn tẻ và nhạt nhẽo cỡ nào, bởi vì lúc ấy tôi vốn không biết mạng sống của mình sẽ mau chóng đi đến cuối cùng
Cho nên tôi cần phải kiếm thật nhiều tiền cho cuộc sống sau này của mình, mới có thể bảo đảm khi về già không lo cơm áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.